<4br>Ông Hình hút thuốc đến nửa đ0êm, không thấy con trai nhỏ tới, ông thở dài dụi nát điếu thuốc vào gạt tàn đã đầy tràn rồi cũng đi ngủ.
Hôm sau.
Hạ Diệu Diệu nghe điện thoại thì biết họ chỉ để Hình Tiểu Hành mở mang tầm mắt, không động đến một sợi lông của anh ta
Lúc đầu cô cũng hơi lo lắng là mình không thể kiểm soát nhưng suy nghĩ lại thì cũng không sao, để cho Hình Tiểu Hành biết thái độ của nhà cô, đừng làm việc quá giống trẻ con là được
Hà Mộc An ăn điểm tâm, bớt chút thời gian nhìn cô một cái: “Cần giúp không?” “Không cần, cũng không có chuyện gì.” Hạ Thượng Thượng gói bánh kếp trong tay: “Mẹ đang làm cái gì vậy?” Cô bé nháy mắt với mẹ.
“Trẻ con!”
Hạ Thượng Thượng lập tức học dáng vẻ của mẹ nói: “Trẻ con đừng suốt ngày hỏi chuyện người lớn.” Học xong lại xen một câu: “Cũng không biết ai là trẻ con...” Hạ Diệu Diệu ôm chặt Hà bất đang lộn xộn, cho cô bé một ánh mắt nên tự hiểu mình rồi đút cơm cho con trai
Cậu bé cầm đũa dùng sức gõ và trốn tránh động tác của mẹ, vung cánh tay nhỏ, thức ăn trong muỗng rơi khắp nơi
Hạ Thượng Thượng ăn sốt dưa leo: “Mẹ, mẹ nên giao em trai cho ông nội Hà đi, mỗi ngày ông nội Hà đều nhớ em.” Nhìn xem mỗi ngày ông nội Hà đều đợi mà mẹ vẫn không đưa em trai sang
Hạ Diệu Diệu thấy có lỗi nên không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Khả Chân và chú Hà, mặc dù biết hai người yêu thích Hà Bất và đặt hết tình cảm trong lòng lên người thằng bé nhưng những ngày qua cô vẫn ác độc giả vờ không nhìn thấy, cố gắng tự mình chăm sóc bé
Hạ Diệu Diệu cứng rắn đè Hà Bất xuống, nếu còn động đậy nữa thì cô sẽ đánh hoặc quở trách cậu bé không ngoan bằng chị
Không ngờ dáng vẻ giả vờ hung dữ này rất có tác dụng với Hà Bất, cậu bé thấy mẹ mất hứng còn đánh mình thì oan ức muốn khóc nhưng vẫn cố chịu đựng, ngoan ngoãn ăn cơm
Chú Hà, Khả Chấn cúi đầu đứng ở cửa, trong mắt không có vẻ đau lòng, cho dù là con ruột của họ thì họ cũng tuyệt đối không cho phép Hà Bất làm mưa làm gió, ngược lại từ khi đi theo mẹ ruột thì Hà Bất lại học rất nhiều thói quen “quẩn là áo lụa”, trở nên “yếu ớt”
Hạ Thượng Thượng cảm thấy thú vị nên trêu chọc em trai một chút: “Có ăn bánh không? Bé con ăn bánh không? Thơm thơm.” Hạ Diệu Diệu đè Hà Bất lại đang muốn theo Thượng Thượng: “Mau ăn cơm, kẻo đi học trễ đấy.”
Hạ Thượng Thương nhớ ra gì đó nên nhìn về phía ba, vẻ mặt nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp: “Ba, con muốn nhảy cấp.” Vẻ mặt Hà Mộc An không thay đổi: “Nhảy đến cấp mấy?” Hạ Thượng Thượng suy nghĩ một lát: “Trước hết nhảy ba cấp xem sao.” “Được, hai ngày nữa ba để Tiểu Trần sắp xếp cho con thi nhảy cấp.” Anh không hỏi con gái xem đã tích lũy đủ kiến thức chưa, không thi đấu thì cứ biết điều đợi ở lớp một, còn thi đậu thì tùy ý
“Cám ơn ba!”
Hà Bất tò mò nhìn về phía ba, nghiêng qua kêu a a a ầm ĩ mong hấp dẫn sự chú ý của đối phương
Hà Mộc An không thèm nhìn thằng nhóc không phát triển đầu óc này, tránh phải lãng phí tâm tư
Không gọi thì sẽ không được đáp lại, cậu bé lại hào hứng gọi to về phía chị
Đến khi bị Hạ Diệu Diệu đánh vào tay, cậu bé mới ấm ức ăn cơm
Vốn dĩ Hạ Diệu Diệu định dọn dẹp bàn ăn nhưng Hà Bất quá ồn ào nên cô đành để mấy người Tiểu Tra dẫn đứa nhóc “không hiểu chuyện” đi dạo thôi
Bầu không khí ở nhà họ Hình vẫn không tốt như cũ, mặc dù Hình Tiểu Hành đã tỉnh táo lại, vẻ mặt không còn đờ đẫn như tối qua nhưng vẫn chênh lệch khá xa mới hồi phục lại vẻ “hoạt bát đáng yêu” thường ngày
Sáng nay ông Hình đắn đo hỏi thăm xem ngày hôm qua con trai nhỏ đã trải qua những gì, hỏi xong ông còn tức giận hơn con trai nhỏ, nhà họ Hà ăn hiếp người quá đáng, đây là không xem con trai ông như con người, hù dọa đứa trẻ nhà ông
Không muốn kết hôn mà muốn kết oán đúng không? Mặc dù ông Hình đã khéo léo hỏi con trai những lời ông bà thông gia nói về tương lai và thái độ người nhà họ Hà, cũng cảm thấy có một số việc con trai đã thiếu suy nghĩ, nói vài câu không thỏa đáng nhưng cũng không đến nỗi họ phải chà đạp con trai ông như vậy
Tiểu Hành nhà ông không tốt đi nữa thì quay về vẫn có cha mẹ dạy dỗ
Hai lão già này vẫn chưa chết đâu mà cần để người khác dạy con trai mình
Bên kia, cơ bản là Giang Khách không xem việc chiêu đãi khách” tối qua ra gì, đó chỉ là trò trẻ con
Một không đưa đối phương xuất ngoại, hai không để cho đối phương thấy máu, ba không để cho tinh thần “khách” suy sụp khi đi ra ngoài, bọn họ dùng phương pháp khéo léo” nhất của mình để chiêu đãi một đứa bé, đối với bọn họ thì đó không là gì hết, coi như không có chuyện gì
Xử lý xong thì vất ra sau lưng, không cần gửi thư cảm ơn cho họ.
Ông Hình thấy bầu không khí trên bàn ăn, đột nhiên vỗ bàn một cái: “Không được thì chúng ta hủy hôn!” Hình Tiểu Hành giật mình suýt làm rơi đũa, nếu như trước kia thì anh ta cảm thấy vì anh cả và ba nên mình sẽ không hủy hôn, hủy hôn quá hạ giá, anh ta còn muốn để ba và anh cả biết mình cũng có ích cho gia đình
Nhưng bây giờ anh ta lại cảm thấy bản thân nhất định không thể hủy hôn, còn cho rằng mình đang hy sinh vì tương lai của ba và anh trai! Lúc này trong đầu Hình Tiểu Hành chỉ có một ý nghĩ đơn thuần chính là kết hôn, sau đó sống vui vẻ với Tiểu Ngư
Anh ta cũng không biết tại sao trước kia bản thân lại tự tin như vậy, sống tốt đã không dễ mà anh ta còn muốn một vài thứ không phải của mình
Hủy hôn làm gì, không, anh ta không hủy, anh ta còn phải sống.