Cô run cành cạch, giọng nói nho nhỏ pha chút tiếng thở gấp.
- Lạnh... Lạnh quá...
Nghe thấy giọng của Vân Y vang lên, Thiên Hàn chợt tỉnh giấc, vội vàng đi đến cạnh cô. Đưa tay sờ lên trán cô, lại nóng lên nữa rồi.
- Lạnh... Lạnh quá...
Cô thể cô đang run lên, Thiên Hàn không biết làm gì, ngồi xuống ôm cô vào lòng, như thể muốn sưởi ấm cho cô. Cảm nhận được một chút hơi ấm từ hắn, tay cô siết chặt lấy áo hắn, hơi thở nóng bừng, toàn thân nóng rang. Cơ thể không tự chủ được cứ run cành cạch.
Thiên Hàn cau mày ôm chặt cô.
- Triệu Vân Y?
Cô cau mày khó chịu, cơ thể cơ lúc này thật sự rất khó chịu, nó lạnh đến mức cô như muốn đóng băng. Cô bắt đầu mê sản, lầm bà lẩm bẩm.
- Đừng... Đừng bỏ con... Mẹ ơi...
Thiên Hàn nhíu mày nhìn cô, lòng bỗng khẽ thắt lại.
- Triệu Vân Y?
- Đừng... Đừng bỏ... Đừng...g...
Vân Y nói nhỏ dần nhỏ dần rồi từ từ chìm vào giấc ngủ, một giấc ngủ ngon trong vòng tay của Thiên Hàn.
Thấy Vân Y đã ngủ say, hắn đưa tay lên trán cô, còn nóng một chút thôi, định đỡ cô nằm xuống gối rồi đi lấy khăn nóng chườm thì Vân Y nắm chặt lấy tay Thiên Hàn, như không muốn cho hắn rời xa mình.
Môi mấp mấy nói trong vô thức.
- Đừng... Đừng đi...
Khóe môi Thiên Hàn giật giật, hiện giờ hắn cũng khá buồn ngủ rồi, giờ chẳng lẽ phải ngồi như vầy ngủ hay sao đây. Hắn thở ra, ôm Vân Y nằm xuống giường rồi cùng nằm xuống cạnh cô, tay vẫn ôm chặt lấy cơ thể cô cười nhẹ. Suy nghĩ rằng thế nào sáng mai tỉnh dậy cô cũng sẽ la toáng lên cho mà xem. Khẽ cười nhẹ nhìn vào gương mặt xin xẻo đang say giấc nồng của cô, rồi từ từ hắn cũng chìm vào giấc ngủ.
[...]
Sáng hôm sau, trời vừa hừng sáng thì Vân Y cũng vừa tỉnh dậy, cô khẽ nhíu mày khi những ánh nắng ban mai đang xuyên qua rèm cửa chiếu vào gương mặt đang ngủ ngon của cô.
Vân Y uể oải định ngồi dậy nhưng lại cảm thấy ở phía eo có hơi nằng nặng, vừa quay qua thì đập vào mắt cô là khuôn mặt điển trai với ngũ quan vô cùng tinh tế của hắn. Chợt nhận ra hắn đang nằm sát bên mình, Vân Y cau mày ngồi bật dậy, hét lên.
- AAAA... BẠCH THIÊN HÀNNNNNNN!!!!
Thiên Hàn đang yên giấc thì tiếng hét thất thanh chối tai của Vân Y vang lên làm hắn thức giấc, nhíu mày nhìn cô.
- Em hét cái gì?
Vân Y cau mày ôm chặt lấy tấm chăn, nhìn Thiên Hàn nói.
- Anh... Anh... Sao anh lại ở đây chứ?
Thiên Hàn ngồi dậy, nhún vai nhìn cô.
- Nhà tôi... Tô không ở đây thì ở đâu??
- Sao... Sao anh lại ở phòng này... Sao tôi lại ở đây vậy?
Thiên Hàn đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô nói.
- Tôi vừa giúp em thoát chết đấy! Không cảm ơn còn la toáng loạn lên.
Vân Y nhíu mày nhìn Thiên Hàn, đưa tay chỉ vào mình hỏi.
- Tôi? Thoát chết?
- Hôm qua em sốt cao. Giờ khỏe rồi thì lại hét lên với tôi?
Cô kéo tấm chăn che nửa phần mặt, lắp ba lắp bắp không biết nói gì.
- Tôi...
Thiên Hàn khẽ thở nhẹ, đưa tay ngoắc Vân Y lại, nói.
- Giờ tôi còn mệt lắm, lại đây.
Cô trố mắt nhìn hắn.
- Hả??
- Tối qua em cứ sốt mãi, không cho tôi ngủ yên, giờ phải ngủ bù. Nhanh lên, đến đây làm gối ôm cho tôi một lát.
- Hả?? Tại sao lại là tôi??
- Tại em, hôm qua chẳng để tôi ngủ yên, mau lại đây không thì đừng trách tôi!
Cô nhíu mày, khẽ "lết" đến cạnh hắn, nhìn hắn mà chẳng dám nói gì.
- Xem ra em cũng đã khỏe lên rồi nhỉ? Có cần tôi diễn lại cảnh tối hôm qua cho em xem không??
- Hả?? Không... Không cần!
Nói rồi Vân Y nhanh chóng " bay" xuống khỏi giường chạy vào nhà tắm, đứng nhìn mình trong gương mà thở phù nhẹ nhõm, lấy lại tinh thần rồi làm vệ sinh cá nhân.