Hạ Vũ đứng sau cô, thật ra cậu cũng biết dùng mưu kế nhưng như vậy, cậu cảm thấy mình đang dựa hơi người khác, nếu như không có mối quan hệ giữa chị gái với anh rể thì cậu chưa chắc đã so được với Khưu Nguyên.
Nhưng nếu thật sự phải dùng đến thì... hơn nữa cấp trên có ý năm nay sẽ thăng chức cho cậu, nếu thật như vậy, cậu có thể cạnh tranh với Khưu Nguyên, cậu cũng có thể đem tới cho cô ấy một cuộc sống tốt đẹp. Hạ Vũ lặng lẽ đến gần cô: “Chị đặt cược cho ai?” Chắc Khưu Nguyên đi một lát rồi sẽ quay lại.
Hạ Vũ đứng ngay đằng sau Phó Khánh Nhi, ở vị trí này người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy họ quá mức thân mật.
Phó Khánh Nhi lại không hề chú ý đến, không trả lời câu hỏi mà ra hiệu để cậu nhìn vào trong sân: “Nhìn xem Phùng tổng nhà cậu đi xuống rồi.”
Hạ Vũ cười, Phùng tổng chính là cấp trên trực tiếp và cũng là người đứng đầu trong bộ phận của cậu.
Nói trắng ra là những lời mà bình thường Lăng Linh rót vào tai anh đã phát huy tác dụng, để anh vô thức nghĩ đến chiều hướng đó, anh ta hoàn toàn quên mất Phó Khánh Nhi đã từng nói hai người họ đã quen biết từ khi chị Cả nhà họ Hạ còn chưa gả cho ngài Hà.
Khưu Nguyên cũng đã từng nghĩ đến trường hợp Phó Khánh Nhi sẽ ngẫu nhiên gặp được một vị tổng tài nào đó sau đó cùng nhau vi vu du lịch nước ngoài, khi quay lại coi như chưa từng quen biết. Khưu Nguyên rất không thoải mái nhưng Phó Khánh Nhi lại không hề quan tâm người ta nghĩ gì về cô.
Phó Khánh Nhi bất lực: “Vậy thì đi3cùng đi, nhưng cậu cẩn thận uống nhiều quá thì anh rể cậu sẽ tìm cậu đấy.”
Hạ Vũ cười với Phó Khánh Nhi, xong rồi nhân lúc Phó Khánh Nhi không nhìn thấy ném cho Khưu Nguyên một nụ cười đầy hàm ý.
Khưu Nguyên đanh mặt lại trong phút chốc.
Phó Khánh Nhi quay đầu nhìn Khưu Nguyên: “Sao thế?”, rồi quay sang Hạ Vũ, sau đó cô rất biết ý mà bước đến khoác tay Khưu Nguyên cười hỏi: “Sao vậy? Ghen rồi à? Lúc đồ đệ nhỏ nhà anh đi theo em đâu có ghen đâu, được rồi, anh rộng lượng chút đi, cứ coi như là tập trông trẻ con là được.”
“Chị Phó, em không phải là trẻ con nhé.” Hạ Vũ rất tự nhiên tiếp lời,2nhấn mạnh vào hai từ “trẻ con“.
Tâm trạng Khưu Nguyên càng xấu thêm, hai người họ dám đưa đẩy qua lại nói bóng nói gió ngay trước mặt anh. Anh đã nói rất nhiều lần rồi, anh và Lăng Linh không có gì cả, sao cô vẫn cứ lôi ra.
Khưu Nguyên càng nghĩ càng cảm thấy mất hết mặt mũi, bị dìm ngay trước mặt người ta, anh còn có thể diện gì nữa. Nhưng anh có thể làm gì? Khiến Phó Khánh Nhi mất mặt sao? Vậy nên Khưu nguyên lạnh mặt không cho Phó Khánh Nhi một biểu cảm nào.
Phó Khánh Nhi ngây ra, cô không phải là người mặt nóng dán mông lạnh*, mối quan hệ giữa hai người đang ở ranh giới rất mong manh,1biểu hiện của anh khiến con tim do dự bấy lâu của cô thêm dứt khoát. Vậy nên cô rút tay lại, cũng không còn sự nhiệt tình ban nãy, chỉ nói: “Đi thôi.”
(*) Ý chỉ những người bợ đỡ, nịnh nọt.
Khưu Nguyên không hiểu sao mọi thứ lại trở nên như vậy, Phó Khánh Nhi có ý gì? Rõ ràng là cô ấy không đúng, anh đã không tính toán với cô thì thôi, cô còn tỏ thái độ với anh trước, anh đây không muốn chiều theo cô: “Bên chỗ Lăng Linh còn có chuyện, anh qua xem thế nào.”
Phó Khánh Nhi không có ý giữ anh lại, gật đầu luôn: “Anh đi đi, nhớ an ủi cô ấy nhiều vào.” Sau đó quay lại nói với1Hạ Vũ: “Chúng ta đi thôi.”
Hạ Vũ cũng chỉ nhìn Khưu Nguyên một cái rồi vội đi theo cô.
Khưu Nguyên thấy Phó Khánh Nhi dứt khoát như vậy thì bực bội, nhìn thấy hai người họ đi xa mà tức không làm gì được, vậy mà cô ấy chẳng thèm nói một câu để giữ anh lại.
Hạ Vũ ngại ngùng mở miệng: “Chị Phó, có phải là em...”
Phó Khánh Nhi không còn hứng thú để thưởng rượu nữa, rốt cuộc thì tâm trạng cô vẫn bị ảnh hưởng: “Không liên quan đến cậu, tôi và anh ấy vốn đã có vấn đề trước rồi nếu không phải hôm nay thì cũng là ngày mai sẽ xảy ra chuyện tương tự, như vậy cũng hay, tôi đỡ phải phân vân,1tôi phải cảm ơn cậu đã giúp tôi giải quyết vấn đề này. À mà, cậu tự đi uống rượu nhé, tôi muốn đi dạo một mình một lát.” Phó Khánh Nhi nói xong thì quay người đi luôn.
Hạ Vũ không đuổi theo, nhất thời trong lòng vẫn có sự áy náy, nếu vừa rồi không phải do cậu, Khánh Nhi và người đàn ông đó chắc đã nói rõ ràng. Nhưng một giây sau cậu lại trở nên phấn khởi, đã làm thì làm cho chót, áy náy gì đó vứt hết đi!
Ở bên này, Hạ Diệu Diệu vờ như không biết gì xem ba người trên màn hình, thế là cậu đã làm chuyện xấu rồi...
“Phu nhân, Triệu phu nhân đến thăm.”
Hạ Diệu Diệu vội vàng tắt màn hình đi, vén chăn ra đứng lên, lại trở thành Hà phu nhân cao sang quý phái rồi: “Mau mời bà ấy vào đi.”
Giữa thời tiết dễ chịu của mùa Thu, những người phụ nữ hàn huyên với nhau rất vui vẻ, những lời khen của Triệu phu nhân cũng rất dễ chịu và không gây phản cảm, khen cậu bé mới đầy tháng hết lời cứ như là cậu bé chắc chắn sẽ trở thành một người đẹp trai tài giỏi hơn người hệt như lời bà vậy.
Tuy Hạ Diệu Diệu đã được lãnh giáo công phu mồm mép của các vị phu nhân rất nhiều lần nhưng khi nghe những lời có cánh vẫn không kìm chế được cảm giác lâng lâng, thật sự rất bùi tai, rất hấp dẫn, nghe mà lòng mát rượi.
Hạ Diệu Diệu rất vui, mặt mày cười tươi như hoa, chọn lấy một món quà có giá trị nhất để đáp lễ.
Để bà ấy được vui đương nhiên là phải chọn món tốt nhất rồi, còn những vị phu nhân chỉ biết tỏ vẻ trước mặt cô thì chỉ cần chọn những món bình thường trong xó là được rồi.