• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiệc kỷ niệm nhà họ Thẩm được tổ chức ở sảnh khách sạn sang chảnh nhất thành phố.

Là nhân vật chính mang hào quang sẵn có, Thẩm Thù Bách rõ ràng là "bạn vàng" của mọi tầng lớp, từ chính trị, kinh doanh, pháp luật cho đến giới hắc đạo, đều có người đến chúc mừng.

Trước khi buổi lễ bắt đầu, cổng ra vào đông nghịt, xe cộ chen chúc không còn một kẽ hở.

Quà tặng cho Thẩm Thù Bách được đặt sẵn ở ghế phụ, còn Cảnh Nghi hôm nay vẫn yên vị ở ghế sau.

"Tôi cứ tưởng mấy đại lão này toàn bay trên trời," Cảnh Nghi nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, cảm thán. "Không ngờ mọi người lại tuân thủ luật giao thông đàng hoàng ghê."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Ánh mắt Cảnh Nghi cứ láo liên, đột nhiên cậu thấy một chiếc xe bên cạnh.

"Lệ tổng, cái xe kia là xe gì thế? Cái logo trông giống như... bánh giò ấy."

(cũng cũng :)))))

"..."

Lệ Vấn Chiêu im lặng vài giây rồi trả lời: "Đó là Maybach."

Cảnh Nghi áp sát mặt vào cửa kính, khẽ "wow" một tiếng đầy thán phục.

Nghĩ rằng cậu quản gia đang mê mẩn chiếc xe này, Lệ Vấn Chiêu liếc qua thân xe bên ngoài, nhẹ giọng: "Nhà có xe đó, nếu cậu muốn lái thì..."

"Cái đầu xe bự thật! Nhìn y chang máy cày ở quê tôi."

"..."

Cảnh Nghi quay đầu lại, mắt long lanh đầy tò mò: "Chiếc này chắc mạnh lắm đúng không?"

Lệ Vấn Chiêu day nhẹ thái dương, đáp trầm: "... Mạnh."

Cảnh Nghi mím môi cười: Tôi biết mà

Đây chính là mẫu xe thường xuyên xuất hiện trong mấy bộ tiểu thuyết tổng tài.

Ai mà ngờ ngoài đời trông lại như máy cày hạng sang cơ chứ, truyện ngôn tình tổng tài bá đạo trong đầu cậu lập tức biến thành truyện làng quê.

Cảnh Nghi không nhịn được liền cười khanh khách.

Lệ Vấn Chiêu nhíu mày: "Cậu lại cười cái gì nữa?"

Cảnh Nghi nghiêng đầu, vừa cười vừa đáp: "Tôi đang tưởng tượng cảnh tổng tài bá đạo ở quê hẹn hò nó trông như thế nào... Hí hí hí hí hí!"

"..."

Vì toàn xe xịn đến dự tiệc, giao thông kẹt không nghiêm trọng lắm. Chỉ vài phút sau, đường đã được giải tỏa, các xe dần lăn bánh vào khu vực tổ chức.

Lúc này, trong đầu Cảnh Nghi bất giác hiện lên hình ảnh Thẩm Thù Bách – nhân vật chính. Người này có hơi điên rồ một chút.

Ở sự kiện lần này, Thẩm Thù Bách đã đào sẵn không ít hố cho nhà họ Lệ, chẳng biết Lệ Vấn Chiêu liệu có tránh được không.

Cảnh Nghi tua nhanh lại toàn bộ tình tiết trong đầu.

Càng nghĩ càng thấy không ổn, rõ ràng là cậu nên cảnh báo Lệ Vấn Chiêu trước khi đến nơi, chứ đợi Thẩm Thù Bách ra tay rồi mới xử lý thì e là quá muộn.

Nhất định phải hành động!

Nghĩ xong, Cảnh Nghi bặm môi quyết tâm, nghiêng người gọi: "Đại thiếu gia."

"Ừ."

Cảnh Nghi: "Anh nói xem, hắn mà thấy món quà của chúng ta, có khi tức đến nỗi đào thêm cái hố to hơn không?"

Lệ Vấn Chiêu mặt lạnh trả lời đúng một chữ: "Có."

Cảnh Nghi nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi tiếp: "Vậy... hay mình đổi quà khác nhé?"

Lệ Vấn Chiêu không thèm suy nghĩ: "Không."

Cảnh Nghi trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm vào anh không chớp. Một lúc sau, cậu bạo gan vỗ nhẹ vào tay anh, nghiêm túc đề nghị:

"Chuyển sang chế độ người đi, đừng làm chatbot nữa."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cảnh Nghi mím môi, nhìn anh đầy nghi ngờ: "Anh không thấy sợ à?"

Lệ Vấn Chiêu mặt tỉnh bơ, hỏi ngược lại: "Sợ cái gì?"

Cảnh Nghi bắt đầu nổi hứng, giọng đầy háo hức: "Chẳng lẽ anh đã nghĩ ra kế hoạch rồi? Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì? Đánh úp? Đào hố lại hắn?"

Lệ Vấn Chiêu cuối cùng cũng chịu quay sang nhìn, ánh mắt bình thản nhưng sâu thẳm: "Trước tiên, chúng ta cần ngoan ngoãn đi bộ đến cửa khách sạn mà không gây chuyện."

Cảnh Nghi: "..."

Cậu bật ra một câu: "Chuyển chế độ! Chuyển chế độ ngay lập tức! Nói linh tinh gì thế hả!"

.

.

Năm phút sau, xe của Lệ gia dừng trước cửa khách sạn. Cảnh Nghi tung tăng xuống xe theo sau Lệ Vấn Chiêu.

Ở cửa có người kiểm tra thư mời, Cảnh Nghi lấy tấm thiệp màu đen đưa ra. Nhân viên lễ tân nhìn một cái liền gật đầu mời vào.

Nhìn quanh khách sạn xa hoa, Cảnh Nghi lại nhớ tới "kiếp trước" của mình – một thanh niên nghèo nàn không có xe, không có nhà, không có tiền tiết kiệm.

Mới ra trường chưa có việc làm, tiền làm thêm cũng nướng hết vào chuyến du lịch tốt nghiệp.

Thậm chí, dù không bị Hắc Bạch Vô Thường câu nhầm hồn, đời cậu chắc cũng chật vật không có nổi bữa sáng.

Xuyên không đúng là kỳ tích! Bây giờ thì ngồi siêu xe, bước vào khách sạn xịn sò rồi này!

【Không biết khách sạn sang như vậy, đồ ăn có ngon không nhỉ?】

Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn: "..."

Quản gia của Lệ gia, trong đầu ngoài ăn ra chẳng còn gì khác.

Bữa tiệc của tập đoàn Thẩm được tổ chức hoành tráng trong đại sảnh lớn nhất khách sạn.

Vừa bước vào, Cảnh Nghi lập tức bị choáng ngợp bởi khung cảnh xa hoa.

Thì ra tiệc của mấy tổng tài là như thế này đây!

Sảnh tiệc lấp lánh ánh vàng, những người mặc đồ hiệu, những ly rượu sóng sánh cụng vào nhau, một tháp rượu champagne cao ngất trời, và tiếng piano du dương từ góc xa. Tất cả đều sang trọng, lộng lẫy đến từng chi tiết.

Lệ Vấn Chiêu đã quen thuộc với kiểu tiệc này. Giờ nhà họ Lệ chưa phá sản, nên không ít người vẫn tỏ ra kính nể anh, cười xã giao rồi chào hỏi. Anh chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu lịch sự.

【Tiếng đàn piano hay thật, đúng là nghệ sĩ danh tiếng! Nhưng liệu người ta có đàn cả tối không nhỉ? Chắc tay phải chuột rút luôn quá! Hí hí hí hí...】

Lệ Vấn Chiêu nghe tới đây, suýt nữa mất luôn vẻ nghiêm túc: "Cảnh quản gia."

Cậu quản gia nhỏ nhảy nhót chạy tới, mắt sáng rực: "Sao thế ạ, đại thiếu gia?"

Lệ Vấn Chiêu thở dài, giọng bất lực: "... Không có gì."

Thôi, ồn ào chút cũng tốt. Dù sao cũng thấy dễ chịu hơn.

.........

Bài đàn piano vừa dứt, Cảnh Nghi lập tức siết chặt thần kinh, cảnh giác với đám người trong sảnh.

Ở đây toàn là "quân sư quạt mo" của Thẩm Thù Bách, không biết lúc nào sẽ ra tay

"Ô hô, đây chẳng phải là Lệ tổng sao?"

Cảnh Nghi vừa nghiêm túc lên được hai giây thì đã nghe thấy một giọng điệu tìm chuyện, lên bổng xuống trầm còn khó chịu hơn cả tiếng piano khi nãy.

"Tiệc này là của Thẩm tổng, đâu phải ai cũng được mời vào. Không biết không được Thẩm tổng đồng ý, Lệ tổng lấy quyền gì dẫn người đến đây vậy?"

Lệ Vấn Chiêu khẽ cau mày.

Chưa kịp đáp lời, một cái đầu nhỏ lông xù của Cảnh Nghi đã thò ra từ sau lưng anh:

【Để tôi xem thử, là tay chân thân tín nào lại rảnh rỗi đến nịnh hót vậy?】

Lệ Vấn Chiêu phì cười.

Quả nhiên dẫn theo Cảnh quản gia đến tiệc là quyết định đúng đắn. Không chỉ giúp giảm áp lực mà còn giúp tâm trạng nhẹ nhàng hơn hẳn, dù có bị khiêu khích thế nào cũng không cáu nổi.

Lệ Vấn Chiêu muốn cho Cảnh Nghi biết thân phận đối phương nên nói: "Thì ra là tổng giám đốc Trương của tập đoàn Khoa Hưng."

Cảnh Nghi nghe tên thì giật bắn người:

【Hự... là Trương tổng à.】

Lệ Vấn Chiêu cúi mắt, chờ cậu buôn dưa lê.

【Uầy, đây chính là chó săn thân tín số một của Thẩm Thù Bách, nói năng đúng chuẩn.】

【À mà khoan, hình như Trương tổng này còn có bể phốt gì đó... Ờ nhớ ra rồi!!】

Lệ Vấn Chiêu bị giọng nói vang trong đầu làm ù cả tai.

【Ông này từng thích một cô gái nhưng cô đó lại mê Thẩm Thù Bách, kiểu "không lấy anh thì em ế cả đời". Ảnh yêu quá hoá lú, bèn giúp cô gái đạt được "ước mơ" bằng cách bỏ thuốc Thẩm Thù Bách. Sau một đêm hú hí, Thẩm tổng tỉnh dậy, đưa ngay tờ chi phiếu trắng rồi bỏ đi.】

【Trương tổng si tình, không chỉ đón về nhà mà còn chăm sóc cô gái đó như bà hoàng, đã vậy còn định 'anh nguyện vì em làm cha thằng bé'. Ai ngờ, cô gái đó lại là "trà xanh" chính hiệu, hành hạ con riêng, tính kế bố mẹ Trương tổng, cuối cùng ôm hết tài sản cao chạy xa bay. Thế nên mới nói, yêu mà không dùng não là chết chắc.】

Lệ Vấn Chiêu vẫn yên lặng lắng nghe, liếc thấy ánh mắt tiếc nuối của quản gia nhỏ bỗng chuyển sang phía mình thì khựng lại:

"..."

Anh không phải kiểu yêu cuồng điên, cũng không làm mấy trò lố bịch đó.

Cảnh quản gia, cậu nghĩ nhiều rồi.

Trương tổng không nghe thấy những lời buôn chuyện đó, nhưng thấy Lệ Vấn Chiêu im lặng, lại tưởng mình làm anh xấu hổ nên hào hứng nói tiếp:

"Xem ra lâu rồi Lệ tổng không tham dự mấy buổi tiệc tầm cỡ như này. Tiệc lớn thế này, dẫn một người lạ tới có hợp không?"

Cảnh Nghi ngừng lại, quay qua đáp: "Vậy mang một người chết tới chắc càng không hợp đâu nhỉ?"

Trương tổng đứng hình: "..."

Đúng lúc đó, Thẩm Thù Bách từ trong đám đông bước ra, mang theo vẻ hớn hở đầy mưu mô: "Lệ tổng, anh đến rồi."

Ánh mắt hắn chuyển qua Cảnh Nghi, giọng nhấn nhá:

"Và cả cậu nữa, cậu quản gia xinh đẹp dám cúp máy của tôi, cũng đến cơ à."

Lệ Vấn Chiêu bước lên chắn trước Cảnh Nghi, khách sáo trao đổi vài câu với Thẩm Thù Bách.

"Cảnh quản gia, đưa quà cho Thẩm tổng đi."

Cảnh Nghi nhận từ tay tài xế một cái túi vải to đùng, không chớp mắt mà đưa thẳng cho Thẩm Thù Bách.

Thẩm Thù Bách nhìn cái túi vuông vức, bản năng mách bảo đây không phải thứ hay ho.

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày: "Sao thế, Thẩm tổng nghĩ tôi bỏ độc à?"

Nhìn Cảnh Nghi vẫn lành lặn cầm túi, Thẩm Thù Bách đoán không có độc nên miễn cưỡng nhận, mở ra xem. Bên trong là một cái đồng hồ quả lắc to tổ chảng.

Lệ Vấn Chiêu tặng hắn một cái... đồng hồ.

Thẩm Thù Bách: "..."

Trương tổng đứng cạnh vừa nhìn thấy đã bực bội: "Mấy người tặng Thẩm tổng thứ này á?!"

Lệ Vấn Chiêu cười nhạt:

"Trước đó Trương tổng nói Thẩm tổng không thích người lạ, nên tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều khi chọn quà, hy vọng Thẩm tổng hiểu được thành ý của tôi."

Thẩm Thù Bách: "..." Lễ lớn mà nhận một cái đồng hồ

Cái đồng hồ khiến hắn bị sốc nặng, Thẩm Thù Bách cười gượng hai tiếng rồi nhét nó cho Trương tổng, đổi chủ đề:

"Tiệc hôm nay khác mọi lần, có thêm vài trò chơi thú vị, Lệ tổng muốn thử không?"

Lệ Vấn Chiêu mỉm cười: "Khách tùy chủ tiện."

Nói là "trò chơi thú vị" nhưng thực chất là một loạt câu hỏi nhanh. MC tạm thời bước lên sân khấu, gọi người mang đến đủ loại hộp quà lớn nhỏ.

Trò chơi gồm đố vui, toán mẹo, thật lòng hay thử thách... Ai trả lời đúng sẽ được chọn hộp quà, không khí náo nhiệt vô cùng.

Cảnh Nghi lần đầu thấy người ta chơi mấy trò này trong một bữa tiệc sang trọng, hiếu kỳ ngước lên nhìn chăm chú.

"Cậu quản gia xinh đẹp cũng hứng thú à? Hay là lên thử sức?" Thẩm Thù Bách cười cười chọc.

Cảnh Nghi nghiêm túc đáp:

"Thẩm tổng, tôi họ Cảnh, không phải họ Xinh. Anh biết chữ không? Là Cảnh trong phong cảnh, cảnh đẹp ý thơ đó."

Thẩm Thù Bách: "..."

Lệ Vấn Chiêu nhịn cười, quay sang hỏi Cảnh Nghi: "Muốn thử không?"

Cảnh Nghi lắc đầu: "Chỉ là tò mò xem đáp án thế nào thôi."

Lệ Vấn Chiêu hơi nhướng mày. Câu hỏi vừa nãy là một bài toán mẹo tiểu học, đề nhìn qua thì đơn giản nhưng tính toán lại khá phức tạp. Cậu quản gia này giải nhanh vậy sao?

Ngoại ngữ thì hơi lơ mơ, mà toán học lại giỏi ghê.

Lệ Vấn Chiêu gật đầu: "Cậu có thể lên thử, trả lời đúng sẽ có quà mà."

"Thôi khỏi ạ." Cảnh Nghi lại lắc đầu, lùi về sau một bước:

"Tôi cứ thấy cái đáp án '8,521 người trên xe buýt' nó hơi... kỳ kỳ sao đó."

"..."

Lệ Vấn Chiêu giật giật chân mày: "Chỉ hơi thôi à?"

Cảnh Nghi chớp mắt mấy cái, rồi như sực tỉnh: "À nhỉ, sai rồi. Làm gì có 0,521 người được... há há há há há!"

Lệ Vấn Chiêu nghe tiếng cười của cậu mà đau cả đầu.

"Không ngờ đấy, quản gia Cảnh lại là thiên tài tính toán." Thẩm Thù Bách châm chọc: "Thậm chí còn tính ra trên xe có cả phụ nữ mang thai."

Cảnh Nghi đáp lại bằng vẻ mặt ngại ngùng: "Cũng chỉ là chút tài năng vượt trội thôi."

Thẩm Thù Bách: "..." Cậu thật sự không nghe ra tôi đang châm biếm à?

Thấy cuộc trò chuyện bắt đầu đi vào ngõ cụt, Thẩm Thù Bách vội vàng đổi chủ đề. Chơi đùa với cậu quản gia này chẳng khác nào tự làm khó mình, chi bằng chuyển mục tiêu qua Lệ Vấn Chiêu.

"Lệ tổng, cảm ơn anh đã đến dự buổi lễ. Qua kia uống ly rượu nhé?"

Lệ Vấn Chiêu thoáng nghĩ ngợi rồi gật đầu: "Được..."

【Rượu?!】

Tiếng nói vang lên bên tai khiến Lệ Vấn Chiêu dừng lời.

【Nếu tôi nhớ không nhầm, Thẩm Thù Bách định nhân cơ hội này chuốc thuốc Lệ Vấn Chiêu, rồi đưa anh ấy vào phòng nghỉ của con gái một trùm xã hội đen. Từ đó gây xung đột giữa nhà họ Lệ và giới hắc đạo...】

Cảnh Nghi đang nghĩ đến đây thì ánh mắt đột nhiên ngưng lại.

Lệ Vấn Chiêu hơi cúi mắt, hàng mi dài rủ xuống, đầu nghiêng nghiêng, dáng vẻ như đang tập trung lắng nghe điều gì đó.

Cảnh Nghi liếc nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy gì bất thường.

Lệ Vấn Chiêu đang nghe cái gì thế?

Trong đầu Cảnh Nghi nảy ra một ý nghĩ kỳ quặc, nhưng cậu nhanh chóng bác bỏ.

Không thể nào.

Lệ Vấn Chiêu đâu phải người có siêu năng lực, làm sao nghe được suy nghĩ của mình.

Ngay khoảnh khắc đó, Lệ Vấn Chiêu lên tiếng: "Thôi, rượu để lần sau đi."

Cảnh Nghi: "?"

【Sao tự dưng lại không uống nữa?】

Trong lòng bắt đầu dấy lên nghi ngờ, Cảnh Nghi quyết định thử nghiệm.

Cậu cố tình quay đầu, nhìn về phía cửa chính, trong đầu nhấn từng chữ:

【Ôi chao, tiểu thiếu gia đến rồi, còn dắt theo Ninh Khương nữa...】

Chưa kịp dứt lời, Lệ Vấn Chiêu đã quay ngoắt lại nhìn.

Cảnh Nghi: "..."

Cảnh Nghi: "???????"

Không lẽ anh ta thực sự nghe được suy nghĩ?

Tranh thủ lúc Lệ Vấn Chiêu chưa kịp phản ứng, Cảnh Nghi nghĩ thầm:

【Đại thiếu gia?】

"Sao?" Lệ Vấn Chiêu nghi hoặc quay đầu.

Cảnh Nghi tròn mắt nhìn anh, ánh mắt mang theo chút cười cợt đầy ẩn ý.

Lệ Vấn Chiêu bắt gặp ánh nhìn đó, lòng khẽ run lên.

...... Câu vừa rồi, chắc là cậu ta nghĩ trong đầu chứ không nói ra nhỉ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK