Nào ngờ lão già mặc đồ xám kia sau khi thấy Gia Cát Vũ thì không nói lời nào mà quay người bỏ chạy.
“Muốn chạy?”, Gia Cát Vũ điên cuồng rít lên, vung tay quét qua hư không khiến lão già mặc đồ xám mới chạy được mười mấy trượng đã bị lôi lại.
Phía này, Diệp Thành thấy lão già mặc đồ xám kia bị nhấc lên như con gà con thì không khỏi nuốt nước bọt cái ực: “Lão già Gia Cát Vũ kia…mạnh…mạnh vậy sao?”
“Tiền bối xin tha mạng, tiền bối xin tha mạng, vãn bối chỉ là lỡ tay thôi”, khi Diệp Thành còn đang hoang mang, lão già mặc đồ xám đã quỳ dưới dất xin tha, lão ta có vẻ biết Gia Cát Vũ và biết sự khủng khiếp của ông ta thế nào.
“Đơn giản thôi”, Gia Cát Vũ cười gian giảo.
Cảnh tượng tiếp sau đó lại càng khủng khiếp hơn. Lão già mặc đồ xám ở cảnh giới Không Minh bị đánh ngất, sau đó toàn bộ bảo bối trên người lão ta đều bị cướp sạch sẽ.
Thấy vậy, Diệp Thành không nói lời nào quay người toan bỏ chạy.
“Cướp cũng đã cướp rồi, chỉ còn lại ngươi thôi”, phía sau vang lên điệu cười gian manh của Gia Cát Vũ, Diệp Thành vừa chạy được vài bước đã bị nhấc lên như con chim non.
Ấy!
Khi thấy khuôn mặt Diệp Thành, lão ta chợt tặc lưỡi.
“Tiểu tử ngươi đúng là tìm ngươi mỏi mắt không thấy, tự dưng lại xuất hiện trước mựt ta”, lão già Gia Cát Vũ vươn tay ra: “Mau lên, mau lên, lão tử tìm ngươi lâu lắm rồi đấy”.
“Con hiểu”, Diệp Thành nhanh nhẹn lấy mấy chục nghìn linh thạch ra đưa cho lão ta rồi cười khà khà: “Mua huyền cương và huyền thiết của tiền bối đương nhiên phải trả tiền rồi, con chỉ có nhiêu đây thôi, đưa tiền bối hết đấy”. . truyện teen hay
“Thế còn được”, lão già Gia Cát Vũ phất tay nhận linh thạch.
“Nếu tiền bối không còn chuyện gì nữa thì con đi trước đây”, Diệp Thành nói xong thì xoay người định rời đi, nhưng ngay sau đó lại bị Gia Cát Vũ kéo lại.
“Tiền bối, con…”
“Đừng nói gì”, Gia Cát Vũ ngắt lời Diệp Thành, sau đó tiến lại gần, khịt mũi ngửi người hắn như ngửi một con chó.
Sau khi ngửi một hồi, lão ta nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Tiểu tử, ngươi có chân hoả?”
“Không có”, Diệp Thành lắc đầu như trống bỏi.
“Nói nhảm, ta ngửi thấy rồi”.
“Nếu tiền bối đã nói vậy thì… đúng là con có thật”, tốc độ lật mặt của Diệp Thành nhanh đáng kể.
“Ta biết ngay mà! Nếu không sao tên mặc đồ xám kia lại rảnh rỗi không có việc gì đuổi theo tu sĩ ở cảnh giới Nhân Nguyên như ngươi chứ?”, lão ta sờ cằm, sau đó dùng ánh mắt gian giảo nháy mắt nhìn Diệp Thành: “Nào nào, chân hoả thế nào, cho ta xem đi”.
Lão ta nói vậy là Diệp Thành biết mình không tránh được nữa, hắn bất đắc dĩ triệu hồi Tiên Hoả để nó lơ lửng trong lòng bàn tay.
“Màu… màu vàng”, chân hoả vừa xuất hiện, hai mắt Gia Cát Vũ lập tức sáng lên, giọng nói còn mang theo vẻ kinh ngạc: “Lão tử tung hoành ở Đại Sở đã mấy trăm năm nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy chân hoả màu vàng”.
Nói rồi lão ta lấy chân hoả trong tay Diệp Thành, hai mắt sáng cả lên nhìn chằm chằm vào hắn.
A!
Ngay sau đó lão ta nhe răng ngoác miệng kêu đau, lòng bàn tay bị chân hoả thiêu bỏng rát.