Mục lục
Đám Cưới Hào Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hạ Vũ kìm lại cơn giận, lùi lại: “Chị có chuyện gì thì gọi em.” Cậu nghiêm khắc nhìn Khưu Nguyên và cô gái đứng cạnh anh ta một cái mới rời đi, chẳng qua là cậu nể mặt chị Phó thôi.

Lăng Linh thấy người đã đi, tay vẫn túm chặt áo của sư phụ, không hề che giấu ánh mắt oán hận, người phụ nữ này ngày càng lười vờ vịt rồi, ngay cả trước mặt người ngoài và sư phụ mà cũng nóng lòng muốn gây khó dễ cô ta, lớp mặt nạ giả dối bị bóc trần, để xem sau này cô ta lừa sư phụ thế nào!

Khưu Nguyên thấy người đã đi thật rồi, thật không biết nói sao, chỉ vì3một chuyện cỏn con mà hai người làm vậy có đáng không, chỉ là làm quen một chút thôi mà, người trẻ làm quen với nhau sẽ có nhiều đề tài để nói chuyện hơn chứ sao.

Lăng Linh chờ Phó Khánh Nhi: “Không phải chị Phó thích anh ta nên mới không muốn giới thiệu cho em chứ, nếu như em biết... em...”

Khưu Nguyên không chờ cô ta nói xong đã nghiêm nghị nói: “Em nói lung tung gì đó.”

Phó Khánh Nhi gật đầu: “Điều mà sư phụ cô nói cũng chính là điều tôi muốn nói, vừa nãy không giới thiệu cho cô đương nhiên là vì không cần thiết, cũng không thể, vừa nãy cậu ấy không hề có ý định làm quen2với cô, cô tội gì mà vội vàng xông lên tự làm mình mất mặt, em vợ của ngài Hà là người mà cô muốn quen là quen hay sao, cô không sợ tính tình cậu ta không tốt, không vui là khiến cô mất mặt ngay tại đây à, đến lúc ấy đừng có mà liên lụy đến cha mẹ, sư phụ cô là được, lúc nãy anh nói muốn đâu nhỉ, sân huấn luyện phải không, đi thôi.”

Lăng Linh trắng bệch mặt nhìn Phó Khánh Nhi.

Khưu Nguyên quay đầu lại: “Lăng Linh em hỗn quá rồi, trước khi vào đây anh đã dặn em bao nhiêu lần, đây không phải là công ty, không phải em muốn làm gì nói gì cũng được,1đây là núi Hà Quang, đừng nói ba em, cả cái công ty mà đặt ở đây cũng chỉ như một cái xưởng nhỏ bé thôi, em hỏi người ta là ai, không phải ai cũng sẽ nể mặt em đâu, thật là.” Anh lại quay sang Phó Khánh Nhi: “Liệu cậu Hạ có trách Lăng Linh không biết điều, sẽ không vui không?”

Khưu Nguyên nói xong lại kìm không được mà mắng Lăng Linh: “Em khóc cái gì, nếu gây ra họa thật thì đến ba em cũng không cứu nổi em đâu, chờ đến lúc ấy hãy khóc.”

Lăng Linh bị mắng té tát còn ngay trước mặt Phó Khánh Nhi thì đúng là không thể thảm hơn, người lúc nãy thế mà1lại là em vợ của ngài Hà, mặt mũi cô ta biết giấu đi đâu.

“Em còn dám khóc nữa, hôm nay là ngày vui của cậu chủ nhỏ nhà họ Hà, em khóc để trù úm ai, nhịn đi.”

Đương nhiên Lăng Linh biết đến sự lợi hại của núi Hà Quang, càng biết đến sự lợi hại của những người dưới trướng ngài ấy, nếu như bị ngài ấy nhìn thấy, có thể ngài ấy sẽ bỏ qua nhưng việc không hợp tác với những người có liên quan đến cô là việc hoàn toàn có thể xảy ra.

Cô ta sợ điếng người, đâu dám khóc tiếp nữa, nhưng mà không khóc thì lại cảm thấy mình quá uất ức, chỉ có thể cắn răng1nhịn xuống, nuốt lại những tiếng nức nở trong cổ họng, vô cùng khó chịu.

Phó Khánh Nhi nhìn cô ta mà như không thấy gì: “Đi thôi.”

Lăng Linh lại bị Phó Khánh Nhi kích thích không nhịn được lại khóc, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi mà, chị ta muốn nhân cơ hội để làm nhục cô ta đây mà, Phó Khánh Nhi, chị thật quá đáng! Rõ ràng là chị ta cố ý làm vậy để cô phải xấu mặt, đúng là đồ đàn bà độc ác.

Khưu Nguyên đè thấp giọng, lạnh lùng nói: “Đi tìm ba em đi, đừng có ở đây mà gây thêm rắc rối cho ông ấy.” Lớn như vậy rồi đâu phải trẻ con nữa mà khóc lóc ngay trong buổi tiệc của nhà người ta, người rộng lượng thì sẽ bỏ qua nhưng người hẹp hòi lại rất nhiều, hiện tại đã có rất nhiều người nhìn qua đây rồi.

Lăng Linh dùng gương mặt bị tổn thương nhìn sư phụ của mình, sao sư phụ có thể đối xử với cô như thế chứ, cô đối với sư phụ còn chưa đủ tốt hay sao, cứ cho là cô làm chưa ổn thỏa anh cũng nên nói nhẹ nhàng thôi chứ, chẳng lẽ anh không nhìn ra rõ ràng là Phó Khánh Nhi cố ý làm nhục cô.

Sư phụ thật quá đáng, quá đáng lắm, Lăng Linh vừa xách váy vừa khóc chạy đi.

Ở bữa tiệc mừng của nhà người ta mà lại dám giở trò đấu đá khóc lóc, Hà Mộc An không để ý, nếu Mộc Tú Tranh nhìn thấy còn tiến tới an ủi nữa, nhưng trong mắt những tập đoàn dưới trướng Hòa Mộc như Hoa Hàng, Đá quý Thành Thiên, Kiến trúc Đặc Kỳ, Khoa học Kỹ thuật Vị Lai... thì núi Hà Quang chính là thánh địa của họ, những ai không phân biệt hoàn cảnh dám giở trò ở địa bàn của lão đại bọn họ chính là đắc tội với những người này.

Phó Khánh Nhi làm ở Hoa Hàng đã nhiều năm, đương nhiên biết rõ cái tính bảo vệ ông chủ của ông ta, nên cô có thể hiểu được sự không vui của Khưu Nguyên, dù sao chuyện này liên quan đến tương lai của một con người: “Anh không đi xem cô ấy à.”

“Càng ngày khàng không ra thể thống gỉ, để cho ba cô ấy dạy dỗ cẩn thận, còn chỗ cậu Hạ...” Khưu Nguyên lo lắng, câu Diêm vương dễ gặp tiểu quỷ khó tránh không phải là không có lý.

Phó Khánh Nhi nói không mặn không nhạt: “Tính cách Hạ Vũ không tệ, bọn em quen nhau khá lâu rồi, cậu ấy sẽ không làm gì đâu. Có phải anh không vui vì ngay từ đầu em không chịu giới thiệu hai người họ với nhau không?”

Chuyện này tất cả là do Lăng Linh gây ra, anh vẫn phân biệt rất rõ ràng: “Không, em làm vậy chắc chắn là có nguyên do.”

Phó Khánh Nhi gật đầu: “Mặc dù quan hệ giữa em và cậu ấy khá tốt, nhưng Hạ Vũ luôn rất lạnh nhạt đối với phụ nữ, vậy nên em mới không…”

“Anh hiểu mà, em không cần phải đặc biệt giải thích đâu, em không phải là người vô duyên vô cớ làm chuyện như vậy.”

Phó Khánh Nhi gật đầu, cũng chẳng thấy cảm động vì được bạn trai tin tưởng, bởi vì những chuyện như vậy đã có quá nhiều rồi, cô không còn cảm giác gì nữa. Hơn nữa, lần này đúng là do cô cố ý đấy, cô muốn làm khó cô ta để mặc cô ta tự chuốc lấy nhục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK