Một người trong đó nghe vậy thì dừng lại.
Người c2òn lại vội vàng kéo cô ta lại không muốn cô ta gây sự.
Cô ta không sợ đâu, ch5ẳng qua chỉ là con gái của một giám đốc mà tưởng rằng mình là công chúa chắc. Khưu Ng4uyên chiều Lăng Linh nhưng cô ta không cần thiết phải làm vậy, cô ta chẳng thèm khách0 sáo mà cười khẩy: “Tôi nói xấu sau lưng? Cũng phải, tôi chỉ là nói xấu sau lưng người khác còn tốt hơn là người nào đó đâm sau lưng nhiều.”
“Cô nói ai? Ai đâm sau lưng...”
“Mình là cái thá gì cô không biết sao? Khưu Nguyên có bạn gái mà tình cảm cũng rất tốt, có người nào đó không có mắt cứ xông lên, tưởng mình là tiên nữ chắc? Thật ra chỉ là một loài rau chẳng ai thích, chuyên khiến người ta chê cười.”
“Cô... các cô...” Lăng Linh tức nghẹn, cô không phải như vậy, không phải...
...
Khưu Nguyên chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay với Phó Khánh Nhi, có hiểu lầm thì giải quyết là được. Cô không thích Lăng Linh thì sau này anh ta không gặp Lăng Linh là được. Việc lớn thế nào không nói được qua điện thoại thì gặp mặt nói, dù sao cũng sẽ có cách giải quyết.
Khưu Nguyên xin nghỉ đến Hoa Hàng.
“Chị Phó bay rồi anh không biết hả?”
“A, cảm ơn, tôi quên mất, nhiều việc quá nên quên mất.”
Người nói cười cười rồi đi làm việc của mình.
Khưu Nguyên lạnh mặt trở về, cũng không thèm chào hỏi.
Hạ Vũ từ phòng bên cạnh đi ra nhìn thấy Khưu Nguyên đi khỏi, chia tay quá dễ dàng khiến cậu ngại nói với chị Phó cậu có thể chịu trách nhiệm.
“Hạ Vũ, Hạ Vũ đi họp thôi, ngây người gì đó.”
“Đến đây.”
...
Lâu lắm rồi Thúc Tùng Cảnh không ngồi với người anh em, anh ta vẫn luôn bận rộn. Cho dù hai người có gặp nhau ở sân bay thì cũng chỉ ăn một bữa cơm rồi vội vàng đi đến điểm đến tiếp theo. Lúc mới vào ngành thì cảm thấy tràn đầy sức lực có thể gây dựng một sự nghiệp lớn, lâu rồi lại cảm thấy chậm lại mới không bỏ lỡ thời cơ tốt.
Rõ ràng anh ta vẫn chưa già nhưng đã bắt đầu nhớ mong ngày tháng nhàn nhã trước kia.
Thúc Tùng Cảnh mặc áo khoác ngoài màu đen, bên trong mặc một chiếc T"shirt đơn giản cùng màu phối thêm một chiếc quần bò càng đơn giản hơn. So với dáng vẻ mặc vest lúc chuẩn bị tham gia họp thì khác biệt rất nhiều.
Thúc Tùng Cảnh bây giờ giống như một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, là một thanh niên sáng sủa hấp dẫn vô số ánh nhìn.
Hạ Vũ biết lúc còn đi học anh ta không như vậy, lúc đó anh ta không giao tiếp với người cùng tuổi lại mang theo sự xa cách, cảm thấy mình hơn người khác, chưa bao giờ nhìn thẳng vào người ta, cũng không tham gia cuộc nói chuyện đêm của phòng kí túc, càng không ăn cơm ở nhà ăn.
Năm đó, khi anh ta đột nhiên mời cậu cùng đi phòng tự học, Hạ Vũ đã rất kinh ngạc, nhưng vì nghĩ ở cùng một kí túc đều là anh em bạn bè thì nên tạo quan hệ thân thiết với anh ta. Cuối cùng sau khi biết đầu đuôi, anh ta đã quan tâm mình nhiều năm như vậy thì tình nghĩa anh em đương nhiên không phải là giả.
Nếu như hỏi cậu người anh em này có điểm gì không tốt thì chắc là không kiêng kị gì cả, trong cuộc sống quá đề cao cá nhân. Quả thật Tùng Cảnh có người yêu cùng giới nhưng khi trong trường không hề có, anh ta có thể phân biệt rõ ở nơi nào nên làm việc gì.
Trong căn phòng độc thân của Hạ Vũ, cậu tự mình giúp cậu chủ nhà người ta rót một ly nước vào chiếc ly chuyên dụng của anh ta: “Sao hôm nay lại rảnh rỗi như vậy?”
Thúc Tùng Cảnh dựa nửa người vào giường của cậu, đôi chân dài tùy ý vắt lên, hai tay vòng ra sau đầu: “Bận một năm rồi còn không cho tớ nghỉ ngơi à?”
Hạ Vũ rót cho mình một ly nước, Thúc Tùng Cảnh rất đẹp trai, đặc biệt là những lúc thả lỏng thoải mái còn mang theo vẻ lãng tử. Tóm lại là có một mùi vị riêng, vì vậy nam nữ bao nhiêu năm nay vẫn cứ hết người này đến người khác nhào đến, cậu hiểu rất rõ: “Không phải cậu phải đi chọn ‘phi tử’ sao?”
Thúc Tùng Cảnh nghe vậy thì liếc nhìn cậu, ánh mắt sắc bén, cực kì bao dung.
Hạ Vũ cười: “Cậu giận gì chứ?”
“Mắt nào của cậu nhìn thấy tớ giận?”
Được rồi nói không lại cậu: “Trưa muốn ăn gì, ra ngoài ăn hay tớ làm?” Không phải cái gì anh ta cũng ăn, cậu cảm thấy Tùng Cảnh còn khó hầu hạ hơn anh rể cậu nhiều.
Nếu như Thúc Tùng Cảnh biết chắc chắn sẽ nhắc nhở cậu là cả cái thiên hạ này cộng lại cũng không khó hầu hạ bằng anh rể cậu.
“Không ăn, thành tiên rồi. Mà tớ thấy cậu cũng thật là, hoàng thân quốc thích của Tập đoàn Hòa Mộc thì nấu cơm gì chứ, giống hệt trước đây, đầy vẻ nghèo khó. Tiệc đầy tháng cậu không đi à?” Không học được tính cao ngạo bá vương hả?
“Đi rồi, cậu thì sao, sao lại không đi?”
“Tớ không đi, ngoài cậu thì làm gì còn ai biết tớ.”
Hạ Vũ nghi hoặc nhưng nghĩ lại thì thấy hình như thật sự không có.
Thúc Tùng Cảnh càng thấy khó chịu hơn, đây chính là bi kịch của những “nhân vật nhỏ” như bọn họ, không lọt được vào mắt của ngài Hà. Cho dù mình có không đi, có chết thì cũng chẳng kinh động được bọn họ, vì vậy cho dù phấn đấu hết mình cũng có lúc sẽ mất hết động lực: “Cháu cậu thế nào, đẹp trai không?”
“Bé như vậy thì nhìn ra được cái gì, nhưng mà tương đối giống chị tớ, lớn lên chưa chắc đã đẹp trai.” Giọng nói của Hạ Vũ lại mang theo sự dương dương tự đắc.
Thúc Tùng Cảnh nhìn cậu giống như nhìn kẻ ngốc. Người anh em, cậu ngốc à? Giống chị cậu thì có gì đắc ý, giống ngài Hà mới là phúc phần của Hạ gia nhà cậu, cậu có hiểu không vậy? Nhưng Hạ Vũ cũng chỉ có điểm đáng quý là chị gái cậu tốt, chị gái cậu rất tốt, chị gái cậu cực kì tốt.
Thúc Tùng Cảnh nghĩ kĩ lại: “Lúc còn đi học tưởng nhầm cậu là thái tử của nhà nào đó, cái hình tượng cố chấp này có tác dụng rất lớn.”
“?”