Hình Tiểu Hàn0g rất “nghĩa khí” trong chuyện này.
Người ở đây dường như đều đoán được ý của vị “địa chủ” này nên không hề khách sáo vây quanh Hạ Tiểu Ngư vừa xinh đẹp vừa cẩn trọng. Bọn họ giống như ruồi nhặng thấy đồ ăn liền dùng hết khả năng của mình để thu hút sự chú ý của đối phương, rõ ràng trong bối cảnh này, khí chất của Hạ Tiểu Ngư có sức sát thương quá lớn.
Họ nghĩ cô đi theo cậu chủ Hình chẳng qua cũng chỉ vì tiền mà tiền thì bọn họ cũng có. Mặc dù tiền của bọn họ không nhiều nhưng cũng đủ cho một cuộc “yêu“.
Hình Tiểu Hàng chỉ quan tâm làm ấm cho mình, còn ai dắt người phụ nữ này đi mất anh ta cũng chẳng thèm quan tâm.
Hạ Tiểu Ngư cười giống như không phát hiện ra, sự săn sóc xung quanh khiến cô rất vui vẻ nhưng lại không cho người khác tiến lại gần. Cô không dám thiết lập quan hệ yêu đương lung tung, hơn nữa cô là bạn gái của Tiểu Hàng. Tiểu Hàng thích cô như vậy thì sao cô có thể cho người đàn ông khác cơ hội được chứ.
Nhưng những người đàn ông vây xung quanh cô lại không nghĩ như vậy, thấy cô cười thì đã liệt cô vào danh sách phụ nữ ham hư vinh, chỉ cần giá cả hợp lý là có thể giao dịch được. Đám đàn ông giống như chó săn càng điên cuồng hơn.
Trong không khí mà hoocmon phái nam đang phân bố mãnh liệt thì một giọng nữ chói tai mang theo sự chất vấn vang lên: “Hình Tiểu Hàng, anh yêu em hay là yêu cô ta?” Cách ăn mặc của cô gái giống như cách ăn mặc mà Hạ Tiểu Ngư yêu thích, áo ngắn hở rốn, trang điểm đậm, vẻ xinh đẹp không hề che giấu.
Hình Tiểu Hàng ghét nhất phụ nữ làm như vậy, chia tay thì đã chia tay rồi.
Hạ Tiểu Ngư vội nhìn qua, ánh mắt cẩn trọng, phòng bị.
Cô gái hất tóc ra đằng sau trừng mắt nhìn Hạ Tiểu Ngư đang ngồi trên sofa: “Chỉ dựa vào cô sao? Sao cô không soi gương để nhìn xem cái dáng vẻ như canh dưa chua của mình?”
Hạ Tiểu Ngư tức giận, canh dưa chua? Từ lúc chị Cả cô kết hôn đến nay, đây là lần đầu tiên có người dám mắng cô như vậy. Hạ Tiểu Ngư không nghe nổi lời không hay, trào phúng nhếch môi: “Dù sao cũng tốt hơn cái người còn không bằng cả canh dưa chua, đuổi theo đàn ông không buông, tiện nhân.”
Cô gái cực kì tức giận xông qua muốn cào nát mặt Hạ Tiểu Ngư: “Cô mắng ai?”
Người xung quanh vội vàng ngăn cô ta lại: “Đừng xúc động, đừng xúc động, đều là người nhà, người nhà...”
“Ai là người nhà với cô ta, cô ta là cái thá gì?” Trên khuôn mặt phẫn nộ của cô gái còn có cả nước mắt. Cô ta và cậu chủ Hình yêu nhau thật lòng, cậu chủ Hình từng nói yêu cô ta nhất. Cô ta chẳng qua chỉ giận vì cậu chủ Hình bắt chuyện với cô gái khác nên cố ý uống một ly với cậu chủ Vương, vậy mà cậu chủ Hình liền tức giận.
Cô ta đã biết sai rồi nên hai người bọn họ đương nhiên lại có thể về bên nhau. Cậu chủ Hình thích cô ta như vậy, cô ta nhường nhịn rồi thì đương nhiên anh ta sẽ không quan tâm đến người phụ nữ kia nữa.
“Cô là cái thá gì?” Hạ Tiểu Ngư thấy kì lạ, cô là bạn gái của Hình Tiểu Hàng, cái con cá này không biết xông ra từ đâu, hơn nữa đối phó với kẻ thứ ba cô chưa từng mềm lòng.
“Cô... cô dám nói tôi, cô...”
“Ồn ào quá!” Hình Tiểu Hàng buồn bực dùng áo ngoài che lên mặt, cút hết ra ngoài, lúc anh ta bằng lòng quan tâm đến bọn họ thì sẽ trêu chọc gây cười, nhưng nếu làm ồn đến anh ta chính là tự tìm đường chết.
“Nghe rõ chưa, nói cô đấy, ồn ào quá.”
“Rõ ràng đang nói cô, cô còn không mau cút ra.”
“Không biết xấu hổ, dán lấy bạn trai của người khác, anh ấy là người đàn ông của tôi.”
“Buồn cười, Tiểu Hàng là bạn trai của tôi.”
Xung quanh vang lên tiếng khuyên răn: “Các cô đừng cãi nhau nữa.”
“Anh ấy cần nghỉ ngơi, chúng ta có thể nhỏ giọng được không?”
Trong tiếng ồn ào, cửa phòng đột nhiên bị đá ra.
Nhân viên phục vụ cầm chìa khóa mở cửa phòng bị đẩy đập người vào tường, mấy người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn đá cửa phòng ra. Chiếc cửa phòng dày nặng lập tức đập vào tường rồi bật lại, bị người đàn ông lưng hùm vai gấu ở phía sau đá thêm phát nữa, long ra khỏi bản lề, không đập lại được nữa.
Trong phòng lập tức yên lặng, không khí chứa đầy hoocmon pha trộn với sự náo nhiệt lập tức bị sự kinh hãi thay thế, mọi người nhìn ra cửa.
Ngoài cửa có một người mặc âu phục mang giày da, chậm rãi đi vào, không hề có vẻ hung hăng không biết chừng mực trước mặt bảo vệ, dáng vẻ hắn lịch sự, đeo kính, làn da trắng nõn gầy yếu, không hề nóng nảy, hắn nhíu mày tỏ vẻ chán ghét, giơ tay quạt khói mù có thể nhìn thấy bằng mắt thường, ho khan.
Khi nhìn thấy cảnh này, mấy người tuổi trẻ đứng gần hắn đều theo bản năng tránh ra sau để Hình Tiểu Hàng làm chủ: Tại sao lại là hắn chứ!
Hình Tiểu Hàng chưa nhìn thấy người, ngồi dậy trong nháy mắt: Ai dám ngang ngược ở chỗ của cậu ta!
Những người đang đứng sau ghế sofa thấy vậy vội vàng dùng tay ra hiệu cho cậu Hình: Đừng tự tìm cái chết! Cậu chủ đừng tự tử mà!
Hình Tiểu Hàng không nhìn thấy điều này, anh ta tức giận đứng dậy, nhất định phải cho đối phương biết cậu chủ Hình là ai! Phải để cho anh Cả và mẹ anh ta trừng phạt đám ma cà bông không có mắt, dám đi loạn ở chỗ của anh ta.
Ma cà bông?
Dù sao thì tên tóc đủ màu họ Điền có chức vụ tổng giám đốc cũng không nghĩ vậy, hắn đi theo anh Mã, nước lên thì thuyền lên, bây giờ hắn được quản lý một khu vực, bọn họ sẽ không bị dao động bằng mấy câu nói của mấy thằng nhãi con chỉ dựa vào gia đình này!