Hạ Diệu Diệu thấy chẳng sao cả, có việc nhờ người t2a, thể đã là gì: “Nếu em không đi, thì mua chai nước về đấy, thế còn có ích hơn so với việc ở 5đây nói suông.” “Vậy chị...” “Chị ở đây chờ một lúc, xem xem có thể chọn được người hay không.4” Tiểu Mao nghĩ rồi đồng ý: “Được rồi.”
“Tay em làm sao vậy?”Hà Mộc An ăn cơm xong, đa0ng ngồi trên sofa đọc báo
Hạ Diệu Diệu vừa xem ti vi vừa trông con: “Không sao, lúc chuyển đồ bị va một tí thôi, đau thật đấy, anh nói tin tức ra được mấy ngày rồi mà giờ báo mới đưa tin, giống như là ăn lại đồ thừa của người ta vậy anh còn đọc làm gì.” Hà Mộc An đọc tờ báo giống như là món mì đã được người ta xào đi vào lại bảy tám lần, anh lại xào thêm lần nữa: “Em có thể thanh lịch giống như hồi còn yêu nhau không, mà thôi...”Như bây giờ vẫn tốt hơn.
Hạ Diệu Diệu bế Hà Bất, cho cu cậu uống sữa bột: “Còn chưa đến bảy năm mà đã bắt đầu thấy em không vừa mắt rồi, lại còn thanh lịch, thứ cao cấp như thế ngoài anh ra thì chẳng còn ai có nữa đâu, bạn nhỏ Hà Bất, con có không?”
Hà Mộc An đặt tờ báo xuống: “Đưa tay ra đây anh xem nào.” “Anh xem gì, chờ đến khi anh xem thì tay em cũng chai sạn rồi, chuyện nhỏ thôi, em đã xử lý qua rồi
Nể mặt anh, ai mà dám không coi đây là tai nạn lao động chứ.” “Chỉ sợ có người không có mắt.” Cô bật cười: “Trông kìa, mới nói thế mà anh đã đắc ý rồi, em là đi làm việc, nếu không thì em chỉ cần viết một cái mác lên người rồi đứng đó thôi, đảm bảo tiền tài như nước luôn.”
“Cũng chưa chắc đâu.”Hà Mộc An có gì nói đó.
“Mẹ ơi, ký tên.”Hạ Thượng Thương đưa bài tập đã làm xong cho mẹ ký, cô bé túm đuôi tóc dài gọn gàng, nước da hồng hào khỏe mạnh, mặc bộ đồ ngủ, lưng đứng thẳng tắp nói năng lưu loát, đã trở thành một cô thiếu nữ rồi
“Để ba con ký đi, chữ ba con đẹp.”Rồi cô quay sang dùng ánh mắt cổ vũ Hà Mộc An: “Nào, tiền vào như nước, để xem năng lực của anh có thể làm nghĩa vụ giáo dục con cái được không, à mà em quên mất anh là một người rất kín tiếng, hì hì...” Hà Mộc An lật vở bài tập của con gái ra: “Em đúng là nhạt nhẽo.” “Ái chà, gần đây số lần đáp lời em càng ngày càng nhiều rồi nhỉ, chị Hằng Nga ở trên cung trăng một mình cô đơn quá rồi, muốn bay xuống nhân gian đây mà.” Hạ Thượng Thượng phụt cười, thấy không khí có vẻ khác lạ nên lại nhanh chóng kìm lại
Hạ Diệu Diệu liếc con bé: “Không cần phải vậy đâu, muốn cười thì cứ cười đi, ai dám bóp mặt con nào.”Càng ngày càng không đáng yêu, trong nhà có ai dám ăn thịt con à? Hạ Thượng Thượng không thấy buồn cười tí nào nữa
Hà Mộc An ký tên xong: “Đúng, Trư Bát Giới ở bên dưới gọi lên, sao trên kia vẫn có người ở.” Hạ Diệu Diệu nghĩ lại, không đúng, anh đang thể hiện sự hài hước sao?
“Đưa tay ra đây để anh xem.” Hạ Diệu Diệu đưa tay ra: “Em đã nói là nó được xử lý rồi anh còn không tin, tài sản cá nhân mà còn nắm chặt thể có còn cho người ta không gian riêng tư không hả.” Hà Mộc An nhìn đi nhìn lại, xác nhận là đã được xử lý thì mới bỏ xuống: “Anh đến phòng sách làm việc một lúc.” Hạ Thượng Thượng thấy ba đã đi rồi, ánh mắt dè dặt lập tức được thay thế bằng sự lanh lợi, nhảy đến gần mẹ: “Mẹ ơi, ba con gửi cho con rất nhiều pha lê lóng lánh, đẹp lắm mẹ a, con cất ở chỗ của con rồi, mẹ có muốn xem không?” Hạ Diệu Diệu nhìn cô bé: “Vẫn thường xuyên liên lạc à?”Đồ lần trước cô đã được nhìn thấy rồi, nhưng Thượng Thượng không nói nên cô cũng không hỏi
Thượng Thượng giờ đã lớn hiểu biết cũng nhiều hơn, cô bé biết mẹ nhìn mình như thế là có ý gì, giọng nói liền bớt hân hoan: “Gửi cùng quà lần trước, chẳng qua là chia làm hai đợt mà thôi, không phải là con đòi đâu, con...” “Mẹ đâu nói gì con đâu, con thích là được rồi, thích quá thì đem về để ở đầu giường ngắm nghía, mẹ chỉ thấy không hiểu là con thần thần bí bí cái gì, nói không chừng đến cả công ty chuyển phát cũng là của ba con, thế mà cứ làm như là cách mạng ngầm thành công rồi ấy.” Hạ Thượng Thượng xụ mặt: “Mẹ dọa con thôi phải không...” Hạ Diệu Diệu cười lớn, đưa tay vuốt ve gương mặt đáng yêu của con gái: “Đúng là càng ngày càng thú vị, ba con đâu phải người hẹp hòi như thế đâu, ba rất cảm kích sự quan tâm của ba Cao đối với con, ba sẽ không ghen đâu, ngoan nhé.” “Thật ạ?” “Thật, đừng dùng đầu óc hạn hẹp của chúng ta để nghĩ về daddy của con, ok?” “Hứ.”Cô chủ nhỏ trượt từ trên sofa xuống: “Không nói chuyện với mẹ nữa, lúc nào cũng chỉ biết dọa con thôi...” “Còn nhỏ mà suy nghĩ rõ nhiều.” “Tóm lại là con sẽ không để ý đến mẹ nữa.”
Phạm Tiểu cản Hạ Diệu Diệu đang muốn đi ra ngoài lại: “Vẫn chưa giải quyết được à?” “Sắp rồi, thông qua sự nỗ lực hết mình, em đã lấy được lịch trình hai ngày tới của anh ta, không có gì ngoài ý muốn thì hai ngày nữa sẽ chốt được.” Phạm Tiểu biết hôm đó là do mình quá kích động, nhiều năm làm trong nghề này, nhưng cô chưa tức giận với ai bao giờ, người trong ngành toàn quen biết với nhau nên cũng chẳng ai giận ai lâu bao giờ
Giờ đã qua bốn ngày rồi mà phía Diệu Diệu vẫn chưa có tin tức gì thì đủ biết được tin đồn về anh ta là có thật, anh ta đúng là một người khó tính
Cô nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Em đừng đi, để chị đi.”
“Không cần đâu, show diễn ngay gần kề chị cũng đủ bận lắm rồi, hơn nữa có phó tổng như em để làm gì chứ, như thể chẳng phải là nể mặt người ta nhưng lại hạ thấp bản thân mình hay sao, chị yên tâm tin tưởng vào năng lực của em là được.”
“Diệu Diệu...” “Những lời nói cảm động thì không cần nói đâu, em đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Tiểu Mao theo cô lên xe, không kìm được nói: “Hạ tổng, chị nói xem tại sao chúng ta lại không dùng Vinh tổng để trấn áp bọn họ, hồi đầu cái cô họ Sài đó chỉ cần mới nghe nhắc đến Vinh tổng thôi là đã ngoan ngoãn nghe lời rồi, em chịu ấm ức một tí cũng không sao, nhưng mà Hạ tổng chị...” “Đã đi được chín mươi chín bước rồi tại sao đến bước cuối cùng tự nhiên lại phải thay đổi chứ ép người ta chứ, đi thôi.”