Thanh trường kiếm vung ra chém về phía gáy Diệp Thành. Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng. Không ngờ còn có tên dám xông lên chiến đài, vả lại còn đánh lén, ra tay là ra tuyệt chiêu chí mạng, đây là hành động làm trái lại với quy tắc của trận đấu.
“Đáng chết”, phía Dương Đỉnh Thiên nhất loạt đứng dậy.
“Nếu có thể giết chết Diệp Thành chỉ bằng một kiếm thì đúng là một chuyện quá tốt”, Thành Côn ở trên cao cười lạnh lùng.
Thời gian mặc dù ngắn nhưng Thành Côn có thể ra lệnh, có điều ông ta không hề lên tiếng, vả lại ông ta cũng đã nghĩ tới những phương án chu toàn nhất. Nếu như Diệp Thành bị giết chết thì cùng lắm xử tên đệ tử đánh lén tội chết, lấy mạng tên đệ tử đó đổi lấy một mạng của Diệp Thành, như vậy cũng đáng.
Phụt!
Ngay sau đó, trên chiến đài xuất hiện cảnh tượng đẫm máu. Nhát kiếm của tên đệ tử kia không đâm xuyên đầu Diệp Thành mà lại đâm vào bả vai Diệp Thành, rõ ràng vào giây phút cuối cùng, Diệp Thành đã né được đòn chí mạng. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chú! Xin Ký Đơn!
2. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?
3. Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ
4. Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh
=====================================
“Cái gan của ngươi cũng không vừa nhỉ?”, Diệp Thành tức tối, chân khí cuộn trào, hắn huỷ đi thanh trường kiếm vừa đâm vào vai mình sau đó vươn tay ra bóp cổ tên đệ tử của Chính Dương Tông.
Bịch!
Giây phút sau đó, tên đệ tử của Chính Dương Tông bị Diệp Thành quật mạnh xuống chiến đài, hắn liên tiếp phun ra máu, lục phủ ngũ tạng suýt chút nữa thì theo dòng máu bay ra ngoài, cả cơ thể hắn không biết đã đứt mất bao nhiêu đoạn gân, bao nhiêu đoạn xương.
“Đủ rồi”, thấy đệ tử của mình không thành công, Thành Côn tức tối gằn lên.
“Thành Côn, đệ tử của Chính Dương Tông đúng là vô thiên vô pháp”, Dương Đỉnh Thiên phẫn nộ nhìn Thành Côn: “Nếu không phải Diệp Thành phản ứng nhanh thì e rằng đệ tử của Hằng Nhạc Tông đã chết thảm dưới nhát kiếm vừa rồi rồi”.
“Dương đạo hữu đừng nóng vội, ta sẽ cho ông lời giải thích”, Thành Côn lạnh giọng, hướng ánh mắt cay nghiệt về phía chiến đài: “Thả hắn ra, Chính Dương Tông nhất định sẽ trị hắn theo môn quy”.
Diệp Thành không di chuyển, chỉ nhìn Thành Côn bằng ánh mắt tò mò: “Dám hỏi tông chủ Chính Dương, ông định xử lý thế nào?”
“Ta xử lý thế nào mà còn phải báo với ngươi sao?”, Thành Côn giễu cợt.
“Đương nhiên phải báo với ta”, Diệp Thành cười nhạt: “Nếu không phải do ta phản ứng nhanh thì e rằng đã bị giết rồi, là người bị hại, lẽ nào ta không có quyền được biết trừng trị tên này thế nào?”
“Ngươi…”, Thành Côn không biết phải nói gì, rõ ràng ông ta không ngờ Diệp Thành lại khó chơi thế này.
Ông ta đã nghĩ từ trước, cho dù đệ tử của Chính Dương Tông không thể giết Diệp Thành thành công thì vì để răn đe, ông ta sẽ xử nặng tên đệ tử kia, thế nhưng xử lý thế nào thì đương nhiên cũng không đến mức để tên đệ tử kia phải chết, vì nơi này là Chính Dương Tông, ông ta tin những người xung quanh sẽ không để ông ta mất thể diện.
Có điều, điều ông ta không ngờ tới đó chính là Diệp Thành lại không bỏ qua chuyện này và cố tình làm khó mình.
“Ta cũng không phải là người vô tình gây sự”, Diệp Thành lại lần nữa lên tiếng: “Chúng ta giải quyết êm đẹp một chút, tên đệ tử này vì đầu óc lú lẫn nên mới ngông cuồng như vậy, có điều chi bằng Chính Dương Tông bỏ ra khoản tiền nhỏ an ủi ta một chút thì việc này có thể cho qua”.
“Nếu ta không đưa thì sao?”, Thành Côn nhìn Diệp Thành chằm chằm, trong ánh mắt rõ vẻ lạnh lùng.
“Vậy thì tốt tôi”, Diệp Thành phủi tay, sau đó túm lấy cổ tay tên kia.