• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tại phòng bệnh 806, khu chăm sóc đặc biệt, bệnh viện Thủ Thành.

Tiếng máy móc "tít tít" đều đặn vang lên bên giường bệnh. Người nằm đó là một chàng trai với làn da trắng nhợt, thân hình gầy guộc mỏng manh, đã bất động suốt nửa tháng qua.

Trong căn phòng yên tĩnh, một người đàn ông cao lớn ngồi bên giường.

Gương mặt anh tiều tụy, quần áo xộc xệch. Bộ vest đáng lẽ phải đầy phong thái nay chẳng còn chút khí thế nào.

Bên ngoài phòng, Phàn Minh đứng chắn trước cửa, ngăn ba cậu chủ Lệ gia đang sốt sắng muốn vào.

"Xin lỗi, Lệ tổng đã dặn, không ai được quấy rầy."

"Đến cả bọn tôi cũng không được vào sao?" Lệ Minh Chức nhón chân, cố dòm qua cửa sổ:

"Cảnh quản gia gặp chuyện, tôi lo lắm. Nhưng anh cả cứ giữ khư khư, không cho ai vào thăm. Anh ấy thế nào rồi?"

Phàn Minh ngẩn người một chút.

Thế nào?

Tình hình cực kỳ tệ. Lúc Lệ tổng vớt được cậu ấy từ dưới biển lên, vẫn còn một chút nhịp tim. Thế mà chữa trị nửa tháng, tình trạng càng lúc càng xấu đi.

Từ hôm qua đến nay, gần như đã mất khả năng thở tự nhiên. Bệnh viện còn phát tới năm thông báo nguy kịch.

Phàn Minh nhìn sếp mình ngày càng tiều tụy mà chẳng biết phải làm sao.

"Ba vị thiếu gia, thật sự xin lỗi. Tôi không rõ." Anh chắn cửa, không cho ai vào:

"Chờ Lệ tổng ra ngoài, các cậu hãy tự hỏi anh ấy."

"Nhưng anh ấy đâu có ra đâu!" Lệ Đình sốt ruột:

"Nhà họ Cảnh cũng chẳng hiểu nghe tin từ đâu, gọi điện tới đây cả chục lần rồi."

"Xin lỗi." Phàn Minh chỉ biết đáp lại một câu như thế.

.

Trong phòng bệnh, một cơn gió nhẹ luồn qua khe cửa sổ. Người nằm trên giường khẽ động mi mắt, chậm rãi mở mắt ra.

Đập vào mắt là trần nhà trắng đến chói mắt. Mùi cồn xộc lên mũi. Cảnh Nghi cố gắng đảo mắt, nhìn thấy Lệ Vấn Chiêu đang ngồi cạnh.

Cậu không rõ đối phương đã bao lâu chưa ngủ. Gương mặt điển trai đã đầy vẻ mệt mỏi, hốc mắt sâu hoắm, râu xanh đen, đang chăm chú nhìn máy móc bên giường, không hề phát hiện ra cậu đã tỉnh.

Cảnh Nghi mở miệng định nói, nhưng cảm giác cơ thể mình như rệu rã. Chỉ một hành động nhỏ cũng khiến cậu mệt đứt hơi.

Cậu cố nâng bàn tay, đầu ngón tay lành lạnh chạm vào lòng bàn tay rộng lớn của người đàn ông. Giọng cậu khàn khàn: "Đại thiếu gia..."

Lệ Vấn Chiêu sững lại.

Như một cỗ máy, anh từ từ quay đầu, ánh mắt đầy sự không thể tin được.

Cảnh Nghi mỉm cười nhẹ, giọng yếu ớt: "Em... về rồi."

Lệ Vấn Chiêu ngơ ngác. Anh từng tưởng tượng khoảnh khắc Cảnh Nghi tỉnh lại, nhưng khi thực sự xảy ra, anh lại bất ngờ đến mức không kịp phản ứng.

Cảnh Nghi nghỉ một lúc, cảm giác hồi phục được chút sức lực, liền chống tay ngồi dậy, cười tít mắt: "Đại thiếu gia?"

Đôi mắt Lệ Vấn Chiêu vẫn dán chặt vào cậu. Khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc, anh nhẹ nhàng cúi xuống, ôm lấy người trên giường vào lòng. Động tác cẩn thận như sợ bóp nát một món đồ quý giá.

"Em về rồi..."

"Dạ" Cảnh Nghi gật đầu, ngoan ngoãn để mình bị ôm chặt.

Lệ Vấn Chiêu chắc chắn đã bị cậu hù cho sợ hãi lắm rồi. Mới mười mấy ngày thôi mà trông anh ấy gầy hẳn một vòng.

Cảnh Nghi có chút xót xa, dựa vào lồng ngực đầy cảm giác an toàn, khẽ khàng nhắm mắt lại.

"Xin lỗi, em tỉnh dậy trễ quá phải không?" Giọng anh lí nhí như mèo con mắc lỗi.

Sớm biết vậy, cậu đã không phí thời gian đôi co với hai tên Vô Thường đó, để Lệ Vấn Chiêu phải chờ lâu thế này.

"Chỉ cần em trở về là được." Lệ Vấn Chiêu dịu dàng vỗ về lưng cậu, ôm càng chặt hơn, "Lần sau đừng biến mất nữa."

"Dạ."

Cảnh Nghi chẳng muốn đi đâu nữa.

Hai người ôm nhau chưa được bao lâu, bỗng nghe thấy một tiếng động lạ. Có thứ gì đó rơi xuống đất.

Lệ Vấn Chiêu nhìn xuống, thấy một chiếc thẻ nhỏ màu đen vàng xuất hiện trên sàn. Chiếc thẻ trông không hề có ký hiệu gì.

"Cái gì đây?"

Cảnh Nghi vừa thấy, mắt lập tức sáng rỡ. Anh giãy giụa định xuống giường:

"Đại thiếu gia, đây là bảo bối đấy! Đưa em, em muốn lấy!"

"Đừng động đậy." Lệ Vấn Chiêu giữ chặt vai cậu: "Để tôi gọi bác sĩ tới kiểm tra toàn diện cho em trước đã."

Tuy nhiên, Cảnh Nghi rõ ràng không thể ngồi yên, mông cứ nhích từng chút một về phía mép giường, miệng lẩm bẩm đầy sốt ruột: "Thẻ, thẻ, thẻ của em!"

【Tiền, tiền, tiền của tôi!】

Lệ Vấn Chiêu nhướn mày nhìn cậu, cúi xuống nhặt tấm thẻ dưới đất lên, tiện tay bấm chuông gọi y tá. Quay lại, anh thấy Cảnh Nghi đang ôm tấm thẻ trong tay như một món báu vật, mặt mày rạng rỡ như vừa trúng số độc đắc.

Lệ Vấn Chiêu xoa đầu cậu, giọng đầy nghi hoặc: "Đây là gì vậy?"

Chàng trai trên giường chỉ cười tinh quái, dáng vẻ y như đang giữ một kho báu quốc gia, cẩn thận nhét tấm thẻ vào tay anh, mắt lấp lánh: "Đại thiếu gia, em giật tiền của Vô Thường về để nuôi anh đấy!"

Lệ Vấn Chiêu: "...???"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK