“Mộc Tú Tranh, bà đứng lại cho tôi. Bà nói ai buồn nôn? Bà không xem bà xem, một đống tuổi rồi, cháu trai cháu gái có cả rồi mà để3 người khác cười vào mũi.”
“Tôi bằng lòng! Tôi bằng lòng đấy, ông quản được được sao?”
Hạ Thượng Thượng bình tĩnh2 vẫy tay, nhìn theo hướng bà ngoại rời đi, giống như không nghe thấy tiếng ồn ào, cãi cọ càng ngày càng lớn hơn sau lưng.
Hà Mộc An bình tĩnh nắm lấy tay Diệu Diệu: “Người đi rồi, về thôi.”
Hạ Diệu Diệu nhìn ba mẹ chồng đang cãi cọ kịch liệt 4rồi lại nhìn Hà Mộc An, anh không quản thật à?
Mộc Tú Tranh nghe thấy vậy thì cảm thấy lời nói của Hà Thịnh Quốc cực kì khó nghe, đến phong độ cơ bản cũng không có. Bà có từng nói như vậy với đám phụ nữ của ông chưa? Nếu như nói ông ghen, trong lòng không thoải mái thì ha ha, đây là do lòng ích kỉ và ý muốn chiếm hữu sao?
Mộc Tú Tranh lười nhìn dáng vẻ hèn nhát của Hà Thịnh Quốc nên quay người đi.
Hà Thịnh Quốc thấy vậy định đuổi theo nhưng lại cảm thấy bà đi rồi cũng là chuyện rất tốt. Bà đi rồi thì ông mới có thể dạy dỗ người đàn ông là kẻ thứ ba này cái gì gọi là địa bàn của Hà gia.
Hà Thịnh Quốc đứng thẳng người, đang định mở miệng thì thấy Tấn Ngụy không quan tâm, vượt qua ông đi về phía Hà Mộc An: “Ngài Hà, vốn tôi định cứ đi như vậy nhưng không ngờ lại gặp ngài, vừa hay có thể chào từ biệt, lần sau có cơ hội lại gặp.”
Hà Mộc An vươn tay ra: “Được, lần sau có cơ hội lại gặp.”
Ba người đứng im ở vị trí của mình, tạo thành thế chân vạc, nhìn nhau mà không nói gì.
Hà Mộc An thấy không hứng thú, anh không kéo được Hạ Diệu Diệu nên đành nhìn Thượng Thượng để giết thời gian.
Hạ Thượng Thượng lập tức đứng thẳng người, trang trọng nhìn về hướng ông bà nội, nghe câu chuyện mà cô bé chẳng hiểu mấy.
Hạ Diệu Diệu hơi lo lắng, ba mẹ chồng rất ít cãi nhau nhưng gần đây mỗi lần cãi nhau đều vì Tấn Ngụy. Cô cũng chẳng hiểu là ông bà có yêu thương nhau hay không, cũng không có tư cách nói hai người cùng nhau trải qua gần bốn mươi năm không có tình cảm. Nhưng chỉ cần liên quan đến Tấn Ngụy thì không lần nào không cãi nhau, bây giờ lại bị Tấn Ngụy bắt gặp tình cảnh này...
Hà Thịnh Quốc là người phá vỡ sự im lặng trước: “Đúng là đám chuột ruồi nhặng cũng chỉ xứng đáng nấp ở một bên nghe trộm người khác nói chuyện, có đạo đức không vậy?”
Hà Mộc An nhất quyết không nhìn, ba mẹ cãi nhau con cái xen vào làm gì: “Đ0i thôi.”
Hạ Diệu Diệu nắm lấy tay Thượng Thượng, ba người vừa bước đi thì tiếng cãi nhau ồn ào bỗng dưng dừng lại.
Hạ Diệu Diệu kinh ngạc nhìn qua, đột nhiên thấy Tấn Ngụy đứng ở chỗ bụi hoa, ba người trung tuổi chạm mặt nhau.
Hạ Diệu Diệu kéo Hà Mộc An chẳng có sự hiếu kì nào dừng lại: Mau nhìn xem, mau nhìn xem, Tấn Ngụy kìa. Lần này chắc chắn ba chồng cô tức muốn chết, bị tình địch nhìn thấy hai người cãi nhau lại còn khó nghe như vậy, nhất định sẽ thất mất mặt.
Mẹ chồng cô thì càng không cần phải nói, bà luôn là người ở vị trí người chiến thắng cuộc trong cuộc sống, sống vô lo lô nghĩ mà giờ lại bị người đàn ông mình từng theo đuổi nhìn thấy cảnh như vậy, chắc là trái tim thiếu nữ đã vỡ thành trăm mảnh rồi.
Mộc Tú Tranh lười nhìn dáng vẻ hèn nhát của Hà Thịnh Quốc nên quay người đi.
Hà Thịnh Quốc thấy vậy định đuổi theo nhưng lại cảm thấy bà đi rồi cũng là chuyện rất tốt. Bà đi rồi thì ông mới có thể dạy dỗ người đàn ông là kẻ thứ ba này cái gì gọi là địa bàn của Hà gia.
Hà Thịnh Quốc đứng thẳng người, đang định mở miệng thì thấy Tấn Ngụy không quan tâm, vượt qua ông đi về phía Hà Mộc An: “Ngài Hà, vốn tôi định cứ đi như vậy nhưng không ngờ lại gặp ngài, vừa hay có thể chào từ biệt, lần sau có cơ hội lại gặp.”
Hà Mộc An vươn tay ra: “Được, lần sau có cơ hội lại gặp.”
Hà Thịnh Quốc tức giận định xông đến mắng Tấn Ngụy, ông ta là cái thá gì mà dám xem nhẹ ông?
Tấn Ngụy không thèm nhìn Hà Thịnh Quốc, chỉ chào từ biệt Hà Mộc An, từ đầu đến cuối coi ông như người không tồn tại, sau đó quay người lên chiếc xe đã đợi sẵn ở cửa rồi rời đi.
Hà Thịnh Quốc tức muốn chết, chỉ Tấn Ngụy rồi lại nhìn con trai nhà mình: Sao con lại cho phép ông ta vào Hà Quang chứ? Nhưng khi nhìn khuôn mặt của con trai thì ông lại không thốt ra nổi.
Hà Mộc An quay người trở về.
Hạ Diệu Diệu không dám ở lại, tránh để ba chồng cho rằng cô đang đứng xem trò cười của ông, cô vội vàng bế Thượng Thượng lên đuổi theo Hà Mộc An.
Hà Mộc An quay đầu thấy cô bế con gái, anh cau mày, vươn tay ra: “Để anh.”
Hạ Thượng Thượng tụt khỏi lòng mẹ chỉnh lại váy rồi nghiêm túc nói: “Con có thể tự đi.”
Hà Mộc An nhìn con gái.
Thượng Thượng cố gắng cười, con có thể làm được.
Hạ Diệu Diệu vỗ đầu con gái: “Cười xấu quá.”
“Mẹ, sao mẹ lại đánh con? Con sắp bị mẹ đánh cho ngốc rồi. Chị Khả Tín nói là không được để người khác tùy ý đánh lên đầu, nếu một người đánh vào đầu mình thì chắc chắn người đó nhằm vào mình. Là mẹ đó, mẹ có biết không?” Hạ Thượng Thượng sắp điên rồi, IQ của cô bé bị mẹ mình đánh cho tụt xuống rồi.
Hạ Diệu Diệu nghiêm túc nhìn bàn tay mình: “Bàn tay mẹ còn có công năng vậy hả, sao mẹ không biết? Để mẹ đánh thêm hai cái tìm cảm giác, sau này viết một bản bí kíp võ công...”
Hạ Thượng Thượng thấy vậy vòng qua ba chạy thật nhanh, ai muốn ngốc cùng mẹ chứ!
Hạ Diệu Diệu nhìn con gái chạy xa, Khả Tín cúi đầu không dám nhìn cô, lặng lẽ đuổi theo. Cô bất lực ôm lấy cánh tay của Hà Mộc An cùng nhau trở về: “Anh đó, anh khiến nó sợ lắm rồi, trong khoảng thời gian ngắn chắc không nhớ ra nổi điểm tốt của anh đâu, ba Hà đáng thương.”