Mục lục
Đám Cưới Hào Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Trang phục, hoàn cảnh và chủ đề đều phải phù hợp với bài tản văn tháng trước chọn trúng

Thiết kế phải độc đáo, có sức càn quét giống như bão cát ở các salon động vật

Vì vậy nơi này rất nổi tiếng

Ở một mức độ nào đó, việc họ có thể giành được quyền thiết kế trang phục cho câu lạc bộ này đã thể hiện vị trí của họ trong ngành

Cái thứ gọi là vị trí này rất quan trọng đối với công ty cô

Tiểu Mao xúc động xoa mặt, nắm chặt hai tay: “Họ hẹn mười giờ sáng nay chính thức kí hợp đồng, Phạm tổng sợ sức ảnh hưởng của Nguyễn tổng không đủ nên bảo chị chút nữa qua ngồi

Hạ tổng, chị có cảm3giác phấn khởi khi tự nhiên nhặt được công lao hay không?”

Hạ Diệu Diệu véo khuôn mặt non nớt của cô ấy: “Phấn khởi muốn chết luôn, mau ra ngoài đi.” Tiểu Mao cười hị hị hai tiếng rồi chạy, quả thật là tự nhiên nhặt được công lao, nhưng cô rất kích động

Nghĩ tới việc có cơ hội được nhìn thấy những em chó đáng yêu kia, đủ các loại chó nổi tiếng là cô đã thấy rất kích động rồi

Nghe nói câu lạc bộ của bọn họ có sáu con chó Alaska cực kì dũng mãnh, lúc xếp thành một hàng thì đầy sát khí

Đẹp chết mất! Rốt cuộc cũng có thể gặp rồi, giỏi quá đi!

“Này, người ta đến thì gọi chị nhé.”

“Em không quên1đâu.” Kích thích quá đi! Kích thích quá đi!

“Hạ tổng, Hạ tổng, người bên kia đến rồi, đang ở phòng tiếp khách, chị nhớ phải dịu dàng một chút

Hihi, có một cô còn ôm một con Husky nhỏ

Khi nhìn cái dáng mềm mềm tròn tròn của Husky, có phải chị rất muốn bắt nạt không?”

Hạ Diệu Diệu đứng dậy, lúc đi qua người cô ấy thì vỗ vai: “Em đi làm việc đi.” Cô phải đến đó ngồi, thể hiện thái độ coi trọng hợp đồng này của công ty.

Hạ Diệu Diệu chỉnh lại quần áo, mang theo nụ cười chân thành đi vào

Lúc ánh mắt cô rơi trên người người phụ nữ ôm con Husky khiến Tiểu Mao hưng phấn kia, nụ cười ấy vẫn không thay8đổi

Trong đám bạn của cô, có người gặp sẽ thấy quen thân như ủy viên Mạnh tính cách nhiệt tình cởi mở, cũng có người có yêu cầu cao, điều kiện cao, ánh mắt cũng cao như cô Cổ đây.

Bây giờ Hạ Diệu Diệu chỉ muốn nhìn xuống, cô đã không còn cái sự căm phẫn giống như hồi còn trẻ nữa, cho dù người khác có kì thị thì cô cũng không nhất thiết phải tính toán bằng được

Con người theo đuổi địa vị xã hội, ngoài việc cống hiến sức lực thì chính là tăng thêm sự vinh dự của bản thân, cần phải hiểu cho nhau.

Cô Cổ cũng nhìn cô một cái, vẻ mặt bình thản rồi lại nhìn xuống con Husky, nhẹ nhàng xoa9lông của chú chó, không hề có ý định chào hỏi.

Hạ Diệu Diệu cũng rất biết điều ngồi ở bên cạnh làm không khí

Chắc không cần cô phải ra mặt hỏi han nữa, bởi vì cô Cố này không phải là người thích nói chuyện với những người mình không thích.

May mà Nguyễn tổng là người đàm phán, sau khi kiểm tra lại bản hợp đồng mềm thì nói rõ những chi tiết, lại bổ sung thêm điều khoản mà hai bên cần, bàn bạc giới hạn cuối cùng của hai bên, cuối cùng kí kết hợp đồng.

Bạn học Cổ hình như cũng không phải người đại diện cho bên B, từ đầu tới cuối đều là người ăn mặc rất thoải mái bên cạnh nói chuyện

Đối phương7rất nhiệt tình, lúc nói chuyện khiến người ta cảm thấy vừa cởi mở vừa phóng khoáng, rất biết chiều lòng người, quá trình đàm phán rất thuận lợi.

Bạn học Cố cầm tách cà phê trên bàn lên nhấp một ngụm, sau đó mới hiếm khi cười với Hạ Diệu Diệu một cái, tay thì đút cà phê cho con Husky trong lòng

Hạ Diệu Diệu cũng cười, cô không hề cảm thấy phản cảm vì hành động của đối phương

Bình thường người nuôi chó đồng ý cho sủng vật của mình thứ đồ mình từng uống chính là thể hiện sự công nhận

Công nhận cà phê ở công ty cô không có gì kì lạ, đây là hạt cà phê cô lấy từ văn phòng làm việc của Hà An sau đó xay ra, chắc là vị không tồi

Còn về chiếc cốc kia, sau khi Husky uống xong thì vứt đi là được rồi, chẳng sao cả

Husky rất hợp tác, thè lưỡi liếm sau đó nằm trong lòng chủ nhân giả vờ chết

Sau khi nó hoàn thành nhiệm vụ chọc cười chủ nhân xong thì một ly cà phê khác đã đặt trước mặt bạn học Cổ

Suy cho cùng thì có yêu chó của mình thể nào đi chăng nữa cũng không thể dùng chung một chiếc cốc đúng không?

Cô Cố nhìn Hạ Diệu Diệu ở đối diện, khẽ cười

Cổ Tích cũng không được tính là xinh đẹp nhưng vừa nhìn đã biết là một cô gái có yêu cầu rất cao về cuộc sống, những cô gái như vậy thường không thích giao lưu với người có cuộc sống không cùng đẳng cấp

Hạ Diệu Diệu hiểu đối phương, vì vậy lúc còn đi học thường đi vòng, nếu không cần thiết thì không đến trước mặt chạm vào họng súng của đối phương

“Lớp trưởng Hạ vẫn như ngày xưa.” Cổ Tích mở miệng, ánh mắt mang ý cười, vẻ mặt bình thản, không ghét cô giống như trước đây, ít nhất có thể nhìn thẳng vào cô

Hạ Diệu Diệu cũng cười: “Cậu cũng vậy, vẫn chói lọi như trước đây.” Cổ Tích khẽ gật đầu, người biết điều thường khiến người khác thích, cô ấy nhớ lúc còn đi học lớp trưởng Hạ không khiến người ta ghét, rất biết vị trí của mình ở đâu: “Không ngờ lại gặp cậu ở đây, xem ra sự nghiệp cũng không tồi.”

“Nào có, được hợp tác với câu lạc bộ của cậu là vinh hạnh của bọn tôi, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.” Không hề có ý hạ thấp công việc của mình, cô biết loại người có mắt nhìn cao như Cổ Tích sẽ không vui khi nghe vậy

Cổ Tích nhìn Hạ Diệu Diệu một lúc, Hạ Diệu Diệu rất giỏi nịnh bợ, có thể thuận lợi trèo lên, đồng thời cũng là người rất có năng lực

Cô nhớ có một lần nghe người ta nói chuyện phiếm bảo là Hà An không bằng cô thì cô nhất định sẽ đá đối phương

Kết quả thì sao, nghe nói sau khi tốt nghiệp thật sự chia tay rồi.

Cổ Tích nhớ lại có một lần nhìn thấy Hà An, chỉ là liếc mắt ngẫu nhiên nhìn thấy sau khi đi ra khỏi trung tâm thương mại, anh có tài xế riêng, cũng có một chiếc xe tương đối tốt, xem ra cuộc sống cũng được

Đúng là cuộc sống không thể lường trước được điều gì, tính toán có kĩ đến đâu thì có lúc vẫn bỏ lỡ

Nếu như lúc đó Hạ Diệu Diệu không chia tay với đối phương, bây giờ người cùng hưởng thụ thành công với Hà An sẽ có cổ.

Haizz, bây giờ mà quay lại thì tình cảm đã không còn đơn thuần nữa, vì vậy số mệnh của một người cuối cùng thế nào không ai biết được

Người giỏi tính toán như Hạ Diệu Diệu không phải cũng bỏ lỡ sao, nhưng mà ai có thể đoán được là một người không hòa nhập với tập thể như Hà An cũng có thể thành công, chỉ có thể nói Hạ Diệu Diệu thật sự không phù hợp với việc cá cược

“Sao rồi? Cậu kết hôn chưa?” Mặc dù đáng tiếc nhưng việc đã như vậy thì chỉ có thể chấp nhận thôi

“Ừm, tớ kết hôn rồi, cậu thì sao?” Nguyễn tổng nghe thấy thì cười hì hì nói: “Phó tổng Hạ của chúng tôi đã có thai hai tháng rồi, không nhìn ra đúng không, cô Cố thì sao?”

Quả thật Cổ Tích không nhìn ra nhưng cô ấy cũng không quá kinh ngạc

Người như Hạ Diệu Diệu nếu như không có chút lợi ích nào thì tuyệt đối sẽ không buộc mình vào một cái cây

Nhưng mà cô lại không bám lấy Hà An đòi quay lại khiến Cổ Tích rất kinh ngạc: “Kết hôn rồi, con cũng được ba tuổi rồi.”

“Chúc mừng, chúc mừng.”

Cô Tích chưa để cô chúc mừng xong đã nói: “Một khoảng thời gian trước tớ có gặp Hà An, anh ấy sống cũng không tồi, thật sự không nhìn ra được anh ấy lại có thể sống tốt như vậy

Đúng rồi, cậu có biết anh ấy làm gì không?”

