Mục lục
Đám Cưới Hào Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không khí lập tức càng thêm nặng nề, Hạ Diệu Diệu cúi đầu trọc canh trứng ở trước mặt.

Cao Trạm Vân cũng trầm ngâm, muốn an ủi cô nhưng lại không biết nên đứng trên cương vị gì

Bây giờ nói bắt đầu lại từ đầu đã muộn rồi, anh coi trọng sự nghiệp của mình, cô cũng có cuộc sống của cô

Cho dù hôn nhân là sự thỏa thuận giữa hai bên, cũng không phải lột một tầng da của ai, đó là nợ đời.

“Đi đâu?” Lần này Hạ Diệu Diệu mở lời trước, canh trứng cua đã bị cô chọc đến mức tan tành rồi.

“XXX.”

Hạ Diệu Diệu lập tức ngẩng đầu: “Ở đó đang có chiến tranh!...” Cao Trạm Vận cười: “Em tưởng thế nào, chỗ nào điều kiện tốt thì đi chỗ đó? Em đừng lo lắng, lần3này bọn anh đi cùng đoàn cứu trợ y tế, có bảo đảm an toàn.” “Cũng không phải chưa từng xảy ra chuyện cố ý công kích bộ y tế.” Hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn đối phương, rồi lại đồng thời trầm ngâm

Cao Trạm Vân đột nhiên muốn hút thuốc, lại hình thành cái thói quen không hay cho lắm, nhưng sau này cũng không có điều kiện như vậy, vì vậy ý nghĩ này liền bị ép xuống trong chớp mắt: “Đó là mơ ước của anh, có thể đi cũng là vinh dự cho anh...”

Đó là mơ ước của anh

Lúc rảnh Hạ Diệu Diệu lại nghĩ đến câu nói này, nghĩ xong, vội vàng khiến bản thân càng thêm bận rộn, không dám nghĩ đến cảnh gió tanh mưa máu sau đó.

“Chị Hạ, có người tìm.”1“Chị Hạ, người được đưa đến phòng tiếp khách rồi.” “Đến đây.”

Hạ Diệu Diệu không ngờ người đến tìm khiến cô hai lần đoán sai lại là cùng một người, cô không nhịn được mà nhếch khóe miệng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười

Cô và Vương Tịnh Kỳ không hề liên quan đến công việc cũng không có lợi ích gì chung, có gì cần phải gặp mặt.

Vương Tịnh Kỳ cũng trả lại có một nụ cười lơ đễnh, nhìn Hạ Diệu Diệu mặc chân váy đen cùng áo sơ mi caro ngắn tay, tùy ý vứt tài liệu lên bàn nước, ngồi xuống đối diện cô: “Lâu rồi không gặp.”

“Có việc sao?” Hạ Diệu Diệu đi thẳng vào vấn đề, việc lần trước cho dù cô nhắc đến cũng là bởi vì mãi không nghĩ được bản thân3sai ở đâu, vì vậy đã qua rồi, cũng không cảm thấy cần nói cái gì với đương sự.

Vương Tịnh Kỳ nhìn cô, cười cao quý, xinh đẹp bức người, thể hiện phong thái lão luyện của người thành công: “Đương nhiên, tôi đặc biệt đến đây xem Phó tổng Hạ sống thế nào.” “Cảm ơn vì đã nhớ đến.”

Vương Tịnh Kỳ cười, tao nhã rộng lượng, cực kì khí thế: “Phó tổng Hạ vẫn còn trẻ, con đường sau này còn dài, sau này xảy ra chuyện gì chúng ta không thể nào biết được

Sự áy náy hay nói là sự sủng ái của đàn ông có thể cho bao lâu không ai dự đoán được, nếu như giá trị của bản thân là dựa vào người còn lại, vậy thì chẳng là gì

Có bản lĩnh thu hút đàn3ông, nhưng suốt ngày phung phí không chút cố kị cũng không được, tôi khuyên Phó tổng Hạ làm việc đừng đuổi cùng giết tận, việc nào cũng nên giữ lại một đường lui.” Hạ Diệu Diệu nhìn cô ta cười, nhìn bằng nửa con mắt, người khoan thai dựa vào trên ghế sofa đen: “Ý Vương tổng là gì?”

“Không có gì, chỉ là dùng thân phận của người từng trải khuyên cô Hạ vài câu, thuận tiện đến xem tư thế của người thắng lợi

Hàn Tùng Song cô cũng đưa vào nhà tù rồi, ra oai phủ đầu tôi cũng làm được rồi, chỉ là tôi cảm thấy những điều tôi trải qua rất giống cô Hạ, không nhịn được mà đến xem, khuyên cô Hạ vài câu, có muốn nghe hay không là tùy cô.”

Hạ Diệu Diệu cười9cực kì xán lạn: “Cô cho rằng, việc đó là tôi ra oai phủ đầu với cô?” Hạ Diệu Diệu cười lắc đầu: “Vương tổng nghĩ nhiều rồi, chỉ có thể trách không gặp người tốt, tính cách của Cao Quân Dao thể nào tôi và cô đều biết, chỉ có thể trách cô không đủ thận trọng mà thôi.”

Vương Tịnh Kỳ định phản bác, thứ quan trọng như vậy cô sẽ vứt bừa bãi sao, nhất định là cô bẫy Cao Quân Dao, nhưng hét lên như vậy thì quá mất giá, Vương Tịnh Kỳ lập tức áp chế lại tính khí của mình: “Phó tổng Hạ nói gì thì chính là đó, nếu như Phó tổng Hạ không để ý thì đừng gọi Vương tổng nữa, cứ gọi tôi Vương Tịnh Kỳ.” “Cô Vương Tịnh Kỳ cũng có thể gọi tôi là Hạ Diệu Diệu.” Vương Tịnh Kỳ cười nhìn cô hai cái, ra vẻ như vô tình lại dường như có thâm ý khác mở miệng: “Thật ra cô là người thẳng thắn, rất phù hợp với với tưởng tượng của tôi, nếu không phải từng tiếp xúc, biết đằng sau cô có người chống lưng, tôi sẽ cho rằng cô rất khác biệt

Suy cho cùng thì anh ấy vẫn luôn thích kiểu người như vậy, trước đây hoàn cảnh gia đình tôi còn không bằng cô.”

Hạ Diệu Diệu đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn nhiều, nhìn xem, không phải biển rộng trời cao rồi sao? Hạ Diệu Diệu cười: “Cô quả thật không hiểu anh ấy rồi, chẳng trách hai người lại chia tay

Lần này thì tôi không cần lo lắng nữa, lúc cô mới về nước tôi còn lo cô tranh cướp, tôi phải mất thời gian đối phó

Bây giờ tôi biết là không có khả năng rồi, cô vậy mà lại dùng điều kiện gia đình để nhìn anh ấy, chẳng trách sau này khi nhắc đến cô vẻ mặt của anh ấy lại như yêu nhầm người

Đáng tiếc, lúc anh ấy còn trẻ, đầy nhiệt huyết, đúng là thiệt thòi rồi, không thể có một đoạn tình yêu lãng mạn.”

Vương Tịnh Kỳ lập tức nhìn cô: Cô thì hiểu cái gì, hai người bọn họ lúc đó..

lúc đó..., những suy cho cùng cô ta cũng chưa phải chưa trải qua sóng gió, không thể mới nói mấy câu liền thất thố

Vương Tịnh Kỳ cũng nhìn cô cười, những nụ cười chua chát: “Nói những cái này có lẽ cô sẽ không vui, nhưng lúc đó hai người chúng tôi là vì sự ngăn cản của gia đình, nếu như không phải nhà họ Cao muốn tiên tôi đi, tôi và anh ấy...” Cô ta vừa nói vừa cố gượng cười kiên cường: “Không chừng đã ở bên nhau rồi, sẽ không có chuyện với Phó tổng Hạ.”

Hạ Diệu Diệu kinh ngạc nhìn cô ta, dường như cô ta nói chuyện gì đó rất trọng đại: “Cô còn nghĩ như vậy sao, chẳng lẽ cô không biết vì sao cô và Trạm Vân lại chia tay sao?” Vương Tịnh Kỳ lại nhìn cô, nghĩ cô có phải ngốc không, cho dù không phản ứng như trong lòng cô ta tưởng tượng, nhưng cũng không nên là phản ứng như vậy

Cô có ý gì? Cái gì gọi là không biết vì sao chia tay? Cái này còn phải hỏi sao, chính là nhà họ Cao không hài lòng về xuất thân của cô ta, nhưng xuất thân có thể lựa chọn được sao?

“Chị cầm tiền nhà họ Cao.” Hạ Diệu Diệu “cố gắng” nhắc nhở cô ta.

Vương Tịnh Kỳ nghe vậy đột nhiên cười rộ lên, trong nụ cười có sự bao dung khi Hạ Diệu Diệu không hiểu chuyện, có sự lắng đọng của sự bất đắc dĩ qua năm tháng, có phong độ của người lớn tuổi hơn, thậm chí có sự chua chát sau khi thương hại: “Cô không hiểu được.”

Vương Tịnh Kỳ dường như bởi vì lời nói của Hạ Diệu Diệu mà thẳng thắn hơn: “Điều kiện gia đình tôi không tốt, thời đại đó của bọn tôi không thể bằng các cô bây giờ, khổ một chút là có thể sống được

Bọn tôi lớn lên trong thời đại đói kém, một miếng cơm chưa chắc đã dùng sức lao động của mình để đối được

Lúc gặp anh Trạm Vân, tôi cảm thấy anh rất tốt, rất tuyệt vời, sao lại có thể có người giỏi giang như vậy, nhưng...”

Môn đăng hộ đối, quan niệm hôn nhân lỗi thời nhưng lại xuyên suốt bao nhiêu năm, nó khiến người ta cảm thấy bất lực lại cảm thấy đúng đắn: “Tôi không thể không cầm số tiền đó, không có tình yêu không đáng sợ, không sống được thì cái gì cũng sẽ không có

Tôi còn có người thân, có nhà, có rất nhiều trách nhiệm, tôi không thể vì sự lựa chọn của mình khiến nhà họ Cao hủy đi cuộc sống mãi mới tốt đẹp lên được một chút

Tôi trước tiên là con của bố mẹ tôi, sau mới là bản thân tôi, tôi không oán hận cũng không hối hận vì quyết định của mình, cho dù lại một lần nữa cũng sẽ không hối hận.”

Vương Tịnh Kỳ nói rất kiên định, cô ta quả thật cũng nghĩ như vậy, sau khi tình yêu tan vỡ, cô ta chỉ có thể nắm lấy hiện tại

Cô ta chỉ có thể liều một lần vì tương lai chưa chắc đã có của hai người, có lẽ, sau khi cô ta thành công, anh Trạm Vân vẫn chưa kết hôn, nhà họ Cao cũng có thể chấp nhận cổ ta.

Nhưng mà hiện thực cho cô ta biết, tình cảm của cô ta không qua được khảo nghiệm, Trạm Vân đã có người anh muốn bảo vệ, cho dù như vậy cô ta cũng không hối hận, không có tình yêu, cô ta vẫn là cô ta

Đạo lý phải dùng rất nhiều năm tháng để hiểu thấu, lúc cô ta còn rất trẻ đã hiểu rõ rỗi

Đây là tiền tài, tiền tài của cô ta, cô ta không hối hận, Hạ Diệu Diệu thì hiểu gì chứ.

Hạ Diệu Diệu càng kinh ngạc nhìn cô ta, giống như nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện, cô ta cố ý, cô không thể nói gì về lựa chọn của cô ta, nhưng nhìn cô ta như vậy, thì tức giận khi hiểu rõ, trong đó có sự bất bình vì sự “vô tri” của người đó: “Anh ấy không hận cô đơn phương chia tay, càng không hận việc cô lựa chọn rời đi

Anh ấy chỉ không hiểu vì sao cô không nói với anh ấy, cô là bạn gái, là vầng trăng của anh ấy, cho dù cô muốn bay lên trời, anh ấy cũng sẽ ủng hộ cô

Anh ấy cho cô đi, cho cô bay, cho cô lựa chọn tốt hơn

Nhưng cô không nói với anh ấy, chưa từng cùng anh ấy nỗ lực phản kháng lại

Cô nói với anh ấy một tiếng, đừng nói mười năm, cho dù hai mươi năm tôi tin anh ấy cũng sẽ đợi cô, thậm chí sẽ vì cô mà sắp xếp ổn thỏa gia đình anh ấy, cô ở ngoài phấn đấu, nhiều năm sau đó, hai người lại về bên nhau

Nhưng cô nhìn cô xem, cô đã làm ra chuyện gì, lúc đó anh ấy cho rằng cô vứt bỏ anh ấy, anh ấy có giỏi giang hơn nữa thì vẫn còn trẻ, khiến cho anh ấy bây giờ nhìn cô từ một con ruồi đáng ghét thành một người qua đường không quen biết, hà tất phải vậy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK