Mục lục
Đám Cưới Hào Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



“Vâng.” Người nói nóng lòng muốn thử.

Hà Mộc An bình tĩnh nhìn người đàn ông sau đó nói với cấp dưới: “Anh ta sẽ không hợp tác mở quỹ đầu tư nữa đâu, các cậu tìm nhầm đối tượng rồi.”

Đối phương buồn bực: “Vì sao?”

Hà Mộc An vỗ vai cậu ta, cho cậu ta một vẻ mặt đầy thâm ý sau đó nói một câu: “Đừng hi vọng quá nhiều.” Sau đó anh giơ ly lên với người đang đến.

Cấp dưới không hiểu, muốn đuổi theo hỏi tại sao, nhưng thấy ngài Hà bắt đầu nghe người khác báo cáo thì biết thời gian của mình qua rồi nên không tiện cướp thời gian của người khác.

Phán đoán của Hà Mộc An rất đơn giản, anh thấy người họ Tần kia không3ham mê việc đầu tư mạo hiểm. Người thích đầu tư mạo hiểm ngoài việc thiên phú cao, có gan ra thì còn phải có một loại ngông cuồng. Có người sẽ thích loại đầu tư mạo hiểm này nhưng đa số sẽ lựa chọn rút lui. Nhưng cho dù là loại nào thì nhìn từ góc độ thì lựa chọn này quá chông chênh, không phải là kế lâu dài của người muốn yên ổn. Người phụ nữ bên cạnh Tần tổng và hành vi của Tần tổng nói cho anh biết là vị Tần tổng này sẽ không đầu tư mạo hiểm nữa, chắc sẽ mang số tiền lớn đó đi kinh doanh. Huống hồ ngành đầu tư mạo hiểm này chỉ có thể gặp không thể cầu, làm không2tốt sẽ trầm mê trong đó, anh chết tôi sống, vị Tần tổng kia không phải người không biết trân trọng.

“Ngài cũng đang nhìn Tần tổng? Vị Tần tổng này nổi tiếng là chiều vợ. Nếu có ai nhìn vợ của anh ta thì con rồng mới quật khởi của giới tài chính này sẽ đốt chết đốt phương.” Nói xong người cấp dưới này còn cười ha ha: “Ngài nhìn xem, trong hoàn cảnh như vậy mà cũng không có ý định qua đây chào hỏi chúng ta, giống như là chẳng quan tâm đến tiền của mình chảy về đây liệu có lấp đầy chỗ trống hay không, mà chỉ ở đó quan tâm đến vợ của mình.”

“Anh ta có tư cách làm vậy.” Vẻ mặt Hà Mộc An bình1tĩnh, mười năm trước ở khu thử nghiệm, anh từng gặp cậu thanh niên này. Việc anh muốn làm thì trong lòng đều đã có tính toán, đến để quen biết, không đến thì cũng chẳng ảnh hưởng gì. Người bên anh nghĩ nhiều rồi, xem ra đám người này ngày ngày đứng ở chỗ cạnh tranh không khốc liệt nên quên mất mỗi thế hệ lại có người tài hoa xuất hiện.

Nếu như cán bộ cấp cao biết ngài Hà nhà mình nghĩ như vậy chắc sẽ khóc mất, áp lực cạnh tranh của bọn họ còn không đủ lớn? Nửa năm một kì thi nhỏ, một năm một kì thi lớn, ai thấp thì người đó mất thể diện.

Ngài Hà họ nói như vậy chẳng qua là vì cho rằng1không đáng để nhìn, nhưng về chiến thuật tuyệt đối không dám coi thường kẻ địch: “Ha ha, ánh mắt của ngài thật tốt...”

Hà Mộc An không cần lời khen đó, chỗ bọn họ ngồi là chỗ Diệu Diệu vừa ngồi. Người đàn ông này là loại người ngọt ngấy mà anh không thích lắm, không phải chuyện ngọt ngào với một người phụ nữ không tốt mà là anh không thích thể hiện tình cảm của mình trước mặt người khác, tất nhiên phụ nữ thì đều thích.

Nếu như anh không đoán nhầm thì vừa rồi Diệu Diệu cũng nhìn thấy đôi vợ chồng cực kì tình cảm trong mắt đa số người này. Trong mắt phụ nữ là người đàn ông tuyệt vời để lựa chọn, cũng giống như phụ1nữ nhìn thấy chồng nhà người khác mua cho vợ mình một món đồ trang sức, cho dù mình có bao nhiêu vẫn cảm thấy thiếu.

Hà Mộc An đang suy nghĩ xem Diệu Diệu sau khi nhìn thấy bọn họ sẽ cảm thấy thế nào, liệu có cảm thấy anh chẳng có cảm xúc gì, không bê nước rót trà cho cô, sâu hơn thì là hâm mộ đối phương có một người chồng tốt?

Hà Mộc An nghĩ đến điểm cuối cùng thì cau chặt mày. Biết mình không oán trách được cặp vợ chồng họ Tần kia, nhưng lại cảm thấy đối phương chẳng có việc gì thì thể hiện ân ái trước mặt Diệu Diệu làm gì, có nghĩ đến việc ảnh hưởng đến cuộc sống vợ chồng của người khác không?

Hà Mộc An vô ý lướt qua món quà trong tay cô gái ở không xa, chiếc hộp quen thuộc lập tức khiến anh càng không vui. Xem ra không chỉ gặp mà thậm chí còn từng nói chuyện, tặng quà chứng tỏ Diệu Diệu rất hài lòng về đối phương, hài lòng điều gì? Cuộc sống tình cảm hòa hợp? Tình yêu trước sau như một? Cuộc sống nhìn qua rất tốt?

Hà Mộc An châm chọc nghĩ, sao cô không nghĩ lúc bọn họ mới quen biết, cô đã là người mang nhiều tâm tư, vậy mà bây giờ lại còn muốn có sự vô tri, ngây thơ đáng yêu sao?

Hà Mộc An nghĩ như vậy, vẻ mặt vốn bình tĩnh lập tức có sự không vui không thể khống chế được. Vì sao cô lại hâm mộ người khác? Vì sao cô lại tặng quà? Chồng nhà người khác tốt hơn anh? Sao anh có thể không bằng một người thể hiện tình cảm hết ra bên ngoài được chứ?

Trong lòng Hà Mộc An khó chịu, Diệu Diệu tán thưởng phương thức sống chung của vợ chồng người khác khiến anh không vui vẻ, giống như mình bị phủ định vậy.

Hà Mộc An lập tức chẳng còn tâm trạng nào xã giao nữa, anh cảm thấy lấy người phụ nữ như Hạ Diệu Diệu đúng là nhiều chuyện. Cô chạy về phòng là do liên tưởng đến “bất hạnh” của mình sao? Tức là đang đợi anh đến dỗ dành?

Hà Mộc An ấn số tầng, nút bấm bị giận lây, hai giây sau mới sáng lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK