Lại còn có thể khiến ngài Hà nhớ đến chuyên ngành đại học là gì nữa?
“Muốn dọn đi đâu?” Hạ Vũ cúi đầu, tùy tiện nói: “Ra ngoài.” Hoàng Vĩ Nghiệp bỗng nhiên nhớ đến, tên nhân viên này là “cu li” mà! Khốn khiếp, vậy mà là “cu li à?
“Thành tích của cậu không phải luôn rất tốt sao?” Nói xong, ánh mắt Hà Mộc An chuyển sang Hoàng Vĩ Nghiệp.
Lưng Hoàng Vĩ Nghiệp lập tức cứng đờ. “Thành tích tốt” chính là muốn nói chức vụ hiện tại không nên là một tên chuyển hành lý phải không? Phụ trách ở đây đều bị mù rồi à? Hay muốn nói đối phương nên từ thấp mà là lên? Hy vọng là khả năng cuối, khả2năng cuối, nhất định là khả năng cuối. “Cũng được...” Hạ Vũ vẫn không định nói chuyện nhiều, ngược lại có phần bực bội. “Mấy giờ tan sở?” “Năm giờ rưỡi.”
Hoàng Vĩ Nghiệp không biết có phải mình bị ảo giác không? Ngài Hà hết chuyện để nói sao?
“Tiểu Ngư dạo này nghỉ ngơi ở nhà à? Chị của cậu xin nghỉ cho con bé đúng không? Cô gần đây.” “Anh còn chuyện gì nữa không? Bên dưới còn đợi em sắp xếp, em phải nhanh chóng đi đây.” Hạ Vũ không biết tại sao đột nhiên bản thân lại không muốn nói chuyện nữa. Nếu như có cơ hội cậu sẽ cảm ơn anh nhưng rõ ràng đây không phải lúc cậu muốn nói đến chuyện khác.
Thấy vậy, Hà Mộc An phút chốc cảm thấy hơi bối rối.
Mọi người xung quanh7vì sự thay đổi tích tắc của anh mà như chìm vào một cơn khủng hoảng và trầm mặc đáng sợ.
Sáu người quen thuộc ngài Hà nhất cùng Hoàng Vĩ Nghiệp lập tức cúi đầu, mặt mày tái mét lo sợ.
Hạ Vũ cũng căng thẳng, lập tức hối hận. Anh vừa mới giúp Tiểu Ngư, cậu nên... Hạ Vũ cúi đầu, định nói tiếng xin lỗi, nhưng, anh đã chia tay với chị Hai, chị Hai thì một mình phải nuôi con nhỏ... con... con nhỏ... Hạ Vũ nghĩ đến Thượng Thượng, bỗng nhiên có ảo giác như bị ai đánh vào đầu. Sao cậu lại quên Thượng Thượng, Thượng Thượng!?
Nếu một giây trước Hạ Vũ có chút xúc động mà hối hận thì bây giờ cậu chỉ muốn nhanh chóng tránh xa con người này. Chị Hai thương nhất là Thượng9Thượng. Mọi nỗ lực mà chị dành cho Thượng Thượng, cậu vốn dĩ không thể nào tưởng tượng nối. Một mình chị Hai nuôi nấng Thượng Thượng, một mình chị nuôi con bé lớn khôn, một mình chị chịu đựng tất cả, chỉ là vì không muốn mọi người khó xử, làm sao chị Hai có thể mất Thượng Thượng được...
Hạ Vũ mơ hồ sợ hãi. Anh sẽ không cướp Thượng Thượng đi chứ? Chắc anh vẫn chưa kết hôn, chưa có con cái gì. Bất luận anh còn có tình cảm gì với chị Hai hay không thì anh cũng còn có đứa con.
Nếu là người bình thường, có lẽ anh sẽ cảm thấy đứa con là phiền toái với mình, càng ít người biết càng tốt. Nhưng nếu anh công thành danh toại thì sao? Đứa con chứ có phải5là một bữa ăn đâu? Anh sẽ không cho phép người khác mang con anh đi đâu!
Là đàn ông, chỉ cần đạo đức không tệ thì không ai lại bỏ mặc con mình không lo, không một chút liên lạc, huống chi anh lại là người có đủ điều kiện nuôi con!
Nhưng chị Hai bây giờ cũng có cuộc sống riêng rồi, lại còn sắp phải bàn chuyện cưới hỏi với bạn trai mới nữa. Thượng Thượng có ba mới, có một tương lai đáng mong mỏi, con bé không cần thêm một người ba đột nhiên xuất hiện nữa. Hai người họ càng không cần có bất kỳ thay đổi nào, nhất là một người khiến bạn trai chị ấy thêm áp lực bội phần. Hạ Vũ kiên quyết cúi đầu, chủ ý đã định.
Hà Mộc An cười gượng, cuối cùng3cũng lại dở cái tính năm xưa rồi. Anh hiểu Hạ Vũ nên rộng lượng vỗ vai Hạ Vũ: “Có gì thì gọi điện thoại cho anh ta.” Nói xong, anh rút một tờ giấy viết một chuỗi dãy số. Nhìn thấy Hạ Vũ không muốn nhận nên anh đưa thẳng cho Hoàng Vĩ Nghiệp kế bên: “Lát nữa đưa cậu ta.” Anh đeo kính râm lên, không nhìn thêm người họ Hoàng kia thêm giây nào nữa, quay người bỏ đi.
Không đợi Tổng Giám đốc Hoàng hỏi han thêm, Hạ Vũ đã nhanh chóng dọn ba vali hành lý biến mất trước mắt mọi người. Hoàng Vĩ Nghiệp há hốc mồm, bốn vị cười trên nỗi đau của người khác đứng gần đây không xa cũng tiến lại gần vỗ vai ông ta, lúc này ông ta mới định thần lại.
“Tự cầu phúc đi.” Hoàng Cổ Lý dẫn người bỏ đi. Ông ta vốn dĩ định mời ngài Hà chủ trì cuộc họp quan trọng, nếu ngài đã không đi, ông ta cũng không gây trở ngại cho ngài, liền đặt chuyến bay sớm nhất vào ngày mai để nhanh chóng trở về.
“Đàn anh Hạ gọi anh ta là anh!”
“Gọi là anh à? Là anh sao? Hai người người họ thân thiết lắm à?” “Khẳng định là rất thân, nếu không thì với tính của ngài Hà, cô có thấy anh ta nói chuyện với ai không? Ngay cả Tổng Giám đốc Hoàng, anh ta cũng không đếm xỉa đến!”
“Thảo nào anh ta không nói gì. Hay là con riêng của Hà Thịnh Quốc?” “Điên à, Hà Thịnh Quốc không thể nào! Chắc là em họ gì đó thôi!”
“Em họ cũng ghê gớm lắm rồi. Tôi nghĩ là họ hàng thân thích với ngài Hà đó. Trời ạ! Tôi đã nói là thân thể của Hạ Vũ không đơn giản mà! Người ta không lên tiếng chỉ là khiêm tốn thôi! Khí khái thật! Thử hỏi ai lại có lòng độ lượng như vậy?”
“Vậy mà có người chỉ trích nhân phẩm của đàn anh Hạ, đúng là không biết gì cả.”
“Tính cách này của Hạ Vũ mới đúng là khí phách của thiếu gia nhà giàu mà. Không quan tâm hơn thua, không ỷ thế hiếp người! Quả thật là một công tử hoàn mỹ mà!” “Càng lúc càng thích anh ấy rồi! Làm sao đây?”
“Có thân thể như vậy mà lại không cần, chỉ muốn tự lực cố gắng vươn lên, lại còn khiêm nhường nữa, gia giáo nhất định là rất tốt, làm người khiêm tốn, nếu có thể làm bạn gái anh ấy thì tốt quá.”
“Bớt sân si vọng tưởng lại.”
“Khốn khiếp! Nhìn không ra Hạ Vũ lại ghê gớm đến thế!”
“Quan hệ với Tập Đoàn Hòa Mộc à?! Ngay cả Hoa Hàng chúng ta cũng là gia sản của người ta, nói không cần là không cần! Tốt bụng thật!”
“Người ta là có thể lực! Không chấp nhặt những kẻ kiến thức nông cạn! Ai kia còn tự cho mình là hay ho lắm! Chăm chăm đối phó người ta! Cũng không suy nghĩ xem đối phương có xem trọng mình hay không!” “Để đó rồi xem, không biết khi nào thì chắc phải ổ ong vò vẽ!”
“Nói không chừng Hạ Vũ cơ bản chẳng xem hắn ta là con người đâu. Người ta chỉ là giẫm phải phân trong hành trình rèn luyện thôi. Lẽ nào còn muốn quay lại giẫm để thối cả chân à?”
“Ha ha!”
Giọng nói u ám của Giang Hồng Triết từ phía sau vang lên: “Lẽ nào các người chưa từng nói xấu Hạ Vũ? Có cần tôi giúp các người nhớ lại không?” Chuyện đã đến nước này còn ngụy trang gì nữa chứ? Sau lưng Hạ Vũ lại là tập đoàn Hòa Mộc, có biện bạch gì cũng không còn tác dụng nữa! Ví dụ như hiện tại, mấy người này đã khinh bỉ, xem thường trắng trợn ra mặt còn chưa nói lên được điều gì sao? Bốn năm đại học, một năm rưỡi đi làm, vậy mà không ai nhìn ra được điều gì không đúng! Cậu ta thì càng ngày không để lộ ra bản chất của mình.
Nhưng đây là Tập Đoàn Hòa Mộc, giậm chân một cái thôi thì giới kinh tế đã rung động rồi! Sao cậu ta có thể không lợi dụng? Vậy mà cậu ta lại không hề tiết lộ qua bao nhiêu năm nay!
Nghĩ đến chuyện bản thân bị xem là hàng tôm tép nhảy loạn xạ trong mấy năm qua, anh ta cảm thấy lòng tự trọng của mình bị người ta chà đạp, người ta chỉ muốn xem anh ta giãy giụa, xem anh ta biểu hiện thế nào. Đầu Giang Hồng Triết nhất thời xuất hiện một người... Hạ Tiểu Ngư. Cô ta thích mình? Không phải giả. Cô ta thật sự thích mình, hơn nữa... hơn nữa anh ta đã từng đến nhà cô ta, cô ta không phải ngụy trang gì, không ai có thể ngụy trang mà giống đến vậy được, càng không thể ngụy trang trong nhiều năm như thế.
Giang Hồng Triết vừa lóe lên chút hy vọng lại vừa hoang mang, nhưng rõ ràng Hạ Vũ gọi ngài Hà là anh, Tổng Giám đốc Hoàng cũng có ở đó, không thể là giả được. Có thể Hạ Tiểu Ngư cũng không biết nhà mình lại có họ hàng như vậy? Còn Hạ Vũ có mục đích gì mà lại không nói cho Tiểu Ngư biết?
Giang Hồng Triết càng nghĩ càng thấy có khả năng, càng nghĩ càng thấy có tính khả thi cao. So với Hạ Vũ, cái cô Hạ Tiểu Ngư thật sự rất ngu si. Có thể Hạ Vũ lo lắng cho Hạ Tiểu Ngư nên không nói cho cô ta biết.
Nghĩ đến điểm này, Giang Hồng Triết rút điện thoại gọi ngay cho Hạ Tiểu Ngư. Anh ta phải tái hợp với Hạ Tiểu Ngư. Hạ Tiểu Ngư thích anh ta như vậy, nhất định cô sẽ không từ chối. Chỉ cần anh ta dỗ dành vài câu, với sự si mê của Hạ Tiểu Ngư dành cho anh ta, nhất định anh ta nói gì cô cũng tin. Đến lúc đó anh ta không những vô can trong chuyện đắc tội với Hạ Vũ, nói không chừng còn được làm em rể của ngài Hà thì sao?
Điều kiện gia cảnh của Giang Hồng Triết rất tốt, cho dù Lâm Vân Huyên cũng vậy nhưng cùng lắm chỉ là kết giao bình đẳng, không thể chiếm hữu tài sản của ai được. Còn Tập Đoàn Hòa Mộc thì lại khác. Nếu có thể dính dáng một chút với Tập Đoàn Hòa Mộc, bất kể anh ta làm gì cũng đều rất đáng giá, tin chắc rằng ba anh ta cũng sẽ đồng ý như thế.
Lâm Vân Huyên chậm rãi rút khỏi buổi xì xầm rôm rả vào phòng thay đồ. Lời khuyên của ba cô ta vẫn còn hiện nguyên trong đầu. Ngữ khí của ông lúc đó vô cùng dè dặt và cẩn thận. Cô ta bây giờ cảm thấy chân tay mình sao mà quá thừa thãi, Hạ Vũ sao có thể...
Hay là người đó vốn dĩ không phải là ngài Hà? Ngài Hà sao lại trẻ như vậy? Nhất định là lừa gạt... Nhưng lúc đó Tổng Giám đốc Hoàng cũng có mặt, thậm chí Thái đầu ngành thương nghiệp Hoàng Cổ Lý cũng ở đó, cơ bản chẳng có lý do gì khiến cô ta không tin.
Làm sao đây? Cô ta gặp rắc rối lớn rồi!
Lâm Vân Huyền lo nghĩ, cô ta thường nghe ba và ông nhắc đến ngài Hà, nên hiển nhiên cô ta cũng biết ngài Hà quan trọng thể nào với ba và ông nội. Lần này để lên chuyến bay cùng ngài Hà, ông nội đã đích thân ra mặt nói chuyện với Tổng Giám đốc Hoàng, ông còn tặng ông ta Ngọc Quan Âm mà ông yêu thích nhất, không cần nói, ông nội rất hy vọng cô ta có thể lọt vào mắt của ngài Hà.
Nhưng...
Lâm Vân Huyên có chút sợ hãi. Cô ta sợ Hạ Vũ sẽ trả thù, còn chuyện của Hạ Tiểu Ngư nữa. Cô đã phải người...
Lâm Vân Huyên bỗng nhiên kinh hoàng, đám người đó sẽ không đắc thủ chứ! Cô vẫn chưa liên lạc với đối phương. Nếu họ đắc thủ thì...
Người mà hai người họ nhắc đến có phải là Hạ Tiểu Ngư không? Nhất định chỉ là thăm hỏi có lệ thôi, chỉ là thăm hỏi có lệ thối... Đám người đó cơ bản vẫn chưa xong việc... hoặc giả vẫn chưa bắt đầu...
Nhưng nếu người cô ta tìm để đối phó Hạ Tiểu Ngư đã rơi vào tay bọn họ thì sao?
Đám người đó có khai cô ta ra không? Đến lúc đó thì cô ta làm thế nào đây? Có liên lụy đến ba và ông nội không?
Lâm Vân Huyên trốn trong nhà vệ sinh để bình tĩnh lại. Hết lần này đến lần khác cô ta tự trấn an mình sẽ không xảy ra chuyện gì đâu! Nói không chừng mấy người đó ôm tiền bỏ trốn rồi? Nói không chừng, ngài Hà nhận nhầm người? Nói không chừng...
Trong đầu Lâm Vân Huyên vô cùng hoảng loạn?