Mục lục
Đám Cưới Hào Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Em trợn ngược mắt lên là có ý gì! Lại còn trợn hai lần!

Suốt buổi sáng hôm nay chưa mua được gì, em dựa vào đâu mà tin rằng mấy cửa hàng tiếp theo sẽ có thứ anh cho em mua? Còn nữa, mấy cửa hàng đó cô không thích, anh muốn bắt cô mua thứ cô không hứng thú sao

Hạ Diệu Diệu chỉ muốn ngồi phịch xuống đất ngay tại chỗ.

..

Hà Mộc An đứng bên cạnh cô, nhìn cô mà hết cách, sao con người này lại thế này cơ chứ.

Hạ Diệu Diệu cúi đầu giận dỗi, đi cả buổi sáng rồi! Cả buổi sáng! Không có chút thành quả nào cả!..

Hà Mộc An từ trên cao nhìn xuống: Em có đi không đây! Dỗi gì mà dỗi! Là em hỏi ý kiến3anh trước đấy chứ!..

..

Không đi! Hỏi anh thì đã sao, em có bảo anh trả lời đâu! Hai người cùng mua đồ, tiện mồm hỏi một câu, màu này không tồi chứ? Đó là hỏi ý kiến anh chắc, chỉ là tỏ ra mắt thẩm mỹ của mình tốt! Anh nên trả lời rằng, không tồi, chứ không phải là không đẹp! Anh ra ngoài đường mà nghe xem, có người đàn ông nào phủ nhận quan điểm mua sắm của vợ mình đâu! Phiền quá đi..

..

Hà Mộc An đứng nhìn cô một lúc, rồi tự mình cũng ngồi xuống! Không đi thì không đi, dù sao anh cũng không thích!..

..

Đến lúc này thì Hạ Diệu Diệu nổi nóng thật rồi, sao thế này, sáng ra đã đến làm phiền! Bây giờ lại sinh sự1rồi đúng không...

Thế nên Hạ Diệu Diệu cười khúc khích, nháy mắt chọc tức: “Sao anh về sớm thế, không phải bảo chiều mới về sao? Sao máy bay không bay muộn một chút, sáng mai hẵng về thì tốt!”

Sắc mặt Hà Mộc An lập tức trở nên khó coi! Tại sao anh phải về sớm thế! Cô đã nhìn ra rồi, chỉ là muốn chọc tức anh thôi! Cô đúng là chỉ giỏi việc nói một câu khiến người ta không thèm đếm xỉa đến mình nữa

Nhưng Hạ Diệu Diệu rất thật lòng, anh nên về chiều nay, như thế em đã mua xong hết rồi, sẽ không phải vì một chiếc móc treo mà đi cả buổi sáng.

Kí ức của con người rất thần kì, trong kí ức của cô anh như thế6nào, thì bây giờ đúng như vậy, những nhận thức mới cần phải được tích luỹ bằng sự giao tiếp mới

Hà Mộc An không hề thiết lập cho cô một hình thức giao tiếp không thể lung lay, thế nên khi Hạ Diệu Diệu không vui, cô liền đá vào chỗ cơ bản nhất

Bắt nạt chỗ có thể bắt nạt, lấy điểm yếu của đối phương ra giày vò, đó là bản tính của con người.

Nhìn em làm gì? Em hỏi sai rồi à?

“Anh đưa con gái đi học!“.

Cả bồ tức của của Hạ Diệu Diệu bỗng xẹp lép, bối rối

Nghĩ đến việc người cha bận như thế vẫn dành thời gian đưa con đi học, cô thấy cảm động, hơn nữa, người đàn ông đi công tác nửa tháng trời mới về, là người4có lòng, không nên bị lấy làm đối tượng công kích

Hạ Diệu Diệu cảm thấy nhân cách của mình hơi lệch lạc, cuối cùng chỉ biết cười trừ

Hà Mộc An thấy vậy, liếc nhìn cô, rồi thêm vào một câu: “Cũng hơi muốn gặp em...” Hạ Diệu Diệu nghe vậy, bầu không khí bỗng trở nên khó xử, thế nên cô cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhìn về phía khác, không để hành vi chưa chuẩn bị tốt để hồi đáp lại khiến người ta tổn thương, bỗng nhiên nhìn đến đồ mà Hà Mộc An chọn lúc nãy, là mắc nhà tắm cao gấp đôi người, cô vội vàng đứng dậy, nhanh chóng đi lại gần: “Thôi mua cái này đi, cái này rất tốt.” Anh nói muốn mua cái này, lí do3là có thể để được nhiều đồ.

Hạ Diệu Diệu nghiên cứu một lượt từ ngoài vào trong, từ giá nhiều tầng bằng nhựa chống nước, rồi lại xem thật kĩ càng cách đặt phù hợp, ngẫm nghĩ, phòng tắm nhà họ cũng không nhỏ, cũng không phải không để vừa nó, thế này cũng tốt.

Dù sao thì Hà Mộc An là ai chứ, chắc chắn sẽ có rất nhiều thứ phải để

Cái gì mà kem dưỡng dạng sữa, kem dưỡng dạng sữa loãng, kem dưỡng thơm, kem dưỡng dạng bọt, kem dưỡng ẩm, dầu gội đầu, dầu gội da đầu, dầu gội chân tóc, dầu gội ngọn tóc; lại còn một chuỗi sản phẩm dưỡng tóc, dưỡng da chân, dưỡng da; các loại rửa chân, rửa ngón tay, còn chưa tính cả khăn tắm và các loại khăn lau, nghe nói Từ Hi thái hậu gội đầu cần dùng đến một trăm chiếc khăn, tính như vậy đúng là cần cả một cái giá, với quy mô như thế, móc treo nhất định không đủ

“Ông chủ, chúng tôi mua cái này.” Hạ Diệu Diệu cảm thấy cô đã hiểu rất sâu sắc về công dụng của thứ này trong tương lai, nể tình anh vừa xuống khỏi máy bao không lâu, lại vừa đi công tác vất vả về, nên cô cũng chấp thuận cho tấm lòng muốn đóng góp cho gia đình của anh.

Hạ Diệu Diệu đo lường kích cỡ xong liền quyết định

Sắc mặt Hà Mộc An rạng rỡ hơn nhiều rồi, thấy cô không thèm nhìn mình thêm lần nào nữa, cũng không bực mình đến muốn đá phắt anh đi như lúc nãy, liền thở phào nhẹ nhõm

Anh phát hiện ra rằng hạ thấp mình một chút để đối phó với cô dễ dàng hơn mình tưởng, có thể đóng góp chút ít cho phòng tắm tương lai, anh cảm thấy rất tuyệt.

Hạ Diệu Diệu đi đến phòng tắm chỉ đạo thợ lắp đặt chiếc giá, cô đã thoát khỏi bầu không khí kì quặc khi nãy

Hà Mộc An giúp cô bóc lớp giấy bảo vệ sofa ra, sắp xếp lại những chiếc gối ôm trên đó, chiếc sofa bỗng chốc trở nên có hơi người hơn, cây chuối rẻ quạt phiên bản thu nhỏ ngoài ban công lộ một góc ở phía bục cửa phòng khách, giống như một đứa bé đang nhìn trộm chuyện riêng tư của người khác, những chiếc lá xanh mỡ màng nhìn rất thích.

Chiếc ti vi đối diện sofa cũng đã lắp xong, có dấu vết đã từng được bật lên, Hà Mộc An ngồi trên sofa, bật ti vi lên, quả nhiên là kênh truyền hình trẻ em, Hà Mộc An nhìn chiếc màn hình rất có dấu hiệu tuổi tác này, rồi lại đưa mắt nhìn vào phòng ăn, từ phòng ăn nhìn lại về phía phòng khách.

Cách bài trí rất đơn giản ấm áp, không có màu quá đậm, không có những phong cách quá nổi bật, thậm chí không có dấu vết thiết kế của những nhà thiết kế nổi tiếng, không cố tình nhấn mạnh một điểm nào cả, dường như người bài trí cứ thích cái gì là đưa vào đây, rất không có trách nhiệm, nhưng may là chủ nhân có con mắt thẩm mỹ cơ bản nhất, nên tổng thể rất thanh thoát tự nhiên

Giống như chủ nhân của nó, thế giới nội tâm không có hi vọng tiếp tục thăng hoa, nhưng nhìn lại rất thoải mái.

Hà Mộc An ngồi dựa vào chiếc sofa không mấy cao cấp, xem tiết mục hoạt hình không mấy gay cấn, vậy mà lại có thể xem hết cả một tập phim trẻ con đó! “Cảm ơn, vất vả cho các anh rồi.” Hạ Diệu Diệu tiễn những người thợ lắp đặt ra ngoài, tiện mắt nhìn về phía Hà Mộc An đang ngồi trên sofa, nhắc nhở anh: “Điều khiển dưới bàn.” Nói rồi cô tự mình đi về phía phòng tắm, cô phải lau một lượt, sắp xếp gọn gàng sạch sẽ, để những đồ dùng hàng ngày lên giá.

Hà Mộc An định thần lại, vội vàng cúi người xuống lấy, anh đổi vài kênh, tuỳ tiện dừng lại ở một kênh không phải kênh trẻ em, xem một lát, rồi đứng dậy đi tưới cây ngoài ban công, rồi lại tự rót cho mình một cốc nước, đi qua phòng khách, đến đứng ngoài ban công

Ngoài đó bày đầy những thứ cây trồng xanh mướt, trên đầu có phơi vài bộ quần áo của cô và Thượng Thượng, đây là sở thích của cô, cho dù quần áo đều đã khô rồi, nhưng vẫn muốn phơi nắng thêm

Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng rọi qua vách kính ngăn phản chiếu lên nền phòng khách, tạo nên một khoảng không thật ấm áp

Hà Mộc An nhìn chiếc ghế ngả ở một bên, ngồi xuống xem cảm giác thể nào, vừa vặn, chiếc cốc trong tay đặt trên chiếc bàn trà nhỏ bên cạnh, nhìn ra ngoài cửa sổ, cách đó vài trăm mét vẫn là những toà nhà cao tầng như vậy, có thể nói, ngồi ở đây, chẳng có chút phong cảnh nào để ngắm.

Hà Mộc An lại cầm chiếc cốc lên uống ngụm trà, ngồi tắm nắng giữa những thứ đồ mà cô tự tay chọn, hít hà mùi hoa thơm ngát, nhìn toà nhà trước mặt đang ánh lên dưới nắng, mơ màng như muốn thiệp vào giấc ngủ

Hạ Diệu Diệu bê một chiếc chậu rửa mặt màu vàng sữa đi lại gần, tấm cửa kính trên ban công phát ra tiếng động nhẽ, cô giặt chiếc khăn lau nhà đem ra phơi, thấy anh đang ngồi đó: “Không phải đi làm à?”

..

Hà Mộc An lười nhác nhắm nghiền mặt, không muốn nói gì.

Hạ Diệu Diệu phơi xong khăn, quay đầu lại: “Trưa nay anh ăn cơm ở đây hay ra ngoài ăn?” Hạ Diệu Diệu hỏi xong khẽ cau mày, thầm nghĩ anh đừng có ăn ở đây, làm đồ ăn một mình anh ăn cũng bằng làm một bàn cỗ đầy rồi

Hà Mộc An mở mắt ra, ánh nắng mặt trời hơi chói, anh nhìn về phía cô, hình ảnh cô nhạt nhoà mờ ảo, nhưng ngay cả trong khung cảnh mờ ảo như vậy, anh vẫn có thể nhìn ra cô đang nghĩ gì: “Ăn ở đây.” Rồi không đợi Diệu Diệu lên tiếng anh lại nói thêm một câu: “Gọi người đưa đến.”

Hạ Diệu Diệu lườm anh một cái, rồi bưng chậu lên, bước nhanh vào nhà

“...” Anh làm gì không phải với em rồi à?

Không có! Chỉ là việc trong phòng tắm vẫn chưa xong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK