Cảnh Nghi nhịn không được thở dài, nhẹ nhàng vỗ vai Phàn Minh, vẻ mặt đầy cảm thông: "Thư ký Phàn à, tôi khuyên anh sau này đừng làm đề với thư ký Trâu nữa."
Phàn Minh nhạy bén nhận ra sự sâu xa trong lời nói, lập tức hỏi lại: "Tại sao?"
Cảnh Nghi mặt nghiêm túc, giọng trầm xuống: "Tôi sợ anh ta sẽ làm anh mất hết hy vọng vào cuộc sống."
Phàn Minh: "..."
Ngay lúc này, điện thoại của anh lại rung. Trâu Đình gửi tới một dòng tin nhắn đầy bi thương:
[Hình như anh không phù hợp với thi công chức đâu.]
Cảnh Nghi liếc mắt nhìn nội dung, cảm thấy Trâu Đình cuối cùng cũng đã giác ngộ, quyết định không uổng công sức uốn nắn "hòn đá cứng đầu" này nữa.
Phàn Minh nhìn tin nhắn, mặt ngơ ngác lẫn kinh ngạc, cúi đầu đáp lại: "Thì ra đây là truyền thuyết về đề thi công chức sao..."
Cảnh Nghi: "..."
Điện thoại lại rung. Cảnh Nghi tò mò dí sát mặt vào: "Thư ký Trâu nói gì vậy?"
Phàn Minh đọc tin, gương mặt tràn đầy sự khó hiểu: "Anh ta chỉ gửi... dấu chấm lửng..."
Cảnh Nghi: "..."
Dọn dẹp xong xuôi, Phàn Minh bắt đầu bận rộn công việc. Cảnh Nghi rảnh rỗi không chịu nổi, nhích lại gần, ra vẻ muốn giúp: "Thư ký Phàn, có cần tôi giúp không?"
Phàn Minh đẩy kính, nghiêm túc nói: "Cảnh quản gia, cậu có phải quên nhiệm vụ đại thiếu gia giao trước khi đi không?"
Cảnh Nghi đơ người, cố nhớ lại: "...Có hả?"
Phàn Minh cười nhẹ, ánh mắt sau kính lóe lên một tia sắc sảo: "Ngài ấy bảo cậu ở yên trong phòng, đọc sách nghiêm túc."
Cảnh Nghi: "..."
Giỏi lắm, thư ký Phàn. Tự mình làm đề thi không xong còn ném boomerang trở ngược lại tôi.
.
Cuộc họp hội đồng kéo dài đến tận giờ tan làm, Lệ Vấn Chiêu mới trở về văn phòng.
Cảnh Nghi đang ngồi ở bàn phụ, chống cằm trên cuốn từ điển thành ngữ, dáng vẻ ngoan ngoãn như hải cẩu nằm phơi nắng.
Nhìn cảnh tượng ấy, Lệ Vấn Chiêu không khỏi cong khóe môi. Anh cởi áo khoác, vắt lên lưng ghế, bước lại gần hỏi: "Đọc được đến đâu rồi?"
Cảnh Nghi yếu ớt than thở: "Sắp chết đuối giữa đại dương tri thức rồi."
Lệ Vấn Chiêu liếc xuống cuối trang từ điển, không nhịn được nhắc nhở: "Cậu mới đọc đến trang thứ ba thôi."
Cảnh Nghi rì rầm lẩm bẩm: "Ba trang kiến thức cũng đủ dìm chết tôi rồi."
Cậu đúng là vô dụng.
Sinh viên đại học trong trẻo như pha lê, chẳng muốn học, chẳng muốn làm, chỉ muốn nằm dài chờ trời rơi tiền xuống.
Lệ Vấn Chiêu nghe thấy tiếng lòng ấy, khẽ nhướng mày: "..."
Thôi, không ép cậu ta học hành cầu tiến nữa, cứ giữ vẻ dễ thương hoạt bát thế này cũng ổn.
Lệ Vấn Chiêu cầm cuốn từ điển lên, đặt lại lên kệ sách.
Không còn phải đối mặt với "cơn ác mộng chữ nghĩa", Cảnh Nghi lập tức tươi tỉnh trở lại. Cậu lôi tài liệu nhân sự ra, lật qua lật lại một lúc rồi không nhịn được ngước lên nhìn đồng hồ treo tường.
Thế nhưng vừa liếc một cái đã bị phát hiện: "Đang xem còn mấy phút nữa mới được tan làm à?"
Cảnh Nghi lắc đầu quầy quậy, mặt mày nghiêm túc: "Không đâu, chỉ là muốn cảm nhận sâu sắc thế nào là 'thời gian thấm thoắt thoi đưa' thôi."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Thời gian trôi qua trong sự tập trung làm việc của Lệ Vấn Chiêu và sự... tồn tại của Cảnh Nghi.
Đến 5 giờ chiều, Cảnh Nghi đúng giờ bắt đầu dọn đồ. Quay đầu lại, cậu thấy Lệ Vấn Chiêu vẫn ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, tay click chuột liên tục.
"Đại thiếu gia, anh còn việc chưa xong à?"
Lệ Vấn Chiêu hờ hững đáp: "Không hẳn, chỉ đang xác nhận lịch trình ngày mai với thư ký Phàn."
Cảnh Nghi tò mò: "Lịch trình gì thế?"
"Đi công tác." Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn anh, nói tiếp: "Cậu cũng đi."
.
Xác nhận xong lịch trình, hai người cùng tan làm.
Vào giờ cao điểm, thang máy nhân viên chật kín người. May mắn nhờ ánh hào quang của "tổng tài bá đạo", Cảnh Nghi dễ dàng theo Lệ Vấn Chiêu xuống thẳng tầng một.
Vừa ra đến cửa chính của tập đoàn Lệ Thị, Cảnh Nghi bỗng khựng lại, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Sao vậy?" Lệ Vấn Chiêu dừng bước hỏi.
"Thư ký Trâu của nhà bên cạnh." Cảnh Nghi nhìn ra cửa, giọng đầy ngờ vực: "Sao anh ta lại ở đây?"
Trâu Đình cũng nhìn thấy Cảnh Nghi, ánh mắt lập tức sáng bừng. Anh ta vượt qua đám đông nhân viên, hăm hở đi tới.
Cảnh Nghi nhìn chằm chằm, càng thêm rối bời: "...Sao tôi có cảm giác anh ta đến tìm tôi vậy?"
Vừa nghĩ vậy, một giọng nói lạnh lùng đầy ẩn ý vang lên: "Ha, ba phần chín sống?"
Cảnh Nghi ngẫm nghĩ: "Giờ chắc lên được năm phần rồi."
Thực ra, cậu và Trâu Đình chỉ mới gặp nhau vài lần, ngoài ra thỉnh thoảng nhắn tin linh tinh, chứ chẳng thân thiết gì.
Lệ Vấn Chiêu cười nhạt: "Ồ, hai người còn liên lạc riêng à?"
Cảnh Nghi: "..."
Đại thiếu gia đang nói kiểu gì vậy? Có phải nghi ngờ tôi "theo phe địch" để làm nội gián không? Trời cao chứng giám, tôi không có mà!
Trâu Đình đã tiến đến gần: "Trợ lý Cảnh."
"Thư ký Trâu"
Cảnh Nghi nhanh chóng bước qua đứng sát bên Lệ Vấn Chiêu, gần như dán cả người vào, ánh mắt tràn đầy ý tứ:
Nhìn đi, tôi trung thành với Lệ thị hết mình nhé!
Lệ Vấn Chiêu khẽ cười lạnh.
Trâu Đình nhíu mày: "...?"
Rõ ràng không hiểu lắm hành động kỳ lạ của Cảnh Nghi, nhưng anh ta đã quen với cái tính "độc lạ" của nhân viên bên này: "Nhờ anh chuyển cái này cho thư ký Phàn giúp tôi."
Cảnh Nghi nhận lấy, tò mò hỏi: "Gì đây?"
"Tài liệu tự biên soạn." Trâu Đình lịch sự đáp: "Cậu ta đọc xong chắc chắn sẽ tiến bộ."
Nhớ lại dáng vẻ tự hào kỳ lạ của Phàn Minh lúc sáng, Cảnh Nghi không nhịn được cảm thán: "Anh vẫn chưa bỏ cuộc với anh ấy à?"
Trâu Đình bình tĩnh đáp: "Làm thầy giáo thì không bao giờ từ bỏ học sinh của mình, vì..."
Cảnh Nghi lập tức tiếp lời: "Một ngày làm thầy, cả đời làm cha?"
Trâu Đình "....." cạn lời, lẳng lặng rời đi.
Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn Cảnh Nghi: "Thư ký Phàn có biết cậu hạ chức anh ta bên ngoài không vậy?"
Cảnh Nghi bẽn lẽn cúi đầu: "Vậy nên đây sẽ là bí mật giữa hai chúng ta."
Lệ Vấn Chiêu xoay người anh lại: "Không được rủ rê nhau làm chuyện dại dột."
Cảnh Nghi đứng ngây người, ánh mắt lơ đễnh.
Không châm chọc, không đả kích, cũng không giễu cợt. Đại thiếu gia bị gì rồi?
Cậu chột dạ nhớ lại ánh mắt kỳ lạ của Lệ Vấn Chiêu mấy hôm trước, lòng bỗng nhảy loạn.
Cảnh Nghi rón rén tiến lại gần, thăm dò: "Đại thiếu gia, đầu anh có khó chịu không vậy?"
Lệ Vấn Chiêu nheo mắt nhìn cậu, lạnh lùng hỏi: "Cảnh quản gia, môn ngữ văn của cậu là do ai dạy thế?"
Cảnh Nghi ngượng ngùng đáp: "Do tôi tự lĩnh hội thôi ạ."
Lệ Vấn Chiêu khẽ cười lạnh: "..."
Trên đỉnh đầu vang lên một tiếng cười lạnh
【Đúng rồi, chính là cảm giác này.】
【Dạo này thiếu gia có vẻ quá dễ tính, khiến mình không quen nữa.】
"......."
Quản gia nhỏ điên khùng.
.
Về đến Lệ gia, trời vẫn chưa tối, Lệ Minh Chức và Lệ Đình đang loay hoay chọn đồ trong phòng khách, còn một đống nhân viên đang đứng trong góc phòng, mang những món hàng xa xỉ vào.
"Anh ba, cái này đẹp quá!" Lệ Minh Chức vui vẻ giới thiệu: "Áo khoác đen với sequin, quần vải thô và sơ mi satin, anh sẽ đẹp trai lắm đó."
Lệ Đình cầm lên, nhìn vào gương thử: "Chắc đây là đồ thiết kế riêng rồi, có hơi quá không?"
"Chả sao đâu." Lệ Minh Chức hừ một tiếng: "Hai người cách biệt bao nhiêu năm, củi khô lửa bốc, phải ăn mặc cho đẹp chứ."
"......"
Lệ Đình ném chiếc khăn lụa vào đầu em trai: "Nhóc con, nói linh tinh gì vậy?"
Lệ Minh Chức cũng không chịu kém: "Anh vẫn luôn không kết là vì đợi người ta về mà, cơ hội này là phải giữ lấy đấy!"
Ở một góc phòng khách, Lệ Úc mặt không cảm xúc ngồi tựa vào sofa, trên đùi đặt một quyển sách.
Đôi mày nhíu chặt, môi mím lại như thể toàn thân bị bọc trong lớp khí đen u ám của sự u sầu. Nghĩ đến việc Tạ Uẩn đã chặn anh trên mọi nền tảng liên lạc, vẻ mặt của anh càng trở nên buồn bã.
Khi Cảnh Nghi và Lệ Vấn Chiêu về đến nhà, họ bắt gặp cảnh tượng như hai thế giới hoàn toàn trái ngược.
"Lệ Đình," Lệ Vấn Chiêu bước tới, giọng không chút cảm xúc: "Hôm nay em tan làm sớm ba tiếng chỉ để về đây tự hành hạ bản thân à?"
"Anh cả, đừng trách anh ba, người anh ấy thích đã từ nước ngoài trở về rồi đó." Lệ Minh Chức chưa kịp lên tiếng, Lệ Minh Chức đã hớn hở giải thích: "Họ hẹn tối nay sẽ ăn cơm cùng nhau!"