Hạ Diệu Diệu nhìn ánh mắt đột nhiên sáng lên của đối phương, cảm thấy trong lòng nghèn nghẹn, nhưng là nghẹn thay cho đối phương: “Tự mình mở công ty, có phải tớ chưa nói là chồng của tớ vẫn là anh ấy không?” Thật sự không phải cô cố ý không nói rõ khiến mọi người đều khó coi...

Quả nhiên sắc mặt Cổ Tích thay đổi, nét rạng rỡ vừa rồi đã mất đi một ít, thay vào đó là loại cảm giác tức giận khi kẻ thứ ba được ở thể trên

Người chỉ biết lợi ích, hay giả vờ yếu đuối lại xuất thân không ra gì như Hạ Diệu Diệu, yêu một người con trai mà không để người ta vào mắt, mà vẫn có thể tốt sổ đến mức gả cho Hà An, hơn nữa nhìn sơ qua thì sự nghiệp rất thành công.

Có phải Hà An mù rồi không? Loại phụ nữ như vậy có chỗ nào tốt? Chẳng lẽ anh không nhìn ra cô ta có ý đồ khác sao? Loại phụ nữ chuyên tính kế như Hạ Diệu Diệu này phải mất hết tất cả thì cô mới cảm thấy được giải hận

Đến cô ta còn có thể thành công thì phải có bao nhiêu người phải than bất bình cho giá trị hiện tại? Đột nhiên Cổ Tích không muốn quan tâm đến cô nữa, cảm thấy nụ cười của cô thêm mấy phần dương dương tự đắc của kẻ tiểu nhân sau khi thành công, nhìn chỉ thấy vô liêm sỉ.

Hạ Diệu Diệu rất muốn nhắc nhở đối phương nên đổi góc độ nhìn xem: Tôi gả cho Hà An cũng không khiến anh ấy mất tiền hay hại thân đúng không? Nguyễn tổng thấy không khí không được đáng cho lắm vội vàng nhắc nhở bên đối tác vẫn đang mơ hồ nhanh chóng kí nốt chữ cuối cùng.

Đột nhiên Cổ Tích đứng dậy: “Không kí nữa.”

Gâu!

Hạ Diệu Diệu cảm thấy vô cùng oan uổng, cô không hề thể hiện vẻ mặt nào không đúng, chẳng lẽ vì kí kết hợp đồng cô phải đổi chồng sao: “Cố Tích, Cổ Tích, mời ngồi, có điều gì không hài lòng thì chúng ta lại bàn bạc tiếp, cậu đừng vội vàng đưa ra quyết định.” Nguyễn tổng thấy đối phương nghe lời cô Cô cũng định đứng dậy thì vội vàng tiến lên nói: “Đúng rồi, có gì không phù hợp thì chúng ta lại thương lượng thêm

Cô xem, việc này hai bên đã đàm phán xong rồi...” Như này không hay cho lắm, các cô cũng quá không nghiêm túc rồi.

Cổ Tích không hài lòng nhìn về phía Nguyễn tổng: “Sao nào?” Câu lạc bộ là của tôi, tôi không hài lòng thì làm sao, nhìn thấy loại người như Hạ Diệu Diệu đã thấy ghét, ông trời vậy mà lại thiên vị cho loại người này, quả thật là chẳng có chút thiên lý nào hết.

Hạ Diệu Diệu ra hiệu Nguyễn tổng đừng nóng nảy, cô vội vàng chặn Cổ Tích lại: “Cổ Tích, cậu đừng nói đi là đi.” Hổi đó là cô không biết làm người, để lại ấn tượng không tốt cho đối phương.

“Chuyện tớ chia tay với Hà An cũng không tốt đẹp gì nên không muốn nói ra

Cậu xem cậu không cho tớ một cơ hội, phất tay một cái đánh chết tất cả người công ty tớ

Chúng tớ vì câu lạc bộ của cậu bỏ ra bao nhiêu công sức, nếu cậu đi như vậy tớ sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của công ty rồi

Mau, ngồi xuống đi, bé Husky nóng rồi, Tiểu Mao, giảm nhiệt độ điều hòa xuống, ngồi đi.” Hạ Diệu Diệu đỡ Cổ Tích ngồi xuống.

Cổ Tích ghét nhất loại phụ nữ này, chỉ cần giả vờ đáng thương thì cái gì cũng có thể đạt được

“Cậu xem cậu đó, thật sự giận rồi à? Con gái lớn của tớ đã bảy tuổi rồi, vòng vo một hồi chẳng lấy lòng được ai.” Đột nhiên Hạ Diệu Diệu to gan lớn mật mà suy đoán, hôn nhân của Cổ Tích không được như mong muốn? Bình thường nếu cảm thấy cô lợi dụng Hà An thì nhiều nhất cũng chỉ thấy đáng thương cho anh, mắng có mấy câu sau lưng thể hiện chính nghĩa, sẽ không thể hiện cực đoan như vậy trước mặt cô, suy cho cùng thời điểm này cũng không ai mong muốn đắc tội với người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK