Mục lục
Đám Cưới Hào Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

V bé bay xa, đây vốn dĩ là ước muốn của cô, không phải sao! Hạ Diệu Diệu dụi đầu vào cổ anh, sống mũi cay nồng rồi bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi, cô không hề muốn con gái mình lớn lên, không hề muốn! Nhưng cô lại không thể làm gì được, cô chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô bé, Hạ Diệu Diệu tự an ủi bản thân: Chỉ là quá trình đó đến sớm hơn, chỉ là đến sớm hơn mà thôi, mình là mẹ, không phải thứ duy nhất trên đời của con bé, mình không thể tích kí để con bé chỉ dựa dẫm vào bản thân mình, không thể nào.

Lí lẽ là vậy, ai không hiểu, nhưng dù sao cũng phải mất một quá trình dằn vặt giằng xé

Cô không đánh3nổi Hà Mộc An, cũng không thể giết chết anh ta, thậm chí không thể đứng lên nói dù chỉ một lời trước Tập đoàn Hoà Mộc to lớn đó.

Quan trọng hơn rằng, thậm chí tương lai cô còn không dám phát biểu xem rằng người đàn ông mà con gái mình thích trong tương lai, gia thế anh ta có cũng phải rất hiển hách, cô cần Hoà Mộc làm bệ phóng cho con gái mình, thế nên không thể nào cưỡng ép con gái ở bên mình, ích kỉ giành quyền nuôi con.

Hạ Diệu Diệu chỉ mong Hà Mộc An chết đi! Anh ta chết đi rồi, cô sẽ không còn vấn đề gì nữa! Cao Trạm Vân nghe cô khóc, lòng anh dần trở nên tĩnh lặng, sáng suốt, anh nhìn ra xa, nếu như cô1biết rằng mình có thể cố gắng thì sao, cô có thể lợi dụng tình cảm của Hà Mộc An dành cho mình, để vĩnh viễn được sống cùng con gái, như vậy cô có đi không? Có khi nào cô sẽ vì Thượng Thượng mà rời xa anh không?

Cao Trạm Vân nhìn thế giới bên ngoài được ngăn cách bởi khung cửa kính, anh không nói rõ hoàn toàn sự việc mà anh biết, không dám cược vào khả năng cô sẽ rời xa anh, ít ra...

bây giờ anh hoàn toàn không muốn đánh cược.

Khi biết rằng cô yêu Thượng Thượng như vậy, anh lại tìm cách che giấu

Anh cảm thấy bàn tay mình đang nóng bừng lên.

cứ để anh ích kỉ một chút..

ích kỉ một lần

Hạ Diệu Diệu mau chóng lấy lại tinh thần, là lần đầu3tiên, với tư cách một người mẹ, đối diện với chuyện như thế này, tốc độ bình ổn của cô không tồi, cô giúp con gái thu xếp vài bộ đồ, bỏ chú gấu bông mà cô bé thích nhất vào túi xách, xuống dưới nhà ăn mì.

Trên đường đến bệnh viện, Hạ Diệu Diệu cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều, từ nỗi lo lúc nãy, cố lại đã khổ tâm vì tưởng tượng ra cảnh Thượng Thượng phải tranh giành tình yêu thương với một đứa con khác của Hà Mộc An

Bây giờ Hà Mộc An chỉ có một mình Thượng Thượng, lại là một bé gái, nên có lẽ bà Mộc và Hà Mộc An sẽ yêu quý hơn đối phần, Hà Mộc An đã đến bệnh viện nhanh như vậy, dành rất nhiều thời gian3và tâm sức với con.

Sau này thì sao?

Hiếm hoi mới giá trị, sau này Hà Mộc An còn có thêm những đứa con khác nữa, hoặc Hà Mộc An không kết hôn, nhưng anh ta cần có con, cần người thừa kế, cần một thế hệ tương lai xuất sắc.

Đợi đến khi anh ta lại có thể một Thượng Thượng gái, Thượng Thượng trai khác, thì con cái đã không còn mới lạ nữa rồi, nhiều đến mức khiến anh ta cảm thấy phiền, lúc ấy anh ta sẽ bắt đầu giáo dục chọn lựa

Thượng Thượng không có năng lực tiếp tục thu hút sự chú ý của Hà Mộc An, nếu như Thượng Thượng tranh sủng thất bại, Thượng Thượng sẽ đau lòng thể nào, người ba mà cô bé hết sức ngưỡng mộ, người ba mà cô9bé cực kì yêu thương, lại tự mình dạy bảo cho người thừa kế tương lai, dạy bảo những đứa trẻ xuất sắc hơn, dạy bảo hi vọng tương lai của tập đoàn.

Thượng Thượng có thể chịu đựng được áp lực tâm lí đó không? Cô bé có thể chấp nhận được không, ông hoàng của lòng mình lại đem lòng yêu thương đứa trẻ khác? Cô bé có thể bình thản đón nhận sự thiên vị đó không, nghĩ lại bản thân mình hồi nhỏ, ba cô, cũng đã từng yêu thương cô như vậy chứ?

Hạ Diệu Diệu cảm thấy mình như sắp phát điên lên được, lại có thể nghĩ đến những thứ không đâu vào đâu như vậy! Nhưng rồi lại cảm thấy những thứ đó thật ra rất gần với Thượng Thượng, cô không biết có phải mình đang muốn bới lông tìm vết với Hà Mộc An, để mình có thêm ý chí tranh giành con gái hay không

Hay là vì cô là con cả trong nhà, chuyện ba mẹ thiên vị các em, cô đã được nhìn nhiều rồi.

Mẹ cô không có gì khiến cô phải rầu rĩ vì sự thiên vị của mẹ, ngược lại, cô nhận được từ mẹ sự dịu dàng, hiền hoà, ấm áp

Còn tình yêu của mẹ dành cho Tiểu Ngư lại nhiều đến nỗi khiến con bé không cần thiết, thế nên nó mới lanh lợi vui vẻ như vậy, hay là nói vốn dĩ đã rất đỗi lạc quan như thế

Thế nên cô lo lắng cho con gái mình, cô thừa biết rằng Hà Mộc An không giống mẹ mình, Hà Mộc An là một người cha không thể thay thế được, đó là một sự thật mãi mãi không thể thay đổi

Cho dù như vậy, Thượng Thượng có thể mở to mắt nhìn tình cảm của ba đổi thay, nhìn ba bỏ rơi mình không, Thượng Thượng có thể bình tĩnh như mình bây giờ không? Hạ Diệu Diệu đặt mình vào vị trí của Thượng Thượng ngẫm nghĩ hồi lâu, cô cảm thấy không thể nào, cho dù là bản thân mình, nếu mẹ cô dành tình cảm thiên vị quá nhiều cho em gái, trong lòng cô cũng sẽ nảy sinh sự oán hận

Hạ Diệu Diệu lấy lại tinh thần, cuối cùng cô cũng tìm được giá trị của mình trong lòng Thượng Thượng, phút chốc lấy lại được lí trí của mình, Hạ Diệu Diệu cô sao có thể đóng một vai mà ai cũng có thể tuỳ tiện thay thế được bên cạnh con gái?

Cô không thể đau lòng vì một chút cảm giác không được xem trọng, cô không thể vì người khác đối xử tối với con gái mình, mà chủ quan cho rằng có thể trao con gái cho họ

Trong tương lai, một ngày nào đó, Thượng Thượng vẫn sẽ cần đến cô, Thượng Thượng của cô vẫn cần đến cô..

thế là đủ rồi...

Đúng như Cao Trạm Vân đoán trước, Thượng Thượng vẫn còn nhỏ, chơi mệt rồi, đến tối muộn, vẫn muốn ở cạnh mẹ, ngón tay bé nhỏ giữ lấy tay mẹ, cười tươi, hi vọng mẹ có thể ở lại với mình

Hạ Diệu Diệu ngồi cạnh giường, vuốt lại mái tóc trước chán cho con gái, tiện tay gỡ bím tóc con gái ra, dịu dàng vỗ về: “Con mệt rồi thì ngủ một lát đi, tỉnh dậy rồi ăn tiếp.” Bây giờ mới bảy giờ tối, con bé vẫn chưa đói

Thượng Thượng gật đầu, cô bé không ngủ thiếp đi nhanh như vậy, gương mặt nhỏ bé yên tĩnh vùi trong mái tóc, làn da trắng hồng mềm mịn, đôi mắt to tròn long lanh, tin tưởng nhìn mẹ

“Mẹ kể chuyện cho con nghe, có được không.” Hạ Diệu Diệu vừa gấp lại mép chăn, nghĩ ngợi hồi lâu, rồi lại bắt đầu kể câu chuyện quen thuộc về chiếc răng.

Bên ngoài cửa phòng bệnh, Mộc Tú Tranh sách chiếc túi đựng quần áo, đồ chơi mà mình mới chuẩn bị cho cháu gái, vùng vằng với con trai, tại sao bà không thể vào, đồ của bà không tốt sao! Xem kìa, người phụ nữ để cho cháu bà mặc quần áo đã giặt qua hai lần, quần áo đã mặc một lần rồi, sao có thể mặc lại lần thứ hai chứ!

Hơn nữa, bà còn chuẩn bị cho cháu gái quả bóng trắng nhỏ, cháu gái muốn chơi bóng, tại sao bà lại không thể vào được! Thái độ của Hà Mộc An hết sức kiên quyết, không hề có chỗ cho một chút thương lượng nào cả: “Trời tối rồi, để tài xế đưa mẹ về nhà, thư kí Trần.”

“Thưa ngài.”

Mẹ không về, mẹ muốn ở đây với Thượng Thượng, mấy đứa chăm sóc con bé mẹ không yên tâm, cháu gái mẹ, mẹ tự..

Mộc Tú Tranh nhìn sắc mặt con trai, giọng nói càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng sốt sắng: “Ai dà, mẹ phải ngủ sớm cho đẹp ra! Hành lí gửi về chắc cũng đến nơi rồi, mẹ về đây, mấy đứa tự đi mà lo.”

Hà Mộc An nhìn mẹ mình đem theo đám người của bà rời đi, anh đứng ngoài hành lang thêm một chút nữa, rồi hít một hơi thật sâu, dỗ dành trái tim đang đập mạnh, rồi từ từ mở cửa ra, giọng nói dịu dàng chậm rãi của Hạ Diệu Diệu vang lên bên tai anh.

Hà Mộc An đóng cửa lại, dừng lại một lúc ở bên cánh cửa

Bên trái anh là nhà vệ sinh, bên phải là phòng thay đồ và một chiếc giường nhỏ, phía trước là bộ bàn trà cho khách, không xa có một chiếc kệ cao nửa người, trên kệ có treo một chiếc rèm đỏ đen, phía bên kia chiếc rèm, là hình ảnh Hạ Diệu Diệu đang chăm chú nhìn con gái.

Theo câu chuyện chiếc răng rụng, nghe những tình tiết chuyện rất tinh nghịch, Hà Mộc An đi vài bước, ngồi trên sofa, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hạ Diệu Diệu kể đi kể lại vài lần nội dung lừa trẻ con, các loại cừu, mới nhìn thấy đôi mắt ti hí của con gái cuối cùng cũng nhắm lại, hơi thở trở nên đều đều, chậm rãi

Hạ Diệu Diệu giơ tay lên vươn vai, xoay cổ, vận động cơ thể vừa ngồi một lúc lâu, rồi đứng dậy chuẩn bị rót cho mình một cốc nước.

Nhìn thấy Hà Mộc An đang ngồi trên ghế, Hạ Diệu Diệu không hề cảm thấy ngạc nhiên, chỉ nghĩ xem tại sao hôm nay anh không cần là việc, không đem theo laptop đến

Hạ Diệu Diệu bưng cốc nước nóng hổi, thấy anh đang nhìn chăm chú nhìn con gái, nói: “Anh bận thì cứ đi làm việc đi, con bé không sao cả, ở đây có em rồi, có việc gì, em sẽ gọi điện cho anh.” Hà Mộc An cứ như bây giờ mới nhìn thấy cô, quay đầu lại, lãnh đạm, bình thản như không quan tâm: “Không cần.” Hạ Diệu Diệu không nói thêm gì nữa, anh ta ở đây, chắc có lẽ đã sắp xếp hết rồi, Thượng Thượng bị ốm, ngài Hà lần đầu tiên đối mặt với chuyện con gái bị thương, có lẽ cũng rất lo lắng, thế nên cô không khuyển thêm gì nữa.

Hà Mộc An đứng dậy, nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng hỏi: “Đã ăn cơm chưa? Có cần gọi luôn giúp em không?” Anh cảm thấy câu nói này rất hoàn hảo, “giúp” “luồn”, thể hiện sự tiện thể, không để có suy nghĩ nhiều, cũng không cần bài xích sự tồn tại của anh, vì giữa hai người họ không có gì cả, nếu có đói rồi cũng có thể vô tư để anh tiện thể gọi giúp.

Hạ Diệu Diệu quay đầu lại, hạ giọng nói: “Cảm ơn, trước khi đến đây em đã ăn mì rồi, không cần đâu.” Nói rồi, cô đi đến bên con gái, cạnh đó còn có một chiếc giường đơn rộng mét rưỡi, được kế rất ngay ngắn, giống như trong khách sạn vậy, cô ngồi lên tựa vào thành giường, rút điện thoại ra nghịch.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK