Thấy thái độ của cô, ông Triết Lập trố mắt nhìn cô lên tiếng hỏi.
- Triệu Vân Y! Con biết Bạch tổng?
Cô dời tầm mắt sang nhìn ba mình, giọng lạnh nhạt.
- Không.
- Vậy sao? Vậy sao lại tỏ thái độ như vậy...
Cô im lặng không trả lời, thấy Vân Y và ông Triết Lập cứ như muốn cãi nhau, Tư Vũ nhanh chóng lên tiếng.
- Triệu tổng? Không định mời chúng tôi ngồi à?
Nghe Tư Vũ nói vậy, ông ta vội vội vàng vàng nhìn cả ba người họ rối rít nói.
- À... À... Bạch tổng, Lãnh tổng, Phong tổng... Xin... Xin lỗi! Mời... Mời ba ngài ngồi ạ.
Hắn ngồi xuống ghế, thì ra cô là Triệu Vân Y, con gái họ Triệu, rất cá tính.
Hai bên ngồi bàn với nhau về hợp đồng dự án, cô thì cứ im lặng nhìn họ nói chuyện chứ chả thèm quan tâm. Ông Triết Lập thấy cô cứ im thin thít liền lên tiếng nói nhỏ, đủ cho Vân Y nghe.
- Vân Y! Mày nói giúp ba mà. Sao không nói gì đi chứ?
Cô nhìn ba mình, cười khẩy rồi nói.
- Ý ba là sao? Ba muốn tôi làm gì? Quyến rũ anh ta?
Ông ta lắp ba lắp bắp.
- Mày... Lỡ bên đó không kí hợp đồng thì mày... Thì mày giúp ba đi.
Cô nhếch môi cười khinh, nhìn ba mình.
- Tôi không rảnh. Bảo tôi làm những trò đó. Bỏ đi.
Ông ta hơi tức giận, quên mất có hắn, Tư Vũ và Nhất Phàm ở đây, lớn tiếng với cô.
- Mày... Mày nói giúp ba! Giờ vậy là sao hả?
Ba người họ đang xem hợp đồng nghe thấy tiếng của ông ta quát lớn thì theo phản xạ, ngước lên nhìn cả hai.
- Chuyện gì?
Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên khiến ông ta giật mình.
- À... À... Không... Không có gì đâu ạ! Bạch... Bạch tổng cứ xem hợp đồng tiếp đi ạ!
Hắn liếc sang nhìn cô, cô cũng đang nhìn hắn, không nói không rằng hai ánh mắt sắt bén ấy chạm vào nhau. Thấy ánh mắt của hắn nhìn mình, bỗng tim cô khẽ rung lên, cô quay mặt đi chỗ khác không nhìn hắn.
Thấy hành động né tránh của cô, hắn giương khóe môi lên cười nhẹ rồi nhanh chóng thu nụ cười đó lại, nhìn ba cô, lạnh giọng nói.
- Ông Triệu! Tôi sẽ suy nghĩ lại! Ba ngày sau sẽ thông báo!
Ba cô cười vui vẻ.
- Vâng... Tôi sẽ chờ quyết định của ngài ạ!
Hắn gật đầu rồi đứng dậy, Tư Vũ cùng Nhất Phàm cũng đứng dậy, cầm bản hợp đồng, nhìn ông ta và Vân Y.
- Chúng tôi đi trước.
Ông Triết Lập cúi đầu, cô cũng đứng dậy tỏ ý chào bọn họ, không quên nhìn hắn một cái, trước khi rời đi hắn cũng liếc nhìn cô rồi mới quay lưng đi.
Sau khi thấy hắn và Tư Vũ đi rồi ông ta mới quay sang nhìn cô tỏ vẻ tức giận.
- Mày... Xém nữa là mày làm tao mất mặt đó thấy chưa?
Cô cười khẩy nhìn thẳng vào mắt ba mình, lạnh nhạt trả lời.
- Mất mặt? Tôi đã làm gì? Ba tự nói lớn cho họ chú ý còn bảo tại tôi? Hừ nực cười nhỉ?
Thấy ánh mắt lạnh lẽo của cô ông ta khẽ rùng mình.
- Mày... Mày là con tao đó.
- Con ba? Con thì đã sao? Có làm theo ý ba hay không là chuyện của tôi.
- Mày...
Cô cười khinh nhìn ba mình rồi bỏ đi ra khỏi đó. Vừa rời khỏi nhà hàng cô đã đi tìm đến một quán nước nhỏ, vào trong gọi cho mình một ly nước mát rồi xong thì hướng mắt ra ngắm phong cảnh ngoài phố. Nhìn mọi người thật vội vã, khẽ thở dài. Ngồi ở đó tầm 1, 2 tiếng thì cô đã rời đi.
Đứng ở vệ đường bắt taxi về nhà. Lên taxi cô chợt nhớ lại hắn, một người thật lạnh lùng, nhớ lại vẻ mặt lạnh lùng băng giá lúc nãy của hắn khiến cô khẽ rùng mình. Thì ra hắn là Tổng Giám Đốc bên Bạch Thiên, một người mang gương mặt vô cùng điển trai và rất lạnh lùng, được hàng ngàn cô gái theo đuổi, thảo nào hôm đó lại nói cô làm giá. Ha đúng là Bạch tổng có khác, quá dữ dội...