Vừa đi vào thì Mạch Quãng đã đi đến hỏi, bởi vì từ sau khi nói chuyện chào hỏi với Thiên Hàn xong thì Mạch Quãng phải đi chào hỏi những người khác nữa cho nên mọi chuyện vừa xảy ra ông cũng không rõ.
- Không có gì đâu!
Mạch Quãng gật đầu nhưng trong lònh vẫn có chút tò mò, sau khi Mạch Quãng đi rồi thì hắn quay sang nhìn cô, tay chạm lên bên má khi nãy cô bị Triệu Triết Lập tát rồi hỏi.
- Có sao không?
Cô hơi giật mình né tránh một chút nhưng cũng mỉm cười trả lời.
- Không... Không sao!
[...]
Chỉ một chút sau đó thì bữa tiệc chính thức bắt đầu, sau lời chào mừng giới thiệu của Mạch Quãng thì nhân vật chính của buổi tiệc Mạch gia cũng xuất hiện, một cô gái tầm hai mươi mấy tuổi đi ra với bộ váy cúp ngực đỏ ngầu nhìn khá là bắt mắt, vừa bước sau sau vài lời chào hỏi thì ánh mắt của cô ta đã hướng về phía cô đang đứng, à không chính xác là mắt dán vào Bạch Thiên Hàn không rời.
Vâng cô gái phía trên đó không ai khác chính là con gái của Mạch Quãng - Mạch Thinh Thinh, sau những màn giới thiệu của Mạch Thinh Thinh thì mọi người cũng rã ra, không còn chú ý đến sân khấu nữa và bắt đầu đi chào hỏi và nói chuyện với những người khác.
Thiên Hàn kéo Vân Y đến một cái bàn gần đó lại ngồi trò chuyện cùng Nhất Phàm, Tư Vũ và Lục Hạ, cả năm người trò chuyện này nọ một lúc thì Mạch Quãng đi đến.
- Bạch tổng?
Thiên Hàn đứng lên nhìn Mạch Quãng, đưa mắt nhìn cô tiểu thư họ Mạch kia rồi nói, sắc thái của khuôn mặt vẫn không đổi.
- Có chuyện gì sao?
Mạch Quãng cười gượng rồi cầm tay cô con gái Mạch Thinh Thinh kéo lên nói.
- À dạ, tôi có đứa con gái duy nhất này, à và nó cũng khá ái một và thích ngài, nếu ngài không chê thì cả hai có thể...
Mạch Thinh Thinh cúi đầu cười tủm tỉm, lâu lâu lại len lén nhìn Thiên Hàn. Vân Y ngồi đó nhìn Thiên Hàn rồi lại nhìn hai cha con họ Mạch kia. Trong lòng khó chiu đầu không ngừng suy nghĩ. Hừ có ý gì đây chứ? Nếu ngài không chê? Muốn mai mối con gái mình với Bạch tổng thì nói đại đi, nếu này nếu nọ, ấp úng ngượng ngùng đồ... Hừmmmm
Thấy ánh mắt có vẻ khó chịu của Vân Y, Nhất Phàm đá chân Tư Vũ khiến anh chú ý rồi liền đưa ánh mắt về phía Vân Y rồi cười tà mị, Tư Vũ thấy vậy cũng liền giả vờ đụng tay Lục Hạ rồi hất mật về phía Vân Y cười gian. Lục Hạ hiểu ý có hai, rồi bỗng dưng cả ba nhìn nhau cười tà tà ánh mắt tỏ ý gì đó.
Lục Hạ gằng giọng, quay sang nhìn cô nói.
- Vân Y, mày bị gì vậy? Nhìn có vẻ khó chịu, không ổn ở đâu à?
Nghe Lục Hạ nói vậy bỗng dưng cô như bị nói trúng tim đen giật mình rồi nói.
- Hả? Đâu... Đâu có bị gì đâu?
Hắn nghe Lục Hạ nói vậy thì quay lại nhìn cô khẽ nhíu mày hỏi.
- Mệt à?
Cô ngước lên nhìn hắn, khóe môi giật giật rồi lắc đầu.
- A... Không... Không có!
Thấy hắn có vẻ quan tâm cô, hai cha con họ Mạch liền đưa mắt nhìn cô, Mạch Thinh Thinh liền hỏi.
- Cô là?
Cô đứng lên cười gượng gạo rồi nói.
- Tôi là Triệu Vân Y.
Cô tiểu thư họ Mạch mỉm cười chào hỏi rồi đưa tay ra tỏ ý muốn bắt tay cô.
- À, tôi là Mạch Thinh Thinh, chào cô.
Vân Y gật đầu cũng đưa tay ra bắt lấy tay cô ta rồi cười khẽ. Bỗng dưng Mạch Quang cắt ngang cuộc trò chuyện của cả hai rồi hỏi lại chuyện lúc nãy.
- Bạch... Bạch tổng... Ngài... Ngài nghĩ sao về chuyện lúc nãy.
Hắn quan sát vẻ mặt của cô một lúc, thấy cô có vẻ khó chịu hắn cũng đoán được ý của cô, khẽ nhếch môi rồi quay sang nhìn Mạch Quãng nói.
- Đề nghị đó cũng không tồi!
Nghe câu nói đó của hắn, Mạch Quãng mắt sáng rỡ nhìn hắn, nếu hắn làm con rễ của Mạch Quãng thì trước sau gì Mạch Quãng cũng sẽ chen chân vào được tập đoàn của hắn, đến lúc đó thì chuyện gì ông ta cũng có thể làm được. Cười lớn trong bụng rồi quay sang nói với hắn.
- Ngài... Ngài nói thật sao?
Mạch Thinh Thinh vui vẻ đi đến nhìn Thiên Hàn với ánh mắt đầy yêu thương, nói ấp úng ngượng ngùng.
- Bạch tổng... Ngài... Ngài...
Vân Y, Nhất Phong, Tư Vũ và cả Lục Hạ đều giật mình trợn trắng mắt nhìn Thiên Hàn, họ như không tin vào tai mình. Chẵng lẽ Bạch Thiên Hàn định... Định đến với cô tiểu thư Mạch Thinh Thinh kia thật sao?