【Người anh ta thích...?】
【Ồ, đến rồi, chuyện tình tan vỡ của Tam thiếu gia chính thức bắt đầu!】
Ba anh em lập tức quay ngoắt, im bặt, ánh mắt đầy hoang mang nhìn sang Cảnh Nghi – chủ nhân của mớ lảm nhảm vừa rồi.
Cảnh Nghi liếc nhìn Lệ Đình với vẻ tò mò. Dựa trên cốt truyện ban đầu, Lệ Đình cũng là một não tàn khi yêu, kết cục không khác mấy so với Lệ Úc, cả nhà cùng nhau chìm đắm trong bể khổ tình yêu.
Nhưng trong nguyên tác, người yêu của Lệ Đình không được miêu tả rõ, và cũng không nói rõ thời điểm nhân vật này xuất hiện.
【Nhưng nhìn cái kiểu mê mệt của tam thiếu, chắc chắn là không còn xa cảnh não tàn yêu đương nữa rồi. Nhà họ Lệ đúng là xuất sắc: không não tàn thì không yêu, không yêu nhầm người thì không phải nhà họ Lệ!】
Bốn anh em: "..."
【Một cơn sóng vừa yên, cơn sóng khác lại ập tới. Tui lại sắp muốn hát rồi...】
【Gió mới lại tràn về, sao có thể đứng yên? Xuyên qua thời không, tôi sẽ đến bên người~~~】
Bốn anh em: "..."
Cảnh Nghi càng nghĩ càng chìm đắm trong suy tưởng của mình, thậm chí còn bắt đầu tua lại hết mạch tình tiết liên quan đến Lệ Đình. Trong khoảnh khắc đó, cậu chẳng buồn để ý đến mấy ánh mắt kỳ lạ xung quanh.
Lệ Minh Chức ngơ ngác quay sang Lệ Đình, kinh ngạc hỏi nhỏ: "Anh ba, hóa ra anh cũng là não tàn khi yêu hả?"
Góc sofa, Lệ Úc ngẩng đầu lên, ánh mắt thoáng nét ngạc nhiên xen lẫn hy vọng...
Gương mặt Lệ Đình lập tức tối sầm: "Vớ vẩn!"
Nhất định là Cảnh Nghi nói bậy, làm gì có chuyện tất cả nhà họ Lệ đều mắc bệnh "não tàn". Chẳng lẽ trong nhà có gen tình yêu bất thường nào sao?
Huống chi, anh hiểu rõ người mình yêu. Người đó đơn thuần và thiện lương, đã tự lập bao nhiêu năm ở nước ngoài, chịu không ít khổ cực. Tên quản gia này biết cái gì đâu mà mở miệng vu khống chỉ dựa vào khả năng "tiên tri" trời ban của mình chứ!
Lệ Đình nghiến răng: "Cảnh Nghi, chút nữa cậu đi cùng tôi đón người đó."
Cảnh Nghi giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ: "Tôi á?"
Lệ Đình nhướng mày: "Chứ còn ai? Cậu có bằng lái xe cơ mà."
"Ờ thì có..." Cảnh Nghi hơi ngập ngừng.
Lệ Đình cắt ngang: "Thế ngập ngừng gì, chẳng lẽ giống mấy tài xế mới tập lái trên mạng, không biết đề máy?"
"Biết" Cảnh Nghi hơi run: "Nhưng tôi là kiểu... đề máy như phóng tên lửa."
【Khi học lái xe, từng làm năm huấn luyện viên tức điên bỏ nghề, bị ba trung tâm lái xe cấm cửa, đóng học phí liên tục bốn năm trời mới qua được kỳ thi.】
Lệ Đình: "..." Anh lùi lại hẳn một bước.
Kẻ hủy diệt đường phố Cảnh Nghi, ai từng lái xe cùng đều bị ám ảnh đến chết.
"Thôi, tôi tự đi đón." Lệ Đình đổi ý ngay lập tức.
Cảnh Nghi ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, tốt ạ."
"Cảnh quản gia" Lệ Đình có chút khó chịu nhướng mày, nói chuyện thâm sâu "Anh cả có phải đối xử với cậu quá tốt rồi không?"
Cảnh Nghi chớp chớp mắt, không hiểu vì sao bị chuyển đề tài "Cái gì ạ?"
Lệ Đình âm trầm cười: "Nhìn cậu tinh thần sảng khoái, không giống một nhân viên bị cấp trên ngược đãi cho lắm"
Cảnh Nghi: "!"
【Đại thiếu gia! Anh nghe không? Nghe không?!】
Cảnh Nghi gấp đến độ thụt lùi lại, nhanh chóng núp sau lưng Lệ Vấn Chiêu, không quên vuốt mông ngựa: "Đại thiếu gia là người tối, sẽ không làm mấy loại chuyện ngược đại nhân viên!"
Cảnh Nghi khẩn trương đề phòng, ngón tay vô thức vò vò tay áo của Lệ Vấn Chiêu, lông mi dài rậm khẽ run rẩy hạ xuống tạo thành cái bóng. Lệ Vấn Chiêu yên lặng nghiêng đầu nhìn cậu.
"Ha, cậu đúng là chỉ được cái nịnh nọt anh cả."
Hiện tại Lệ Đình mới phát hiện, Cảnh quản gia thật ra là người khá dễ ứng biến với mọi tình huống, anh cười giống như một con hồ ly giảo hoạt: "Cậu là sợ anh cả phát hiện mình vô dụng không làm được gì chứ gì?"
Cảnh Nghi chu chu mỏ nói: "Tôi rất hữu dụng!"
Lệ Đình cười ác độc nói: "Dì Phương có trù nghệ, thư ký Phàn có sự chuyên nghiệp, vậy cậu có gì?"
Cảnh Nghi nghĩ rồi nghĩ, nhất thời không biết được chính mình có thành tựu gì để khoe ra, nghẹn nửa ngày mới nhỏ giọng nói:
"Tôi có bồ tát phù hộ."
【Có thể giúp Lệ gia phá giải nguy hiểm】
Lệ Đình: "......"
Nghẹn họng, Lệ Đình không tặc lưỡi một cái, còn tưởng là nói cái gì chứ.
Lệ Vấn Chiêu bước lên trước một chút, giọng nói mang theo tiếng cảnh cáo: "Lệ Đình."
"Chậc, không thú vị gì cả" Lệ Đình vứt chìa khoá xe xuống, hầm hừ đi mất.
Dám nói tôi là não tàn yêu đương, coi chừng tôi doạ cậu phát khóc nữa đấy.
.
Ngày hôm sau, Cảnh Nghi còn ngái ngủ rửa mặt xong xuôi đi xuống ăn cơm. Lúc đi, miệng ngáp liên tục, vừa ra khỏi cửa liền bị một màn mưa bụi lạnh băng làm cho sững sờ.
Trời mưa rồi.
Đầu óc hỗn độn của Cảnh Nghi thanh tỉnh một chút, đi đến nhà ăn liền thấy Lệ Vấn Chiêu đưa lưng về phía mình ngồi ở vị trí chủ vị ở bàn ăn.
Anh đã thay một bộ âu phục màu đen nghiêm nghị, đang rũ mắt nhìn thị trường chứng khoán hôm nay. Nhìn qua cứ như bàn ăn là phòng làm việc vậy.
"Đại thiếu gia," không gian xung quanh yên ắng, Cảnh Nghi tranh thủ ngáp dài một cái: "Khi nào mình xuất phát đây ạ?"
Lệ Vấn Chiêu ngước lên, hỏi lại một cách lãnh đạm: "Cậu là trợ lý hay tôi là trợ lý?"
Cơn gió lạnh thổi qua cửa lớn, làm Cảnh Nghi run lẩy bẩy như một chiếc điện thoại bật chế độ rung: "Tôi là quản gia."
"......"
Lệ Vấn Chiêu nhìn Cảnh Nghi đang run cầm cập mà thở dài: "Hôm nay trời lạnh, mặc thêm đồ vào."
Cảnh Nghi ngồi xuống, vừa nhai bánh bao vừa lí nhí: "Tôi có mặc thêm áo len mỏng rồi, chỉ là gió lạnh quá."
Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn bộ đồ công sở có phần mỏng manh của cậu: "Cậu không cần mặc nghiêm túc thế này đâu."
"Hôm nay chẳng phải có hẹn gặp đối tác sao? Tôi khoác thêm áo len bên ngoài thì không ổn lắm. Với lại trong nhà có máy sưởi mà, chắc không sao đâu."
Đúng tám giờ sáng, Phàn Minh lái xe đến trước cửa nhà họ Lệ, mọi tài liệu đều đã được chuẩn bị chu đáo.
Cảnh Nghi nhìn Phàn Minh thực hiện một loạt động tác lái xe mượt mà – từ khởi động, rẽ, bật cần gạt nước cho đến bật đèn chống sương mù – tất cả đều trơn tru như múa.
Không nhịn được, cậu thò đầu lên ghế trước hỏi: "Thư ký Phàn, anh thi bằng lái mấy lần thế?"
Phàn Minh đáp gọn: "Một lần."
Cảnh Nghi vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục chất vấn: "Mỗi phần thi cũng chỉ một lần thôi á?"
"Đương nhiên."
Cảnh Nghi chui lại ghế sau, miệng lẩm bẩm: "Anh đúng là thiên tài."
Bọn họ đúng là không cùng một thế giới.
Phàn Minh: "?"
Lệ Vấn Chiêu tỏ vẻ tò mò, liếc nhìn cậu: "Xem ra cậu hứng thú nhỉ, vậy cậu thi mấy lần?"
Cảnh Nghi quay đầu, ánh mắt sắc bén như muốn chọc thủng bầu trời
【Chỉ có mười lần thôi.】
Lệ Vấn Chiêu: "......" Đúng là "chỉ có" đầy tự hào.
.
Lần này, Lệ Vấn Chiêu đến gặp ông chủ một chuỗi khách sạn cao cấp. Điểm hẹn là một khách sạn năm sao thuộc sở hữu của đối phương.
Ông chủ đích thân ra đón, đưa ba người vào phòng tiếp khách VIP.
Khách sạn này được thiết kế theo phong cách cổ điển kết hợp hiện đại. Các bức tường trang trí bằng trúc tím, gian phòng trưng bày bình phong thêu hoa tinh xảo, bên cạnh là một bình hoa cổ với một nhành mai được cắm nghiêng khéo léo.
Sau khi ngồi xuống, hai bên nhanh chóng bước vào phần thảo luận. Lệ Vấn Chiêu đang lên kế hoạch hợp tác xây dựng một khu nghỉ dưỡng, nên cuộc trò chuyện xoay quanh từ việc chọn địa điểm đến thi công chi tiết.
Trong khi họ trao đổi, Cảnh Nghi ngoan ngoãn đóng vai linh vật may mắn, yên lặng ngồi ở một góc. Thỉnh thoảng, khi gió lùa qua cửa sổ, cậu lại khẽ run như bông hoa nhỏ trong bão.
Lệ Vấn Chiêu liếc qua cậu hai lần trong lúc trò chuyện. Phàn Minh ngay lập tức hiểu ý, mượn cớ rót trà để đi đóng cửa sổ.
Cảnh Nghi nhấp ngụm trà ấm, cảm kích gật đầu với Phàn Minh: "Cảm ơn anh nhé, thư ký Phàn."
Phàn Minh khẽ đẩy kính, lịch sự đáp lại: "Giải quyết phiền toái cho sếp là trách nhiệm của tôi."
Hai người yên lặng trao nhau ánh nhìn đầy thấu hiểu, cười với nhau một cái đầy ngụ ý.
Đến bốn giờ chiều, cuộc họp mới kết thúc. Ông chủ khách sạn lịch sự mời cả ba ở lại dùng bữa, nhưng Lệ Vấn Chiêu từ chối và hẹn ngày mai sau khi khảo sát địa điểm sẽ tổ chức tiệc mừng.
Trước khi rời đi, ông ta đưa họ đến tầng trên, nơi đã chuẩn bị phòng nghỉ sẵn.
"Lệ tổng, đây là phòng của anh." Ông chủ phát thẻ phòng rồi quay sang Cảnh Nghi: "Còn đây là phòng của cậu."
Cảnh Nghi cầm thẻ, thử mở cửa nhưng không được.
Ông chủ ngạc nhiên, sau khi được trợ lý nhắc nhở mới vỡ lẽ: "Xin lỗi cậu, phòng này đang sửa chữa. Tôi sẽ sắp xếp phòng khác, nhưng chỉ còn loại phòng thấp hơn, mong cậu thông cảm."
Cảnh Nghi chưa kịp nói gì thì Lệ Vấn Chiêu đã mở miệng: "Không cần phiền phức, cậu ấy ở chung với tôi."
Ông chủ sững người nhìn Lệ Vấn Chiêu quẹt thẻ, đưa Cảnh Nghi vào phòng mà không chút chần chừ.
"Lệ tổng nhà các anh quả thật rất gần gũi." Ông chủ mỉm cười bình luận. Phàn Minh đẩy kính, đáp lại với nụ cười nhẹ: "Lệ tổng xưa nay vẫn vậy."
.
Cảnh Nghi tra thẻ phòng vào, căn phòng VIP hiện lên trước mắt.
Cảnh Nghi ngắm nghía xung quanh, không kiềm được hào hứng: "Lệ Tổng, tối nay chúng ta lại phải sống chung với nhau một đêm rồi."
Lệ Vấn Chiêu không thể không chú ý đến cách nói đầy ngộ nghĩnh của cậu, tim đập loạn một nhịp: "Đừng có nói lung tung."
Cảnh Nghi quay lại, ngây ngô: "Hả?"
Lệ Vấn Chiêu nghiêm mặt, giọng bình thản: "Cậu gọi cái này là 'sống chung' à?"
"Đúng vậy."
"Sống chung không phải là phải ở chung một phòng sao?"
Cảnh Nghi lẩm bẩm: "Cái đó là một giường hai người, còn chúng ta thì trong sáng hơn nhiều, mỗi người một giường."
"..."
Sau khi chỉnh sửa xong, đến giờ ăn tối, Lệ Vấn Chiêu từ chối bữa tối mà chủ khách sạn đã sắp xếp, dẫn Cảnh Nghi xuống nhà hàng.
"Thư ký Phàn không tới sao ạ?" Cảnh Nghi tò mò ngó trái ngó phải.
Lệ Vấn Chiêu nói: "Anh ta gọi món, ăn trên phòng rồi, tối nay phải viết báo cáo."
Cảnh Nghi đồng cảm: "Vậy chúng ta ăn uống ở đây có phải hơi không tốt không?"
Lệ Vấn Chiêu liếc anh một cái: "'Chúng ta'? Cậu là 'chúng ta' nào?"
Cảnh Nghi mỉm cười duyên dáng: "À, chỉ có tôi mới là người ăn uống thả ga thôi."
Bữa tối nhẹ nhàng, nhưng nguyên liệu tươi ngon và món súp đặc biệt thơm ngon, quả đúng là khách sạn năm sao. Cảnh Nghi ăn sạch hai bát lớn.
Ăn xong, Lệ Vấn Chiêu đi thanh toán, Cảnh Nghi ngồi lại uống hết chỗ súp trong bát.
Nhà hàng trong khách sạn được bài trí rất tinh xảo, lúc này đang là giờ ăn, người đến cũng khá đông, Cảnh Nghi hơi lo lắng việc chiếm chỗ quá lâu sẽ ảnh hưởng đến những người khác, nên vội vã ăn nhanh hơn.
Uống xong ngụm súp cuối cùng, Cảnh Nghi mãn nguyện mím môi, chuẩn bị đứng dậy thì trước mặt lại xuất hiện thêm một chiếc bánh ngọt thơm lừng.
Cảnh Nghi vội vàng nhắc nhở: "Tôi đâu có gọi món này."
Nhân viên phục vụ mỉm cười: "Đây là quà từ vị khách ở bàn số 9, anh ấy muốn mời cậu tối nay đi xem phim."
Cảnh Nghi cảnh giác nhìn sang. Ở bàn bên cửa sổ, một người đàn ông mặc đồ thường ngày, gương mặt điển trai với khí chất trầm ổn, nở một nụ cười nhẹ và gật đầu chào cậu. Đôi mắt hơi xếch của anh ta ẩn chứa một sự quyến rũ khó tả.
Cảnh Nghi quay đầu lại ngay lập tức: "Tôi ăn no rồi, làm phiền anh trả lại giúp tôi."
Nhân viên phục vụ liếc qua bàn số 9, tỏ ra khó xử: "Rất xin lỗi, nhưng bánh ngọt không thể trả lại được ạ."
Cảnh Nghi đăm chiêu.
Dù cậu rất thích bánh ngọt, nhưng trước mấy thứ không rõ lai lịch thế này, cậu vẫn luôn cẩn thận. Đang bận rộn nghĩ lý do từ chối, bỗng có tiếng bước chân quen thuộc vang lên sau lưng:
"Ăn chưa no à?"
"No rồi ạ."
Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn chiếc bánh trên bàn: "Vậy cái này là gì?"
Cảnh Nghi liếc sang bàn số 9: "Người tốt bụng tặng đấy ạ. Tôi ăn không nổi nữa, nhưng phục vụ bảo không trả được."
Lệ Vấn Chiêu nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng chuyển sang nhân viên phục vụ: "Khách sạn của các anh, bao giờ thì bắt đầu ép mua ép bán thế này?"
Nhân viên phục vụ lập tức chột dạ, cuống quýt giải thích: "Không phải bán, là tặng ạ."
Lệ Vấn Chiêu lạnh lùng: "Ép tặng cũng hợp lý à?"
Trước ánh mắt bức người của Lệ Vấn Chiêu, nhân viên không trụ nổi, lúng túng xin lỗi rồi bưng chiếc bánh rời đi. Người đàn ông ở bàn số 9 cũng không nhìn về phía này nữa, chỉ lặng lẽ uống nốt cà phê rồi rời khỏi.
Cảnh Nghi lẽo đẽo theo Lệ Vấn Chiêu ra khỏi nhà hàng, bước vào thang máy. Trong bầu không khí im lặng đầy ngột ngạt, cậu rụt rè hỏi: "Đại thiếu gia ơi, anh giận à?"
【Không nói câu nào, đáng sợ thật sự.】
Lệ Vấn Chiêu đáp: "Tôi giận gì."
Cảnh Nghi liều đoán: "Do khách sạn ép mua ép bán?"
"......" Lệ Vấn Chiêu cúi mắt nhìn cậu: "Chuyện đó đáng để tôi giận à?"
"Vậy anh giận cái gì?"
Lệ Vấn Chiêu hít sâu một hơi, giọng nghiêm nghị: "Đồ của người lạ tặng, tại sao không từ chối thẳng?"
"Tôi thẳng thừng lắm rồi mà, là do phục vụ bảo không được trả lại."
Thang máy chở hai người đi lên, dừng tại tầng của họ. Cảnh Nghi bám theo Lệ Vấn Chiêu, bước trên tấm thảm mềm mại, đầu óc vẫn mơ hồ không hiểu vì sao người kia đột nhiên lại lạnh nhạt thế.
Đi được một đoạn, Lệ Vấn Chiêu bất ngờ dừng lại. Cảnh Nghi không kịp phanh, suýt nữa lại dùng mặt đáp thảm. Cậu vội vàng lùi ra một bước, đứng ngay ngắn chờ chỉ thị.
"Đồ của người lạ không được ăn. Sách giáo khoa tiểu học viết rõ ràng rồi."
Cảnh Nghi vô tội: "Tôi thật sự không định ăn mà."
"Đối với người lạ, cần giữ cảnh giác. Cậu không biết trong lòng họ đang tính toán điều gì đâu. Lỡ người ta bán cậu đi rồi, cậu cũng chẳng hay."
Cảnh Nghi liếc trộm biểu cảm của Lệ Vấn Chiêu, nhịn không được phỏng đoán: "Ý anh là... anh ta là dân buôn thịt hả?"
"......" Lệ Vấn Chiêu cứng người.