Cảnh Nghi vừa nói xong đã định chuồn, nhưng Lệ Vấn Chiêu ung dung gọi giật lại: "Ý em là, đã nhớ ra hôm qua mình không an phận thế nào rồi nhỉ?"
Cảnh Nghi: "..."
Nhớ thì nhớ được chút chút, nhưng không rõ ràng lắm. Trong đầu chỉ có vài hình ảnh mờ mờ, kiểu như cảnh cậu đang ngồi đối mặt trên đùi của người ta. Do quá mơ hồ, nên cậu vẫn luôn cho rằng đó chỉ là bị mộng xuân lúc say mà thôi.
Nhưng mà, sau khi bị Lệ Vấn Chiêu nhắc lại...
Những hình ảnh tối qua bỗng chốc trở nên sống động như phim chiếu chậm:
Cậu ngồi vắt vẻo trên cặp đùi rắn chắc của người ta, hỏi xem có phải anh ấy thích sờ eo mình hay không, tay còn không chịu yên phận, cứ quấy rối cơ ngực của anh ấy mãi.
Chưa kể, miệng còn phun ra câu hỏi vô cùng vô liêm sỉ: Anh có phải hay không hỏng rồi?
"..."
Oh——my——god.
Cảnh Nghi đứng đơ tại chỗ, ngón chân cào cào nền nhà, chỉ thiếu nước đào một cái hố để tự chôn mình luôn cho rồi.
Khốn kiếp! Cậu trông hệt như một tên lưu manh chuyên trêu ghẹo gái nhà lành ấy!
Lệ Vấn Chiêu đứng yên sau lưng cậu, thấy vành tai Cảnh Nghi đỏ bừng lên thì hơi nhướng mày, cười nhạt: "Nhớ ra rồi đúng không?"
Cảnh Nghi nhắm chặt mắt, cố gắng lấy lại bình tĩnh, rồi quay người lại. Đối diện với vẻ mặt trêu chọc của Lệ Vấn Chiêu, sự xấu hổ trong cậu bỗng chốc bốc hơi đâu mất. Cậu mím môi, sau đó ngang nhiên nói:
"Anh không phải bạn trai em sao.... s-s sờ sờ thật thì đã làm sao? Không được à?"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Vừa dứt lời, Cảnh Nghi đã căng thẳng nuốt nước bọt, câu nói cứng miệng vừa rồi giờ nghe lại chẳng có khí thế gì cả, mà ngược lại còn như đang mè nheo, mềm nhũn dễ thương.
Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu thoáng ngập ngừng, sâu thêm vài phần, rồi từ từ trở nên tối tăm khó đoán.
[Bíp bíp bíp bíp bíp————————]
Một loạt âm thanh chói tai vang lên. Cảnh Nghi lập tức trợn tròn mắt:
"!!!!!"
Má ơi má ơi má ơi....... Hàng loạt câu từ bị "bíp bíp" thế này là sao?! Boss phản diện đang chơi cái trò màu mè gì thế này? Nếu đặt vào một cuốn tiểu thuyết ngập plot twist thì "nổ tung trời" luôn á!
Lệ Vấn Chiêu thoáng dừng lại, bước chân khẽ tiến lên phía trước.
Ngay giây sau, anh nhìn thấy Cảnh Nghi như một con thỏ bị hoảng sợ, tay chân cứng đơ. Rồi bỗng nhiên, cậu quay phắt người bỏ chạy thẳng vào phòng ngủ phụ, miệng lí nhí:
"Em còn việc phải làm! Đại thiếu gia ngủ ngon nhé!"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Đến khi anh định thần lại, trước mặt chỉ còn trống hoác một hành lang vắng tanh.
Cửa phòng ngủ phụ "rầm" một tiếng đóng lại. Bức tường và cánh cửa không cách âm nổi, thế là bên ngoài vẫn nghe rõ mồn một tiếng bíp bíp bíp càng lúc càng to.
Cảnh Nghi dán người vào cánh cửa, tim đập như trống đánh.
Toang thật rồi, toang thật rồi! Boss phản diện chắc chắn giống y hệt ông Trâu Đình kia, cũng đi lạc vào con đường không lối về rồi!
Cảnh Nghi chẳng những chưa từng yêu ai mà còn chẳng biết làm sao đối diện với bạn trai trong mấy tình huống mang tính d.ục v.ọng kiểu này. Tiếng cảnh báo "bíp bíp" trong đầu réo inh ỏi, cảm giác tội lỗi ùn ùn kéo tới. Trong bầu không khí "nguy hiểm" thế này, cậu hoàn toàn đuối.
Trong không khí "báo động đỏ" thế này mà bảo thân mật..... Xin lỗi, cậu làm không được!
Hai tay Cảnh Nghi áp lên má mình, vừa chạm vào đã thấy nóng hầm hập, thế là ba chân bốn cẳng chạy vào phòng tắm, vốc nước lạnh rửa mặt cấp cứu.
Một lúc sau, cậu len lén mở hé cửa. Bên ngoài hành lang đã không còn bóng người, chỉ có ánh sáng mờ mờ hắt ra từ khe cửa phòng ngủ chính.
"Phù!" Cảnh Nghi thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Giường trong phòng mới này vừa cứng vừa lạ, không hề dễ chịu như phòng cũ. Lăn qua lăn lại mãi chẳng ngủ được, anh bèn lôi điện thoại ra nghịch, định chơi cho mệt thì thôi.
Lướt một hồi, Cảnh Nghi bỗng khựng lại.
...Hình như hôm qua, ở khách sạn, cậu đã để lộ bản chất thật trước mặt Lệ Minh Chức rồi thì phải? Mà cậu ấy trông chẳng thấy lạ lùng gì cả?
Không lẽ phạm vi tiết lộ "tiếng lòng" của cậu lại...
Vừa nghĩ đến đây, Cảnh Nghi bật dậy như lò xo, mắt sáng quắc, cơn buồn ngủ bay sạch. Đúng lúc đó, Lệ Minh Chức nhắn tin tới.
[Tiểu thiếu gia]: Cảnh Nghi Cảnh Nghi!
[Tiểu thiếu gia]: Mau lên xem tin tức, chúng ta lên hot search rồi kìa!
[Tiểu thiếu gia]: [Weibo chia sẻ][Weibo chia sẻ]
Cảnh Nghi mở ra xem, hóa ra là ảnh paparazzi chụp lén. Trong ảnh, cậu say mèm, tựa đầu lên vai Lệ Minh Chức, cả hai trông như một cặp tình nhân đang thân mật vô cùng. Chưa hết, người chụp rất biết chọn góc, mỗi bức hình đều đầy ám muội, mập mờ cực hút mắt.
Tiêu đề bài báo còn sốc hơn:
"Nam minh tinh trẻ đình đám qua đêm tại khách sạn, bị bắt gặp ôm hôn đồng giới giữa phố!"
Cảnh Nghi: "...!!!"
Hôn hồi nào chứ! Miệng mình với miệng Lệ Minh Chức cách nhau cả tám nghìn dặm cơ mà!
Mấy tên phóng viên tào lao, chụp linh tinh đã đành, lại còn bịa đặt trắng trợn. Đúng là không báo cáo gấp thì không được!
[Tiểu thiếu gia]: Nhưng maf, phải công nhận mấy bức ảnh này trông đẹp phết. Nhìn tấm này đi, trông giống như chúng ta thực sự đang hôn nhau ấy, hahahaha!
[Tiểu thiếu gia]: À, đúng rồi. Đạo diễn đoàn phim hôm qua gặp anh, hỏi anh có hứng thú tham gia không. Đang thiếu một vai phụ mà ngoại hình anh lại rất hợp đó!
Cảnh Nghi mím môi, thờ ơ đáp:
[Ngài Cảnh đại gia]: "Thôi đi. Tôi mà vào showbiz chắc chắn sáng debut, chiều bị sụp phòng liền."
[Tiểu thiếu gia]: Ơ... anh còn là kiểu người này á, quản gia Cảnh?
[Ngài Cảnh đại gia]: Ý tôi nói cái đám trong showbiz ấy.
[Tiểu thiếu gia]: "..."
Với góc nhìn như một "thánh soi", Cảnh Nghi không khó nhận ra giới giải trí thực chất toàn người chẳng ra gì.
Nếu cậu mà vào đấy, bảo đảm hôm trước debut, hôm sau cậu sẽ bóc hết scandal, vạch trần toàn bộ drama, phá tan nát hơn nửa nền giải trí nước nhà.
Thế thì xã hội rối loạn mất. Thôi, cứ để dân chúng yên ổn, khi nào tiện thì bóc từ từ cũng chưa muộn.
.
Sáng hôm sau, trời lại sáng như thường lệ. Cảnh Nghi không thức khuya nên dậy trong trạng thái sảng khoái, tràn đầy sức sống, đến cả đi làm cũng thấy không chán.
Trong bếp, cô giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng và rời đi. Lệ Vấn Chiêu ngồi ăn, dáng vẻ nghiêm chỉnh với lưng thẳng tắp, cử chỉ tao nhã như một quý ông bước ra từ tranh sơn dầu.
Cảnh Nghi vui vẻ chạy lại gần: "Đại thiếu gia, chào buổi sáng!"
Lệ Vấn Chiêu ngẩng mắt lên: "Câu này chỉ đơn thuần là lời chào thôi sao?"
Cảnh Nghi ngơ ngác nghiêng đầu: "Tất nhiên rồi ạ!"
"Ồ." Lệ Vấn Chiêu thản nhiên đáp: "Tôi còn tưởng em đang ngầm nhắc tôi hôm nay phải cư xử đúng mực cơ."
【Ví dụ như hôm nay phải an phận một chút.】
Cảnh Nghi: "..."
Trời đất quỷ thần ơi! Đại thiếu gia giờ cũng biết "cà khịa trong lòng" luôn rồi!
Cậu vừa ngồi xuống, Lệ Vấn Chiêu liền đẩy về phía cậu một chiếc thẻ ngân hàng.
Cảnh Nghi nhìn thẻ rồi hỏi: "Cái gì đây ạ?"
"Thẻ phụ của tôi." Lệ Vấn Chiêu đáp:
"Em đã mang về cho tôi nhiều đặc sản như thế, không thể để em cầm mỗi hai triệu được."
Chiếc thẻ màu đen bóng, viền vàng óng ánh, hoa văn tinh xảo, nhìn cái là biết đồ xịn. Cảnh Nghi cầm lên mà run run:
"Trong này có bao nhiêu tiền?"
Lệ Vấn Chiêu bình tĩnh: "Không giới hạn."
Cảnh Nghi: "..."
Quá nhiều! Quá sức tưởng tượng của cậu!
Cậu cắn răng, nhắm mắt đẩy thẻ trả lại, mặt đau khổ như vừa mất đi cả gia tài:
"Thôi, đại thiếu gia, em không nhận đâu!"
Lệ Vấn Chiêu hơi khựng lại, nhíu mày: "Tại sao?"
Cảnh Nghi mím môi, nghiêm túc nói: "Cầm nhiều tiền quá, em sợ nhân phẩm đạo đức của mình không chịu nổi cám dỗ."
"..."
Thật ra, vừa cầm thẻ thôi, đầu cậu đã tua qua cả trăm cách tiêu tiền rồi. Nhà nghèo lâu năm, giờ tự nhiên giàu quá, tim cậu đập loạn, tay chân rần rần muốn bay ra tiêu ngay.
Không được! Nếu có tiền, cậu sẽ nhảy nhót lung tung mất!
Lệ Vấn Chiêu bật cười: "Cứ giữ lấy đi. Có tôi ở đây, em không nhảy đến mấy chỗ không nên nhảy được đâu."
Cảnh Nghi: "......"
Cậu đột nhiên cảm thấy câu này như thể hiện một kiểu chiếm hữu đến kỳ quặc.
Chắc là do cậu ảo giác thôi.
.
Đúng 8 giờ 50, Cảnh Nghi và Lệ Vấn Chiêu đến trụ sở tập đoàn Lệ Thị. Ngay khi vừa lên đến tầng cao nhất, trợ lý đã chạy đến báo tin: Hoắc Sầm Tâm đang chờ trong phòng họp.
Cảnh Nghi lập tức nghiêng đầu nhìn sang, quả nhiên, ngay trước cửa phòng họp là khuôn mặt mà cậu chẳng ưa chút nào – Viên Tu Thành cũng có mặt.
Tuy nhiên, hôm nay trông hắn có vẻ dễ chịu hơn hẳn. Không còn cái dáng vẻ "ta đây ông trời" như trước, thay vào đó là trang phục giản dị và dáng điệu ngoan ngoãn.
Hẳn là sau vụ của chị gái mình - Viên Đinh Huyên, hai chị em nhà này đã mất đi chỗ dựa lớn nhất là Lệ Đình nên chỉ đành cúi đầu làm người.
"Đã biết" Lệ Vấn Chiêu gật đầu, nhàn nhạt nói, "Bảo Hoắc tổng đợi tôi chút nữa."
Trợ lý cúi đầu nhận lệnh: "Vâng."
Lệ Vấn Chiêu tiếp tục bước về phía văn phòng. Cảnh Nghi nhanh chóng theo sau, tò mò hỏi: "Dự án khu nghỉ dưỡng có vấn đề sao?"
"Không có gì nghiêm trọng." Lệ Vấn Chiêu đẩy cửa văn phòng, đồng thời đưa tay dẫn cậu vào. "Nhưng trong quá trình xây dựng giai đoạn một, nhà cung cấp lại giao vật liệu không đạt chuẩn. Hoắc tổng đến để bàn về việc này."
Cảnh Nghi nghe vậy thì gật đầu, nhưng bỗng nhớ ra chuyện gì đó.
Trước đây, khi giúp Lệ Thị dọn dẹp nội bộ, cậu từng xử lý một trong các giám đốc cấp cao. Người này trong quá trình xây dựng cảng biển đã dùng vật liệu kém chất lượng, biến công trình thành kiểu "đậu phụ thối" – vừa xây xong đã sập.
Dựa trên tiến độ của cốt truyện gốc, khi đó Hoắc Sầm Tâm và Lệ Vấn Chiêu đã có chút quan hệ mập mờ, nhưng cũng tương đối hòa hợp. Liệu những vật liệu không đạt chuẩn lần này... có liên quan đến Hoắc Sầm Tâm không nhỉ?
Dù gì, nhà họ Lệ cũng là phản diện lớn, thù hận khắp nơi.
Không ổn, cậu bắt đầu thấy bất an.
Lệ Vấn Chiêu tuy thông minh và mạnh mẽ, nhưng cũng khó mà phòng hết được những chiêu trò trong bóng tối của kẻ thù. Một mình đối đầu cả nhóm tội phạm thì dù có giỏi đến mấy cũng không xuể.
Cảnh Nghi nghĩ ngợi, nhẹ nhàng kéo vạt áo Lệ Vấn Chiêu, giọng hạ thấp như sợ người khác nghe thấy: "Đại thiếu gia..."
Lệ Vấn Chiêu cúi xuống, ánh mắt lạnh lùng nhưng giọng nói vẫn dịu dàng:
"Hửm?"
Cảnh Nghi nhoẻn miệng cười, đôi mắt tròn sáng lấp lánh: "Anh có muốn thử buff mới của em không? Dịch miễn phí cho anh đấy nhé~"
Lệ Vấn Chiêu: "???"
.
Trong phòng họp, Hoắc Sầm Tâm đã uống đến cốc trà thứ ba mà người cần đợi vẫn chưa đến. Nếu là chuyện khác, cô tiểu thư nhà họ Hoắc đã sớm mất kiên nhẫn bỏ đi rồi.
Nhưng đây là việc hợp tác với Lệ Thị, lại là trực tiếp bàn bạc với Lệ Vấn Chiêu – người nổi danh khắp nơi, nên cô đành nhẫn nhịn.
Những lần đối đầu gần đây giữa nhà Hoắc và nhà Lệ đều nghiêng về phía Lệ Thị. Ngay cả ông cụ nhà họ Hoắc cũng bắt đầu nhận ra tài năng của Lệ Vấn Chiêu, liên tục thúc giục cô nhanh chóng tiến hành liên hôn.
Chính vì thế, Hoắc Sầm Tâm không ngại hạ thấp mình, tự đến tìm Lệ Vấn Chiêu. Để tăng cơ hội tiếp xúc, thậm chí cô còn cố tình ra tay với vật liệu xây dựng, tráo hàng để có thêm lý do kéo dài thời gian.
Hoắc Sầm Tâm khẽ dựa vào ghế, mím môi cười. Mong là Lệ Vấn Chiêu có thể nhìn thấy sự chân thành của cô, cũng hy vọng anh ta sẽ đáp lại thiện ý này.
Đừng để cô thất vọng.
Khi cửa phòng họp mở ra, Viên Tuân Thành bước vào báo cáo: "Hoắc tổng, Lệ tổng đến rồi."
Hoắc Sầm Tâm vội chỉnh lại mái tóc xoăn gợn sóng. Bộ vest dài được may đo kỹ càng làm tôn lên vóc dáng mảnh khảnh của cô.
Dựa trên điều tra của cô suốt mấy năm qua, Lệ Vấn Chiêu thích kiểu phụ nữ mạnh mẽ, thông minh. Xét cả thành phố này, ngoài cô – đại tiểu thư nhà họ Hoắc – ai có thể xứng với anh ta chứ?
Người đàn ông cao lớn, vẻ ngoài điển trai lạnh lùng bước vào. Hoắc Sầm Tâm mím môi, nở nụ cười chuẩn mực đầy sức hút: "Lệ tổng."
Lệ Vấn Chiêu đáp lại bằng cái bắt tay lịch sự, không biểu lộ cảm xúc. Hoắc Sầm Tâm hơi thất vọng, có vẻ hôm nay cô lại chọn sai chiến thuật rồi.
Nhưng không sao, cô tự nhủ, còn nhiều cơ hội để làm lại.
Cô nở một nụ cười nhã nhặn, không hề nản chí: "Lệ tổng, hôm nay tôi..."
Chưa nói hết câu, cô liền khựng lại. Sau lưng Lệ Vấn Chiêu, một chàng trai trẻ khuôn mặt mềm mại, ánh mắt linh động lấp ló bước theo, bộ dạng không giống trợ lý, nhìn cậu ta hớn hở như thể đang chuẩn bị chọc lốp xe người khác.
Hoắc Sầm Tâm không khỏi nghi hoặc ngồi xuống.
"Đây là trợ lý của tôi," Lệ Vấn Chiêu bình thản nói. "Hoắc tổng đến vì chuyện vật liệu lần trước phải không?"
Hoắc Sầm Tâm lập tức gạt bỏ suy nghĩ lan man, nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy, Lệ tổng. Đây là sai sót từ phía công ty chúng tôi. Hiện tại chúng tôi đã thu hồi toàn bộ vật liệu không đạt chuẩn và yêu cầu nhà máy đẩy nhanh tiến độ bổ sung. Những tổn thất mà quý công ty chịu trong thời gian này, chúng tôi xin hoàn toàn chịu trách nhiệm. Tuy nhiên, vì số lượng vật liệu khá lớn và thời gian quá gấp, mong Lệ tổng có thể cho chúng tôi thêm vài ngày."
Cảnh Nghi ngồi nghe chăm chú, thầm công nhận Hoắc Sầm Tâm đúng là có chút tài năng kinh doanh. Vấn đề vừa phát sinh đã nhanh chóng xử lý, còn nghĩ tới cả phương án đền bù.
Nhưng khoan đã...
Đây rõ ràng là kịch bản của nữ chính tốt bụng, tài giỏi - Tần Ninh Ninh mà?
Chẳng lẽ Hoắc Sầm Tâm... cầm nhầm kịch bản rồi?!
Cảnh Nghi lén nhìn cô, trong đầu không ngừng suy diễn.
Hoắc Sầm Tâm vẫn đang nói, ánh mắt không giấu nổi sự ngưỡng mộ nhìn Lệ Vấn Chiêu. Người đàn ông với gương mặt điển trai, đôi mắt sâu thẳm, từng cử chỉ đều toát lên vẻ điềm tĩnh, lạnh lùng.
Càng như vậy, cô lại càng thấy anh ta hoàn hảo.
Người đàn ông như thế này mới xứng làm thần tử dưới váy của mình.
Cảnh Nghi: "......"
Não bổ là bệnh phải trị!
【Mới sáng mà uống nhầm mấy lít rượu giả hay gì?!】
Lệ Vấn Chiêu khẽ nhướn mày:
【Cô ta nói gì thế?】
Cảnh Nghi thấy hơi khó mở miệng khi nói về việc Hoắc Sầm Tâm đang để ý đến bạn trai mình, chỉ đành bĩu môi, vẻ mặt không vui:
【Cô ta nghĩ toàn chuyện linh tinh, em chịu không giải mã nổi.】
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Anh bình tĩnh lại, nghiêm túc lên tiếng: "Mong Hoắc tổng có thể đưa ra thời hạn cụ thể. Nếu chậm trễ hoặc tiếp tục vi phạm, tập đoàn Lệ Thị có quyền đổi nhà cung cấp vật liệu."
Hoắc Sầm Tâm tự tin đáp: "Lệ tổng cứ yên tâm, chúng tôi sẽ hoàn thành trong vòng một tháng."
Lệ Vấn Chiêu trầm ngâm rồi gật đầu: "Được."
Hoắc Sầm Tâm cúi mặt thất vọng.
Cuộc họp ngắn ngủi vậy là kết thúc, thậm chí không có nổi một câu khách sáo nào. Người đàn ông này, ngay cả vài lời xã giao cơ bản cũng keo kiệt.
Cảnh Nghi nghiêng đầu, như bắt được tín hiệu gì đó, mím môi rồi quay sang nhìn Lệ Vấn Chiêu:
【Đại thiếu gia, cô ta vừa nói anh keo kiệt.】
Lệ Vấn Chiêu: "?"
Cảnh Nghi lại lắng tai nghe, rồi nghiêm túc nói:
【Cô ta đang nghĩ xem bịa lý do gì để rủ anh ăn cơm.】
Lệ Vấn Chiêu khẽ cười lạnh.
Hoắc Sầm Tâm làm bộ nhìn đồng hồ, dịu dàng mỉm cười: "Lệ tổng, giờ vẫn còn sớm, hay là tôi mời anh dùng bữa..."
Lệ Vấn Chiêu nhã nhặn đứng dậy: "Nếu Hoắc tổng còn công việc, tôi không dám làm mất thời gian. Phàn thư ký, tiễn khách."
Phàn Minh, người đã đợi sẵn ngoài cửa, nghe thế liền đẩy cửa bước vào: "Hoắc tổng, mời."
Hoắc Sầm Tâm: "..."
Cô chưa nói mình muốn đi mà?
Còn nữa, động tác mời khách này, sao cô lại cảm thấy như bị trục xuất?
...Lệ Vấn Chiêu, anh thật sự tàn nhẫn thế sao?
Không, không thể nào.
Hoắc Sầm Tâm nhanh chóng lấy lại tự tin. Cả thành phố Thủ Đô này, không ai sánh được với cô – một thiên kim tài sắc vẹn toàn. Lệ Vấn Chiêu sẽ không đi chọn một bông hoa trắng ba không như trong mấy tiểu thuyết ngớ ngẩn đâu.
Cô hít một hơi sâu, mỉm cười: "Nếu Lệ tổng còn bận, vậy tôi xin phép. Ngày khánh thành dự án, tôi nhất định sẽ mời Lệ tổng dùng cơm."
Lệ Vấn Chiêu gật đầu nhã nhặn, không nói thêm.
Hoắc Sầm Tâm uyển chuyển rời đi, từng bước như đang diễn trên sàn catwalk.
Cảnh Nghi nhìn bước đi uốn éo của cô, cảm thấy mệt thay:
【Đi vậy thật à?】
【Không bình thường! Chắc chắn có âm mưu!】
【Mang một túi đầy mưu kế đến, rồi tay không ra về, phản diện chuẩn như Hoắc Sầm Tâm làm sao dễ dàng bỏ cuộc thế này? Không đời nào!】
Nói chưa dứt lời, Hoắc Sầm Tâm – vừa chạm đến cửa phòng họp – bất ngờ quay đầu lại.
Cảnh Nghi đã để ý từ trước, thấy cú "quay đầu định mệnh" của cô, liền kéo Lệ Vấn Chiêu lùi lại một bước.
Quả nhiên, phần đuôi tóc uốn lượn của cô quét qua không trung, như đang diễn quảng cáo sunsilk.
"Chát!"
Phàn Minh – người vô tội đứng cạnh – lĩnh trọn cú quét tóc, gương mặt trắng trẻo lập tức in rõ dấu vết: "..."
Hoắc Sầm Tâm: "..."
【Không trúng à?】
Cảnh Nghi: "..."
Cậu lập tức hiểu được tư duy kỳ lạ của cô ta:
Hoắc Sầm Tâm muốn đuôi tóc "vô tình" quét qua mặt Lệ Vấn Chiêu, để mùi thơm vấn vương, tăng hảo cảm.
【Chắc cô ta xem quảng cáo dầu gội nhiều quá rồi...】
【Cứ tưởng mình là Head & Shoulders chắc?】
【Xem kìa, tóc bù xù hết rồi, khác gì cây chổi lau nhà không!】
Lệ Vấn Chiêu khẽ cười: "..."
Hoắc Sầm Tâm hơi mất mặt, nhưng vẫn giữ nụ cười: "Suýt quên, tuần sau là lễ thọ 70 của ông nội tôi. Ông cụ đặc biệt nhờ tôi gửi thiệp mời đến Lệ tổng, hy vọng anh sẽ nể mặt tham dự."
Viên Tu Thành đứng cạnh Hoắc Sầm Tâm lập tức rút thiệp đỏ từ túi ra.
Cảnh Nghi chẳng hiểu phép lịch sự, đưa tay đón lấy, nhưng lại ngẩn người, chẳng rõ nghĩ gì.
Viên Tu Thành nhớ đến lần cậu "đòi nợ" mình trước đây, hơi căng thẳng, đang định mở miệng thì Phàn Minh đã nhanh nhẹn cầm lấy thiệp.
Lệ Vấn Chiêu nhẹ nhàng nói: "Lễ thọ của cụ Hoắc là đại sự. Tôi nhất định sẽ đến."
Hoắc Sầm Tâm liền tươi cười: "Tốt quá, vậy Hoắc gia chúng tôi xin chờ đón Lệ tổng đến chung vui."
Vừa tiễn cô đi, Cảnh Nghi đã vội nói: "Cô ta có âm mưu á."
Lệ Vấn Chiêu bật cười: "Lại nghe thấy gì à?"
"Chẳng nghe được gì." Cảnh Nghi cau mày: "Chỉ biết Hoắc Sầm Tâm muốn làm gì đó trong lễ thọ, nhưng cụ thể thế nào, cô ta cũng chưa nghĩ xong."
Cậu ngước lên: "Đại thiếu gia, anh có đi không?"
"Tất nhiên." Lệ Vấn Chiêu trả lời: "Đây là đại sự, nếu từ chối, có khi họ lại ngả về phía Thẩm Thù Bách."
Cảnh Nghi ngốc nghếch gật đầu: "Vậy anh cẩn thận chút nhé."
Lệ Vấn Chiêu bật cười nhẹ: "Không sao. Tôi còn có em – máy phiên dịch tiếng lòng, sao phải sợ súng đạn ngầm của họ?"
Cảnh Nghi: "..."
Gì thế này, mình thực sự thành từ điển sống rồi à?
.
Sau cuộc trò chuyện với Hoắc Sầm Tâm, Lệ Vấn Chiêu bị cuốn vào họp hành. Lo Cảnh Nghi buồn chán, anh không cho cậu tham gia.
Cảnh Nghi đành tự mình về phòng làm việc.
Đi qua khu vực thư ký, cậu nghe thấy Phàn Minh đang xoa mặt thở dài. Lập tức, cậu đổi hướng: "Phàn thư ký, mặt anh đau à?"
Phàn Minh: "..."
"Cảnh quản gia, bị tóc quét trúng một phát, đúng là hơi đau."
Anh xoay mặt, Cảnh Nghi lập tức kêu: "Ối trời! Hằn dấu rồi kìa!"
Làn da trắng trẻo của Phàn Minh, do ít ra ngoài, giờ đây có vài vệt đỏ hằn rõ từ cánh mũi đến khóe mắt.
Cảnh Nghi lí nhí nói: "Cái này chắc tính là tai nạn lao động nhỉ? Hay để tôi giúp anh xin trợ cấp nha?"
Phàn Minh nghe vậy không nhịn được cười: "Không cần đâu, Cảnh quản gia, chỉ là vết thương nhỏ, lát nữa tự nó sẽ hết thôi."
"Nhưng mà..." Cảnh Nghi cong môi, ánh mắt sáng lên: "Nếu tối về nhà mà Thư ký Trâu thấy vết thương này, chắc chắn sẽ lo lắng lắm, đúng không?"
Phàn Minh đang định phản bác, lời chưa kịp ra đã nuốt ngược vào, mắt nhìn Cảnh Nghi đầy kinh ngạc: "Cậu... cậu vừa nói gì đấy?"
Cảnh Nghi nở nụ cười đắc ý: "Thư ký Phàn, bị tôi bắt quả tang rồi nhé!"
Phàn Minh: "..."
Anh ta hắng giọng, cố vớt vát: "Chúng tôi chỉ ở chung nhà thôi."
"Ồ~" Cảnh Nghi gật đầu, vẻ mặt đầy ý tứ.
"Là hai tầng riêng biệt, không phải như cậu nghĩ đâu!" Phàn Minh vội vã giải thích.
"Ồ, ồ~" Cảnh Nghi càng gật đầu mạnh hơn.
"Chúng tôi là hai người đàn ông chuẩn men!"
"Ồ, ồ, ồ~"
Phàn Minh: "..."
Thôi xong, càng giải thích càng rối, tự đào hố chôn mình rồi.
Ngay lúc đó, giọng nói của Viên Tu Thành từ ngoài cửa vọng vào, cứu nguy: "Thư ký Phàn... trợ lý Cảnh cũng ở đây à. Đây là quà cảm ơn mà Hoắc tổng gửi cho Lệ tổng, vừa nãy quên đưa, phiền các anh ký nhận giúp."
Phàn Minh ngẩn người: "Xin lỗi, nhưng Lệ tổng đã dặn rõ, Hoắc thị là đối tác anh em, không tiện nhận quà cáp gì cả."
Viên Tu Thành kiên quyết: "Chính vì là người một nhà nên càng phải nhận. Đây là món đồ thủ công mà Tổng giám đốc Hoắc tự tay chọn, chỉ là chút lòng thành thôi."
Phàn Minh khéo léo mỉm cười: "Đồ của Lệ tổng chúng tôi sao dám động vào. Hay là mời Hoắc tổng đích thân tặng lại đi, như vậy càng thể hiện sự chân thành."
Viên Tu Thành bị nói đến á khẩu, mặt đỏ lên, cầm hộp quà mà đi ra ngoài với vẻ bất lực.
Cảnh Nghi đứng xem cả quá trình, lần đầu tiên chứng kiến cảnh Thư ký Phàn từ chối quà một cách điệu nghệ như vậy, không kìm được mà cảm thán:
"Thư ký Phàn, anh thật là giỏi ứng biến đấy!"
"Cũng chẳng còn cách nào khác." Phàn Minh thở dài, ánh mắt thoáng chút triết lý: "Đời người giống như cây bút chì, lúc đầu thì nhọn, càng về sau lại bị mài tròn."
Cảnh Nghi ngớ người vài giây, rồi nghiêm túc gật đầu: "Nói cũng đúng, nhưng anh nên cẩn thận, nếu mài tròn quá thì lại đến lượt bị gọt đấy."
Câu triết lý của Phàn Minh lập tức bay xuống đất: "..."
Đúng 12 giờ trưa, Lệ Vấn Chiêu họp xong quay về văn phòng. Anh đã đặt sẵn bàn ăn để đưa quản gia nhỏ của mình đi ăn trưa riêng, nhưng khi bước qua văn phòng thư ký, một âm thanh náo nhiệt đã thu hút sự chú ý.
Phàn Minh, người thường ngày luôn nghiêm túc, giờ lại đang ngồi ăn trưa mang từ nhà đến, vừa ăn vừa cười khúc khích trước một chương trình tạp kỹ đầy tiếng cười.
Thỉnh thoảng, trong âm thanh phát ra từ điện thoại lại chen vào tiếng "bíp" khó chịu.
Lệ Vấn Chiêu nhíu mày, bước vào. Phàn Minh giật mình, vội vàng lau miệng, đứng lên: "Lệ tổng, ngài cần gì sao?"
Ánh mắt của Lệ Vấn Chiêu dừng trên màn hình điện thoại đầy màu sắc: "Xem gì đấy?"
Phàn Minh lúng túng: "À, chỉ là chương trình tạp kỹ xem cho vui thôi ạ."
Tiếng cười rôm rả vẫn không ngừng vang lên từ điện thoại, Lệ Vấn Chiêu còn chưa kịp nói thêm thì lại nghe tiếng "bíp" chói tai nữa.
Anh cau mày, hỏi thẳng: "Tại sao âm thanh cứ bị cắt thế kia?"
Phàn Minh ngẩn ra vài giây, rồi nhận ra ý của sếp: "À, đó là do các khách mời trong chương trình nói bậy, dùng từ nhạy cảm hoặc mấy câu... hơi 18+, nên bị cắt đi đấy ạ."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Lệ Vấn Chiêu: "???"