“Đâu có, 0em sắp phiền chết đây.” Cô gái nhỏ nhón chân: “Chị Hạ cố ý cười em.” Hạ Diệu Diệu lại càng cười to hơn nữa: “Em ấy à, được ngâm trong hũ mật lâu quá rồi, nếu giờ mà lôi em ra thử xem.” Cô gái nhỏ ngượng ngùng cúi đầu xuống, vân vê mép áo: “Em muốn còn chẳng được ấy, đúng rồi chị ơi, bộ đồ lần trước em thích lắm, cảm ơn chị nhé, Đình Đình muốn em đáp lễ lại nhưng mà em chọn đi chọn lại vẫn không thấy món nào phù hợp, cho nên...” “Đáp lễ gì chứ, em thích là tốt rồi.” “Cảm ơn chị Hạ, chị này, đây là con trai chị sao? Cậu bé đáng yêu quá.” “Đáng yêu gì chứ, nó nghịch lắm, chẳng ngồi yên được bao giờ, em nhìn đi, lại nữa rồi, đã bế lại còn phải đi vòng vòng.” “Như thế cũng rất đáng yêu mà, em đi dạo cùng chị nhé, đừng để bé khóc, chị nhìn này, bé nhìn đang nhìn em kìa, dễ thương quá!” Giờ cô rất thích trẻ con.
“Được, nhưng mà đã sắp mười hai giờ rồi, không phải em đến tìm ông xã cùng ăn cơm sao, mau đi ăn đi.” “Chị cũng đi cùng bọn em luôn nhé, chỉ có mỗi hai người bọn em cũng chán lắm, chị hẹn ai rồi à?”Tiểu Thần vừa chớp mắt hỏi vừa bước theo chân chị Hạ.
“Không có, ba thằng bé đang họp nên không có thời gian, lát nữa chị ăn qua loa là được không nên làm phiền hai vợ chồng em, em mau đi đi.” “Đừng mà, em muốn ăn cùng chị mà.” Với dáng vẻ ngọt ngào giọng nói nũng nịu nhưng không giả tạo không khiến người ta ghét, Hạ Diệu Diệu biết cô ấy thật lòng muốn mời mình, cô giống như đang nhìn con cái trong nhà vậy, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu: “Được rồi, chỉ cần hai người không chế hai mẹ con, chị sẽ đi theo làm phiền bọn em.” Tiểu Thần lập tức cười đáp lại: “Được mà, chị chờ nhé, em gọi điện cho anh ấy.” Ở bên kia, điện thoại reo lên
m thanh đều đều trong phòng họp đột nhiên dừng lại, người đang thuyết trình không thể tin được người phụ trách phía bên họ cầm điện thoại lên rồi đi ra ngoài
Anh ta vội hồi hồn lại, tiếp tục giảng giải
Lam Kiến Dũng chỉ muốn đập đầu xuống bàn chết quách cho xong
Thằng nhóc này thế mà dám..
Lam Kiến Dũng bất an, nhấp nha nhấp nhổm nhìn Hà Mộc An đang ngồi gần cuối bàn, chỉ với một lát thôi mà sau lưng đã ướt mồ hôi lạnh, chỉ sợ ngài Hà sẽ lạnh mặt bỏ đi, trong tình huống như thế này mà Tần Đình còn nghe điện thoại, đúng là không coi ngài Hà ra gì
Hà Mộc An ngồi nguyên vị trí tiếp tục nghe người trước mặt trình bày, vẻ mặt vẫn như cũ
Không hiểu sao như vậy càng khiến Lam Kiến Dũng thêm thấp thỏm, ngoài ra còn có chút áy náy, bao nhiêu thiện cảm về Tần Đình đều tan biến như mây bay
Ngài Hà của chúng tôi chẳng lẽ không bận không có chuyện quan trọng phải làm sao, ngài ấy đã bao giờ bỏ ra ngoài giữa cuộc họp, không nể mặt những người tham gia cuộc họp đầu, Tần Đình cậu có tư cách gì mà làm như vậy! Lam Kiến Dũng không hài lòng về Tần Đình, lại càng thêm tôn trọng thái độ của ngài ấy, nếu ngài ấy mà đã không quan tâm thì dù Tần Đình có nhảy từ đây xuống cũng không khiến ngài ấy chớp mắt
Lam Kiến Dũng vô thức thẳng lưng lên, là một thành viên của Hòa Mộc, ông cảm thấy rất tự hào vì ngài ấy.
“Em ở yên đấy, anh đến đón em ngay.” Tần Đình lập tức đi xuống
Tiểu Thần nhìn rồi lại nhìn điện thoại, cô còn chưa kịp nói gì cả, còn chưa nói là cô đến rồi, chưa kịp hỏi là ăn ở tầng nào để cô tự đi lên mà: “Anh ấy nói nhanh vậy làm gì chứ!” Thấy cô ấy nghiến răng tức giận như thế, Hạ Diệu Diệu trêu thêm vào: “Nhớ em rồi, muốn mau chóng được gặp em đấy.” “Mặt mũi của em đều bị anh ấy làm mất hết rồi.” Tần Đình vòng một vòng trước cửa chính, sự trấn tĩnh ban đầu đã dần thay đổi thành lo lắng, anh vội lối di động ra..
Tiểu Thần đang không vui, không thèm nghe máy, cô sẽ đi dạo cùng chị Hạ, ai bảo anh ấy ngắt cuộc gọi cô trước, hừ
Hạ Diệu Diệu trêu Hà Bất xong, nhắc nhở cô ấy: “Đã gọi ba lần rồi.” “Kệ anh ấy, em chưa nói được gì cả thì anh ấy đã ngắt rồi còn gọi cho em làm gì, anh ấy đi mà nói một mình.” “Em mau nhận đi, chắc chắn cậu ấy đang lo lắng lắm, chuông kêu réo rắt thế cơ mà, đừng để cậu ấy lo lắng, nghe lời chị.” Tiểu Thần nghĩ mình giờ đang mang thai, chắc chắn anh ấy sẽ rất lo lắng cho mình, dù vẻ mặt không tình nguyện lắm nhưng động tác nghe điện thoại rất nhanh gọn
Lập tức có giọng đàn ông lo lắng sốt ruột truyền đến
Tiểu Thần lập tức đưa điện thoại ra xa, chờ anh nghe xong thì mới kể vào bên tai: “Đang ở phòng nghỉ lộ thiên, em..
tút tút tút...” Tiểu Thần trừng mắt nhìn màn hình điện thoại: “Chị nhìn thấy chưa, anh ấy có chịu để em nói đâu.” “Lo cho em mà.” Hạ Diệu Diệu trêu con trai: “Để xem em còn dám khiến cậu ấy lo lắng nữa không.” Tiểu Thần nghĩ thấy cũng phải, cô đã để anh phải lo lắng rồi, đúng là cô đã sai, mà thôi: “Chị Hạ, em nghe Đình Đình nhà em nói, chị là phu nhân của ngài Hà, chính là ngài Hà đặc biệt tài giỏi đó đúng không?” “Đâu có đặc biệt tài giỏi, cũng giống như chúng ta thôi, đều có hai con mắt và một cái miệng.”
“Không giống nhau, đầu óc chắc chắn không giống, Tần Đình đã từng nói với em rồi, ngài ấy rất lợi hại, lúc nghe anh ấy nhắc đến, em cứ tưởng ngài ấy đã tám mươi tuổi rồi cơ, thật đấy
Tin đồn về ngài ấy nhiều lắm, em liền nghĩ ngay đến một ông lão khôn ngoan với mái tóc bạc phơ.