Mục lục
Đám Cưới Hào Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Huống chi cô thấy anh rất hiếu thuận với ba mẹ, ba mẹ hỏi gì anh đều đáp lời, anh đối với cô còn chẳng nhẫn nại đến thế, nên biết thế nào là đủ. “Sao có thể, cũng chẳng có việc gì mà, Thượng Thượng đâu anh? Chơi ở bên ngoài à?” Cô đứng dậy, tay đỡ lấy lưng, ngồi lâu quá nên đau lưng rồi.

“Không, con ngồi trong phòng chơi game với Khả Tín.” Hà Mộc An nhìn cánh tay buông bên người cô, vừa nãy anh muốn…

“Đi nào, đi chơi cùng con bé, lâu lắm không chơi rồi.” Cô đi trước vài bước vẫn không thấy đằng sau có động tĩnh gì, nghi hoặc quay đầu lại rồi bật cười, cô quay lại khoác lấy tay anh: “Đi nào, anh tỏ vẻ nghiêm khắc với con bé làm gì, đi tăng thêm chút tình cảm cha con nào.”

Hà3Mộc An cất bước theo cô: “Anh chỉ sợ con bé không chịu được khi bị thua.”

“Anh so đo với con bé làm gì.” Nghĩ đến dáng vẻ giận dỗi đáng thương mỗi lần bị thua của con bé là cô lại thấy xót: “Anh không thể thua trước con bé được à.”

“Không được.” Anh trả lời dứt khoát như chém đinh chặt sắt.

Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên dừng lại, mở cửa đẩy anh vào trong: “Anh ở đây, không được lên tiếng.” Rầm một tiếng cửa đã được đóng lại, cô cũng quay người đi luôn.

Hà Mộc An rất nhanh mở cửa ra kéo cô lại ôm vào lòng, hôn lên môi cô...



“Ngày dự sinh của phu nhân sắp đến rồi, lão gia, lão phu nhân với cả thái phu nhân đều quay về phía Tây ở rồi, nếu giờ này mà lão gia còn ở bên ngoài với người2phụ nữ khác không phải là làm xấu danh dự của ngài Hà hay sao.”

Trận tuyết tối hôm qua đã phủ trắng cả núi Hà Quang, nhà cửa vườn tược đường xá đều bao phủ bởi một màu trắng lóa khiến lòng người lạnh toát.

Đúng thế, chuyện gì cũng không quan trọng bằng chuyện của ông chủ: “Nhưng mà sau khi lão gia và lão phu nhân chuyển về phía Tây thì không có hôm nào là yên ổn, tôi nghe tổng quản Mễ nói họ ngày nào cũng cãi nhau đến mức trời cũng sắp sập luôn.”

“Ai nói không phải chứ, tôi nghe nói...” Người nói dáo dác nhìn tứ phía, đè thấp giọng xuống: “Tấn tổng đã đến Điển Thành rồi... chính là Tấn tổng đó đó, nên lão gia mới tức giận, nhưng mà Tấn tổng lại không phải là dạng chó con mèo con, những công ty1dưới tên ông ấy có thực lực hơn rất nhiều so với Hà thị của lão gia nhiều, lão gia không thể động vào được nên mới tức giận như thế.”

“Tôị gì phải thế chứ.”

Hai người họ cùng thở dài đồng cảm, chuyện trở nên ồn ào như hiện tại e là chỉ có ngài Hà ra mặt thì mới giải quyết được chuyện này.

Nhưng ngài ấy lại không hề quan tâm đến những người trong sự việc này, cứ cho là lão gia với lão phu nhân mang theo tình nhân của mình bỏ đi thì mắt ngài ấy chắc cũng chẳng chớp lấy một cái, ông chủ không có cảm giác phụ thuộc dựa giẫm vào cha mẹ, ngược lại giống như một người bạn phương xa nhìn cuộc sống của họ, kệ họ thích sống thế nào thì sống. Đứa con trai đặc biệt như ngài Hà, trên1đời này chắc cũng chẳng có mấy người.

Nói cho cùng thì cũng do ngài ấy không có yêu cầu gì đối với họ, nói một lời hơi bất kính chút thì là ngài ấy coi chuyện của cha mẹ mình như chuyện nhà hàng xóm, lạnh nhạt, khách quan, không can dự, nói khó nghe hơn nữa là giống như người trên cao nhìn xuống những người bình thường ở dưới thấp, có làm sao cũng mặc kệ.

Hai người vừa cảm khái vừa bước đi xa.

Hạ Diệu Diệu khoác chiếc áo bông, vác cái bụng lớn đi ra, một tay vuốt ve chiếc bụng tròn theo thói quen, cô không ngờ lại hóng được một câu chuyện như vậy, nhìn theo hướng hai người họ rời đi, lại nhìn sang phía Tây, cô thật sự không thể giúp được gì cho cha chồng và mẹ chồng.

Có điều, Tấn Ngụy là ai?

Hạ1Diệu Diệu nhẹ nhàng vuốt ve chiếc bụng tròn, sắp đến ngày dự sinh rồi, em bé động đậy rất nhiều, từ giai đoạn mới mang thai chưa có cảm giác gì lắm cho đến hiện tại khi sắp sinh hồi hộp từng ngày mong chờ ngày em bé ra đời, Hà phu nhân đã trải qua một thai kỳ vô cùng tự do thoải mái.

Khả Chân chạy vội đến, giây phút nhìn thấy phu nhân, nhịp tim đang đập dữ dội của cô mới ổn định trở lại, chỉ mới trong thời gian cô chạy đi lấy tấm chăn mỏng cho phu nhân, trên chiếc ghế bập bênh đã không thấy người ngồi nữa, tối qua lại vừa có tuyết rơi nếu như phu nhân không cẩn thận trượt chân ngã thì... may mà không sao...

“Ai, em không cần phải căng thẳng vậy đâu, cơ thể là của tôi, tôi chắc chắn sẽ cẩn thận.”

“Ông chủ đã có lời dặn, em phải canh chừng cẩn thận.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK