• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơn emo trong lòng anh vừa bùng lên đã bị chính mấy câu nói của cậu thổi bay không còn dấu vết.

Lệ Vấn Chiêu từng bước đi tới, dừng lại ngay trước mặt cậu, giọng trầm trầm: "Vậy mà cậu còn dám nói không gây họa?"

Cảnh Nghi cúi gằm mặt, ngại ngùng:
"Chỉ là... một chút xíu tai nạn nhỏ thôi mà."

"Nhỏ? Cậu có biết bao nhiêu 'tai nạn nhỏ' rồi không?"

Cảnh Nghi bị câu châm chọc này làm nghẹn lời. Thôi xong, đại thiếu gia trông có vẻ thực sự giận rồi.

Cậu bám lấy bàn, giọng yếu ớt: "Xin lỗi, tôi không cố ý đâu. Hay... anh cứ trừ vào tiền phụ cấp của tôi cũng được."

Cả văn phòng im lặng chốc lát.

Đúng lúc Cảnh Nghi đang rối trí, tự hỏi nên cúi lạy xin tha thế nào để được đại thiếu gia tha thứ, thì bỗng nghe Lệ Vấn Chiêu thở dài: "Tôi không giận cậu."

Cảnh Nghi ngẩng lên, thấy Lệ Vấn Chiêu đang nhìn mình. Một lọn tóc lòa xòa trước trán, ánh mắt phức tạp, sâu hun hút, như chứa đựng điều gì không thể diễn tả bằng lời.

Lại nữa rồi.

Ánh mắt đó... giống hệt ánh mắt của mấy ông chủ tiệm thịt nhìn trúng con heo quay hảo hạng trong lồng.

Cảnh Nghi cảm giác đầu ngón tay mình cũng đang run lên: "Đại thiếu gia... cuộc họp lúc nãy không thuận lợi à?"

"Không, rất thuận lợi."

Mấy kẻ xấu đều bị gom vào một rọ, còn gì suôn sẻ hơn.

Cảnh Nghi nghiêng đầu, không tin lắm: "Thế sao anh lại có biểu cảm này?"

Lệ Vấn Chiêu khựng lại: "Tôi có biểu cảm gì?"

Cảnh Nghi bĩu môi, nghiêm túc phân tích: "Ánh mắt của anh... như đang nhìn một con heo con béo ú ngon lành, kiểu như bất cứ lúc nào cũng định lôi nó ra chợ bán."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Anh khẽ nhếch mép, ánh mắt tối sầm lại: "Yên tâm. Tôi không bán đâu."

Cảnh Nghi len lén liếc trộm, thấy vẻ mặt anh bình thường lại, không có dấu hiệu tức giận. Thế này chắc ví tiền của mình vẫn còn an toàn.

Nghĩ đi nghĩ lại, Cảnh Nghi tự trấn an:

Mà cũng đúng thôi, bán mình cũng chẳng lời lãi gì, một thương nhân như Lệ tổng sao làm ăn lỗ vốn được.

Cảm giác an tâm kéo tới, nhưng chưa được bao lâu, Lệ Vấn Chiêu lại nhẹ giọng buông một câu: "Chứ cậu nghĩ nuôi một quản gia chuyên gây họa như cậu, gia đình nào chịu nổi?"

"..."

Lệ Vấn Chiêu liếc đồng hồ: "Đói chưa? Đi ăn đi."

Cảnh Nghi nheo mắt, tiến tới gần, đầy nghi ngờ: "Anh định vừa đấm vừa xoa đúng không? Mắng xong rồi rủ đi ăn để chuộc lỗi chứ gì?"

Lệ Vấn Chiêu hỏi ngược lại: "Thế rốt cuộc cậu có ăn không?"

Cảnh Nghi ngay lập tức ném hết tự ái: "Đói! Đi ăn!"

"Vậy đi thôi."

Cậu lon ton bước theo hai bước rồi bỗng khựng lại. Chết, còn chuyện cái ly vỡ trên sàn!

Cảnh Nghi vội vàng ngăn anh: "Đại thiếu gia, anh đứng yên đó, để tôi dọn sạch đã rồi mới đi."

Lệ Vấn Chiêu định nói không cần, nhưng cậu đã nhanh như chớp ôm lấy cây chổi, vừa loay hoay vừa hì hục dọn hết đống mảnh vỡ.

Quả là hình ảnh của một nhân viên trách nhiệm cao, dù thường xuyên làm ông chủ muốn đội sổ.

.

Nơi ăn tối là một nhà hàng yên tĩnh, phong cách sang trọng. Tất cả đều dùng phòng riêng, cách bài trí vừa tinh tế vừa có khí chất nghệ thuật.

Nhìn điệu bộ Lệ Vấn Chiêu, rõ ràng đây không phải lần đầu anh tới đây. Anh dẫn Cảnh Nghi đi một mạch tới phòng bao phía trong, vừa kín đáo vừa thanh nhã.

Nhân viên phục vụ mang menu tới, lịch sự hỏi: "Hai vị muốn gọi món gì ạ?"

Lệ Vấn Chiêu thoáng ngước mắt: "Để cậu ấy gọi đi."

Cảnh Nghi nhìn quanh căn phòng đẳng cấp này, không dám đưa đôi tay "tội lỗi" của mình ra cầm thực đơn. Cậu ngập ngừng nhìn nhân viên phục vụ rồi quay sang Lệ Vấn Chiêu:

"Hay để đại thiếu gia gọi đi."

Dù sao cậu cũng chỉ là quản gia, không thể chen lên trước ông chủ mà giành quyền gọi món được.

"Ra ngoài ăn thì bớt câu nệ đi." Lệ Vấn Chiêu nhận lấy menu, gọi vài món đúng khẩu vị Cảnh Nghi thích nhất.

Cảnh Nghi nuốt nước miếng, ánh mắt lóe lên vẻ thèm thuồng nhưng vẫn cố gắng tỏ ra dè dặt: "Có nhiều quá không nhỉ?"

Lệ Vấn Chiêu nhìn cậu, không vạch trần: "Không nhiều. Cậu còn lâu mới đạt tới đẳng cấp 'heo béo đẹp mã'."

Cảnh Nghi: "..."

Đấy, đúng như dự đoán! Anh ta đang có ý định nuôi tui béo lên rồi mang đi bán!

Cậu bèn dứt khoát mở miệng: "Vậy làm phiền thêm một phần cá áp chảo mềm mọng nhé."

Món này cậu đã nhắm từ lúc bước vào, trên tường treo hình ảnh trông hấp dẫn không chịu nổi.

Lệ Vấn Chiêu nhìn cậu, khẽ cười, không nói gì thêm.

Khi các món ăn lần lượt được dọn ra, ánh mắt Cảnh Nghi sáng rực như nhìn thấy kho báu.

"Cậu thích cá lắm à?" Lệ Vấn Chiêu để ý ánh mắt cậu.

"Thích chứ, từ nhỏ đã thích rồi." Cảnh Nghi gật đầu. Rồi cậu chủ động gắp một miếng mời: "Đại thiếu gia, anh ăn thử đi."

"Cá nhiều xương quá."

Cảnh Nghi phản bác ngay: "Nhìn kích thước cá, tôi nghĩ loại này ít xương mà?"

Lệ Vấn Chiêu ngừng lại, nghiêng đầu: "Cậu nhìn ở đâu ra?"

Chặng đường từ cửa tới đây đâu có đi ngang qua bếp, chẳng lẽ cậu có mắt thần?

Cảnh Nghi rất nghiêm túc trả lời: "Hình treo trên tường."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cậu tiếp tục thao thao bất tuyệt:

"Thường thì cá càng to xương càng nhiều, xương càng nhiều thịt càng ít, thịt càng ít cá càng nhỏ, vậy nên cá càng to cá càng nhỏ..."

Cảnh Nghi nói đến đây thì ngẩn ra.

【Chậm đã, hình như có gì đó sai sai.】

Lệ Vấn Chiêu lạnh lùng buông một câu: "Ý cậu là, trên xe buýt có 8.521 người à?"

Cảnh Nghi: "......"

【Mình nhớ sai rồi...】

Lệ Vấn Chiêu khẽ cười: "Đầu óc trống rỗng cũng không sao, miễn là biết đối mặt với thực tế."

Cảnh Nghi: "..."

Bữa ăn kết thúc trong bầu không khí không rõ là ấm cúng hay kẻ tung người hứng, hai người quay về công ty.

Thư ký Phàn Minh đang đứng ngồi không yên, vừa thấy họ về đã chạy tới ngay: "Lệ tổng, cuối cùng ngài cũng trở lại!"

"Có chuyện gì?"

"Vài cổ đông lớn của Lệ thị đột nhiên tới công ty, yêu cầu mở họp hội đồng quản trị khẩn cấp."

Lệ Vấn Chiêu cau mày. Những vị quản lý lâu năm này ở Lệ thị đã tích lũy không ít mối quan hệ, mà vài thành viên trong hội đồng quản trị lại đứng về phía họ. Không khó đoán, lần này chắc là định tới cầu xin cho đám thuộc hạ.

Tốt thôi, một lần xử lý hết, đỡ phiền về sau.

"Thư ký Phàn, thông báo các cổ đông, mười phút nữa họp trong phòng hội nghị."

"Rõ thưa Lệ tổng."

Cảnh Nghi nhìn theo, hỏi: "Vậy tôi ở lại văn phòng nhé?"

"Ừ, nhớ đừng đi lung tung. Dạo này Thẩm Thù Bách chịu kích động mạnh, lại còn để ý cậu nữa. Nếu cậu đi một mình sẽ gặp nguy hiểm, biết chưa?"

Nghe vậy, Cảnh Nghi ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, tôi sẽ ở đây vẽ vòng tròn trên sàn chờ anh về."

Lệ Vấn Chiêu: "......" Anh nhìn cậu chằm chằm: "Rảnh thì xem thêm từ điển đi."

Sau khi anh rời đi, Cảnh Nghi thấy thư ký Phàn vẫn còn đứng đó, không hề có ý định đi họp.

"Thư ký Phàn, anh không vào họp à?"

Phàn Minh lắc đầu, nghiêm túc đáp: "Mấy ông lớn cãi nhau, tôi đứng ngoài an toàn hơn."

Cảnh Nghi: "...???"

Một cuộc họp của Lệ Vấn Chiêu mà trong miệng Phàn Minh lại biến thành một trận cãi vã nảy lửa rồi sao?

Đang ngẩn người, Cảnh Nghi lại thấy Phàn Minh lướt điện thoại, rồi khẽ thở dài.

Cậu tò mò hỏi: "Sao vậy, thư ký Phàn?"

"Bên Thẩm thị ấy, tên Trâu Đình dạo gần đây chẳng hiểu bị gì, suốt ngày gửi cho tôi mấy câu hỏi quái lạ, bắt tôi giải. Không trả lời đúng là không yên với hắn."

Cảnh Nghi tròn mắt: "Vậy à? Mấy câu hỏi kiểu gì mà anh khổ sở thế?"

Phàn Minh mệt mỏi đáp: "Cậu không hiểu đâu, đi làm đã đủ stress rồi, mà giờ hắn còn biến tôi thành đối thủ trong trò chơi thương chiến kiểu nhà trẻ kia nữa!"

Cảnh Nghi tò mò rướn cổ nhìn vào màn hình, mắt liền trợn tròn như cái đèn lồng.

Không ổn rồi!

Thư ký Trâu bên Thẩm thị đúng là quyết tâm làm giảng viên dạy thi công chức, còn có vẻ muốn mở lớp ngay trong điện thoại của Phàn Minh nữa chứ!

Cảnh Nghi nheo mắt ngó đoạn hội thoại dài ngoằng giữa hai người, nghĩ bụng kiểu này chắc chắn đã ngấm ngầm qua lại được một thời gian rồi. Trong lòng không khỏi lo lắng:

Liệu thư ký Phàn có bị "hốt" qua bên kia không đây?

Cậu nuốt nước bọt, thận trọng hỏi: "Vậy mấy câu hỏi này, anh làm đúng không?"

Phàn Minh hắng giọng, kiêu hãnh ngẩng cao đầu: "Một câu cũng không đúng, chọc cho Trâu Đình tức đến phát nhảy dựng lên! Ha ha ha"

Cảnh Nghi: "..."

Thôi được rồi, giờ thì cậu khỏi cần lo thư ký Phàn bị chèo kéo nữa. Với trí tuệ "thuần khiết" như vậy, chỉ có ở Lệ thị yên ổn sống qua ngày là tốt nhất.

Lúc này, điện thoại lại reo lên. Trâu Đình gửi đến vài tin nhắn giải thích chi tiết, còn bonus thêm cả video hướng dẫn.

Giọng nói trầm ấm, kiên nhẫn phát ra từ loa ngoài:

"Thư ký Phàn, cậu có nghe kỹ không vậy? Đây là câu cơ bản thôi mà, tôi đã giảng tận ba lần rồi. Làm sao mà vẫn sai hoài thế? Câu cuối dễ lắm mà, cậu sao mà công thức cũng dùng sai nữa vậy..."

Cảnh Nghi há hốc mồm: "Anh ta lúc nào cũng dạy kỹ vậy sao?"

Phàn Minh nghiến răng: "Cảnh quản gia, cái này mà cậu gọi là dạy à? Rõ ràng là khiêu khích thì đúng hơn! Ban đầu chỉ là đối lập phe phái, giờ thì tốt rồi, bị quấy rối liên tục, tôi quyết định coi cậu ta là kẻ thù không đội trời chung luôn!"

"Cái gì mà kẻ thù không đội trời chung?" Một giọng nói ngái ngủ vang lên từ phía sau.

Cảnh Nghi ngoảnh lại, thì ra là Lệ Đình đang vừa ngáp dài vừa bước vào: "Hai người thì thầm cái gì mà bí hiểm vậy?"

Phàn Minh lập tức đứng thẳng, nghiêm chỉnh báo cáo: "Không có gì ạ, chỉ là trò chuyện phiếm thôi, tam thiếu gia."

"Ồ..." Lệ Đình tỏ vẻ thất vọng. "Tưởng đâu bắt được quả tang chuyện tình công sở chứ."

Cảnh Nghi: "..."

Phàn Minh hoảng hốt lùi lại một bước: "Tam thiếu gia, cậu dùng sai công thức rồi."

Cảnh Nghi ngay lập tức quay mặt sang chỗ khác, cười mím môi: "Anh ta thậm chí còn chẳng đọc đúng đề bài nữa, nhỉ?"

Lệ Đình: "..." Hai người này nói gì vậy? Một chữ cũng không hiểu nổi.

Anh lại ngáp, lững thững đi tới ngồi xuống ghế của Lệ Vấn Chiêu. Quầng thâm mắt xanh rờn như vừa thức trắng cả đêm.

"Tam thiếu gia." Thư ký Phàn nhắc khéo: "Phòng nghỉ kế bên là dành riêng cho cậu, mọi thứ đều mới tinh, lúc nào mệt cứ thoải mái vào nghỉ."

"Không cần." Lệ Đình lại ngáp dài, giọng ngái ngủ pha chút lười biếng:
"Ở công ty ngủ cả ngày nhìn không hay lắm, phải chịu khó ra mặt chứ."

Nói rồi anh ngước đầu lên: "Anh cả đâu?"

"Ở phòng họp." Phàn Minh trả lời.

Lệ Đình xoa xoa mặt, khẽ nhếch môi: "Tốt, anh ấy không ở đây, tôi mượn Cảnh quản gia chút việc."

Cảnh Nghi: ??? Tôi đâu phải đồ vật, muốn mượn là mượn à?

Phàn Minh nheo mắt nhìn, giọng đầy cảnh giác: "E là không được đâu, Tam thiếu gia."

Lệ Đình lạnh giọng: "Cậu nói gì?"

Phàn Minh cắn răng, áp lực đè nặng nhưng vẫn bịa chuyện trôi chảy: "Trước khi đi, Đại thiếu gia đã vẽ vòng tròn xuống đất, dặn quản gia Cảnh không được rời khỏi vòng."

Cảnh Nghi: "..."

Lệ Đình: "..."

Tam thiếu gia cười nhạt: "Thư ký Phàn, sau này bớt lai vãng với quản gia Cảnh đi. Nói chuyện cũng bị lây bệnh luôn rồi."

Vừa dứt lời, điện thoại Lệ Đình bỗng reo lên. Sau vài giây nhìn màn hình, mắt anh sáng bừng, vẻ mặt vừa sốc vừa phấn khởi, thậm chí quầng thâm mắt như mờ đi:

"Tôi có việc gấp phải đi trước. Lát nữa anh cả về, nhớ báo giúp tôi."

Phàn Minh gật đầu: "Vâng, Tam thiếu gia."

Chờ Lệ Đình rời đi, Cảnh Nghi nhướng mày, nhìn Phàn Minh đầy bất mãn: "Thư ký Phàn, trong mắt anh, tôi là kiểu nhân vật 'Đường Tăng' sao?"

Phàn Minh đẩy gọng kính, nghiêm túc đáp: "Không phải. Trách nhiệm của tôi là bảo vệ mọi tài sản của Đại thiếu gia."

Cảnh Nghi: "..." Đúng là một thư ký bị đề thi làm lú lẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK