• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"............."

Cảnh Nghi đứng cứng đơ tại chỗ, cảm giác như bản thân vừa bị đẩy vào lò nướng, nhiệt độ cứ tăng vùn vụt.

Cái phòng tắm nhỏ xíu này làm gì đủ chỗ cho hai cái "lò nhiệt độ cao" như họ chứ? Hơi nóng cứ bủa vây, nướng chín từng dòng suy nghĩ của Cảnh Nghi, nghe rõ mùi xèo xèo luôn ấy.

Cậu nín thở, làm đầy đủ công tác tư tưởng rồi mới lùi dần về sau, nhưng đầu óc vẫn đang loạn cào cào.

Lệ Vấn Chiêu... có phải... có phải...

Cảnh Nghi vừa lùi, vừa như bị một nồi lẩu cay xông thẳng vào mặt. Không biết có phải do uống nhiều "canh đại bổ" không, mà tim cậu đập thình thịch như muốn rớt ra ngoài.

Cậu cúi mặt xuống, cố không nhìn... nhưng mà sao cái tầm nhìn ấy lại không chịu nghe lời!

Quá đáng sợ!

Không, phải nói là... quá vĩ mô!

Thiết lập nhân vật kiểu này là muốn dồn người ta vào đường cùng à?!

"Đại... đại... đại... đại thiếu gia!" Cảnh Nghi lắp bắp, câu chữ va vào nhau nghe rõ khổ sở.

"Tôi... tôi... tôi ra ngoài trước nhé! Anh... anh tự giải quyết đi!"

Cậu chưa đợi Lệ Vấn Chiêu trả lời đã đỏ mặt, đỏ tai chạy vụt ra ngoài.

Cánh cửa phòng tắm khép lại, âm thanh nhẹ nhàng ấy giống hệt nhịp tim của Cảnh Nghi đang đập loạn xạ. Ra ngoài rồi, cậu đứng tựa tường, mặt nóng phừng phừng, nhưng trong đầu thì cứ hiện lên đủ thứ linh tinh.

Trước giờ, cậu luôn xem Lệ Vấn Chiêu như một NPC phản diện trong truyện, cho dù bây giờ họ đã sống động như con người thật, nhưng sự thật họ vẫn là nhân vật trong truyện mà?

NPC thì làm sao có... phản ứng s.inh l.ý?

Cảnh Nghi cứng đơ dựa tường, tự vẽ ra cả trăm kịch bản hại não cho chính mình, làm bản thân đỏ bừng bừng như nắng giữa trưa hè.

Không biết qua bao lâu, cửa phòng tắm cạch một tiếng. Cảnh Nghi giật mình, cổ rụt lại như bị điện giật, lập tức xoay người dán chặt vào tường.

【Tui không thấy gì hết!】

【Tui không nghe gì luôn!】

【Đừng gọi tui, đừng gọi tui, đừng gọi tui mà!】

"Cảnh Nghi."

"...!"

Cảnh Nghi bị điểm trúng tên, lập tức xoay người lại, nhưng ánh mắt thì trôi lềnh bềnh chẳng dám nhìn thẳng.

Lệ Vấn Chiêu đứng đó, nhìn cậu như thể đang nhìn bức tranh treo tường sống động: "Cậu đang cosplay làm giấy dán tường đấy à?"

"..."

Cảnh Nghi ngượng ngùng, lùi khỏi tường một chút, nói lí nhí: "Không phải... tôi... nóng quá, tựa tường cho mát..."

Cậu cúi đầu, hai tay giấu ra sau lưng, dáng vẻ y hệt một học sinh bị phạt. Chiếc áo sơ mi đã bị vo tròn nhăn nhúm, để lộ đôi chân dài trắng nõn bên dưới.

Lệ Vấn Chiêu nhắm mắt lại, không nhìn nữa.

Tự giác kiểm điểm bản thân đi, Lệ Vấn Chiêu!

"Không cần phải tránh né như vậy, đây là hiện tượng bình thường thôi."

Cảnh Nghi chớp mắt ngơ ngác, thấy Lệ Vấn Chiêu đã ăn mặc chỉnh tề, gương mặt không còn chút bối rối nào, hoàn toàn trái ngược với cậu đang quắn quéo.

Nghĩ kỹ lại, ừ nhỉ, uống xong canh bổ, mà không có phản ứng thì mới là lạ?

Với lại, hai người đều là đàn ông, chuyện này cũng có gì đâu mà căng?

Đúng rồi, mình ngại gì chứ?

"Đúng vậy, rất bình thường!" Lệ Vấn Chiêu chặn ngay dòng suy nghĩ phức tạp của Cảnh Nghi, cắt ngang trước khi cậu tự làm rối bản thân.

Cảnh Nghi gật đầu lia lịa, như được giác ngộ: "Đúng đúng! Bình thường thật!"

Nghe giọng điệu của cậu, cứ như đang cố tự thuyết phục mình.

Lệ Vấn Chiêu nhướn mày: "Giờ còn ngại nữa không?"

Cảnh Nghi lắc đầu: "Hết ngại rồi!"

"Vậy thì đi ngủ đi. Mai còn phải đi tàu cao tốc về Thủ Thành."

Cảnh Nghi ngoan ngoãn tiễn Lệ Vấn Chiêu ra cửa, nét mặt như thể vừa thông suốt chân lý cuộc đời.

Còn Lệ Vấn Chiêu? Anh thở phào nhẹ nhõm. Anh thật không ngờ phản ứng của mình lại mạnh đến mức làm cậu ấy sợ.

Nhóc này hoàn toàn vô tâm với chuyện tình cảm, cái đầu chỉ toàn ý tưởng kỳ cục. Mình mà ép quá, chắc chắn cậu ấy sẽ chạy mất dép.

.

Cả đêm lăn qua lộn lại khó ngủ, sáng hôm sau Cảnh Nghi dậy sớm, nhưng vẫn hơi gượng gạo.

Trên tàu cao tốc về Thủ Thành, Lệ Vấn Chiêu đặt vé ghế hạng thương gia.

Cảnh Nghi ngồi bên cạnh thư ký Phàn, thi thoảng lại quay đầu ra ngắm cảnh qua cửa sổ, dứt khoát không thèm liếc mắt về phía Lệ Vấn Chiêu, để lại cái cằm nhỏ xinh đầy "chính trực" hướng về anh.

"Phong cảnh bên đó đẹp lắm à?"

Cảnh Nghi chẳng buồn quay lại, đáp tỉnh bơ: "Đẹp lắm!"

Rất bình an, rất thanh tịnh, rất tốt cho sức khỏe luôn!

"..."

Lệ Vấn Chiêu khẽ cười: "Đẹp đến mức cậu nhìn hai tiếng vẫn chưa chán à?"

Cảnh Nghi phản ứng cực nhanh: "Được ngắm hai tiếng, không phải là lời to rồi sao?"

Lệ Vấn Chiêu nhếch môi, đáp lại bằng một câu nhẹ bẫng: "Nhưng nhìn nhiều, cẩn thận vẹo cả cổ."

"............"

Cậu chậm rãi xoay người lại, chui tọt vào ghế nằm, giọng nhỏ xíu: "Trẹo cổ cũng không sao, đợi đến khi xuống tàu cao tốc thì..."

Lệ Vấn Chiêu, đang ngồi thoải mái với một tư thế rất ung dung, ngắt lời cậu bằng giọng đều đều: "Cậu có thể nghiêng đầu diễn nghệ thuật trình diễn, và tạm biệt chiếc gối trong một khoảng thời gian kha khá."

Cảnh Nghi: "..."

Quá quen thuộc, vừa nghe đã biết là phong cách cay nghiệt chuẩn thương hiệu của Lệ đại thiếu gia.

Lúc nào cũng thế, đụng chuyện là phát ngôn cứ như muốn tống khứ cái bí mật lộ ra xong xóa sổ luôn cả người biết bí mật.

Tự an ủi bản thân rằng có lẽ mình đã lo quá xa, cậu thoải mái điều chỉnh ghế ngồi thành ghế nằm để... ngủ bù giấc tối qua còn thiếu.

.

Tàu cao tốc đến thủ đô đúng 12 giờ trưa, chú Lâm, tài xế của nhà họ Lệ, đã chờ sẵn ngoài nhà ga.

Vừa bước ra, Lệ Vấn Chiêu quyết định luôn: "Trở về nhà, hôm nay tôi nghỉ nửa ngày."

Còn Phàn Minh không về cùng, vì chắc vẫn còn phải xử lý công việc.

Lúc lên xe, tự nhiên Cảnh Nghi nhớ ra chuyện gì đó, cậu chui qua cửa xe, cúi gập người, lục lọi khắp nơi.

Lệ Vấn Chiêu khoanh tay đứng bên ngoài, ánh mắt như dính keo vào hành động của cậu: "Cậu lại làm trò gì đấy?"

"Tôi tìm đồ!"

Chỉ một lát sau, cậu rút từ trong xe ra một chiếc túi tài liệu, lon ton chạy đến chỗ Phàn Minh đang đứng: "Này! Đây là bí kíp mà thư ký Trâu gửi cho anh!"

Phàn Minh mặt đỏ hây hây, đang vừa uống nước vừa nuốt thuốc. Cảnh Nghi nghiêng đầu thắc mắc: "Anh bị bệnh à?"

"Không, đây là thuốc hạ nhiệt trong người. Không uống đều thì sẽ bị chảy máu mũi." Phàn Minh vẻ mặt hơi bất lực giải thích.

Do hôm qua, sau hai bát canh bổ khủng khiếp, cơ thể vốn yếu ớt từ nhỏ của anh phản ứng không kịp. Hiện giờ còn phải dùng thuốc để hạ bớt "cơn nóng trong".

Cảnh Nghi lập tức bắn ánh mắt sáng rực về phía anh: "Anh để tôi chụp lại viên thuốc nha, tôi mua theo liền."

Phàn Minh bật cười: "Cậu cũng nóng trong à?"

Cảnh Nghi nghe đến đây thì mơ hồ nghĩ đến chuyện tối qua. Mím môi thật chặt, cậu lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải, để chuẩn bị cho đại thiếu gia, tình trạng của anh ấy nghiêm trọng hơn."

"...?" Phàn Minh chớp mắt nhìn cậu. Một giây sau, biểu cảm nghi hoặc hiện rõ: "Nhưng đại thiếu gia hôm qua không có uống canh bổ cơ mà? Sao lại bị nóng trong?"

Cảnh Nghi: "..."

Đợi đã, không phải vì canh bổ, vậy thì tối qua là... lý do s.inh l.ý thuần túy?

Nguồn cơn của... s.inh l.ý này là cái gì chứ?

Cậu nhất thời đứng ngẩn ra. Não bắt đầu gào thét:

【Không thể nào? Không đời nào! Còn lâu mới tin được!】

Đúng lúc đó, một giọng trầm lạnh vang lên từ phía sau: "Cậu và thư ký Phàn đang bàn chuyện thú vị lắm hả? Hay tôi tìm chỗ nào để hai người có thời gian tâm sự kỹ hơn?"

Phàn Minh vội vàng xua tay, đồng thời lùi ba bước: "Không, không cần, tổng giám đốc, xe đặt trước của tôi đến rồi."

Rồi cứ thế vội vàng chuồn đi, không thèm quay đầu.

Bỏ lại Cảnh Nghi. Cậu đứng đực ở đó, dưới ánh mắt mang hàm ý tôi thấy hết rồi nhé của Lệ Vấn Chiêu, chỉ dám nuốt nước miếng, không nói được câu nào.

Đây không phải lệch OOC bình thường nữa, mà lệch lòi luôn rồi tác giả ơi!

Cả cuốn truyện tràn ngập bầu không khí "thanh thủy văn", "lục hài đồng thoại" kia mà.

Bạo chúa của cuốn truyện yêu nữ chính là chuyện sẽ không thay đổi, tự nhiên nhét cái gì vào đây...??

Không khoa học!

Hơn nữa nhân vật Cảnh quản gia là một nhân vật phụ, là một công cụ hình người. Là cái loại pháo hôi không thể nào mờ nhạt hơn nữa. Nhân vật phụ thì làm sao mà có thể có tuyến tình yêu trong tryện được chứ?

Không phải do cậu điên, mà là cốt truyện bị điên rồi!

Chẳng lẽ đây là hiệu ứng cánh bướm trong truyền thuyết sao ?! Bởi vì mình ra tay diệt trừ phản diện, cho nên tuyến tình cảm mới bay tới trên đầu mình sao ?

Cảnh Nghi không tin tưởng lắm ngước nhìn Lệ Vấn Chiêu.

Mấy ngày nay Thủ Thành vẫn luôn mưa, nhiệt độ ẩm rất thấp. Nhưng Lệ Vấn Chiêu tựa hồ không cảm nhận được cái lạnh.

Vẫn một thân tây trang phẳng phiu, thân hình cao lớn ngũ quan tuấn mỹ như tạc tượng, đứng trên trên mặt đường dầm dề nước mưa kiên nhẫn chờ cậu.

"Đại... đại thiếu gia..." Cảnh Nghi gãi gãi mũi, lí nhí trong đám người qua đường: "Tối qua, anh có phải là..."

Đối phương tiến lại gần, nghe giọng úp úp mở mở của cậu, chỉ thở dài, rất nhẹ nhàng nói: "Tôi cứ tưởng mình thể hiện đủ rõ rồi."

Cảnh Nghi: "..."

Não như đứng hình, đứng thêm một giây. Cố gắng xâu chuỗi lại.

Cậu buột miệng: "Anh không phải thích phụ nữ sao?"

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày, giọng điềm tĩnh: "Tôi chưa từng nói tôi thích phụ nữ."

"... Thế còn Hoắc Sầm Tâm thì sao?"

"Đối tác làm ăn." Anh đáp rất thản nhiên, ánh mắt lộ chút dò hỏi. "Sao em lại nghĩ tôi có cảm tình với cô ấy?"

Còn không phải vì truyện viết thế à!

Thấy Lệ Vấn Chiêu thẳng thừng phủ nhận, cậu bàng hoàng. "Anh... thật sự thích tôi sao?"

"Tôi thích em," giọng nói chắc nịch. "Em rõ rồi chứ?"

Trái tim nhỏ của Cảnh Nghi bỗng đập thịch một cái. Cậu vội cúi đầu, nhỏ giọng đáp: "Tôi nghĩ tôi cần thời gian... để bình tĩnh lại."

"Được," anh gật đầu, rất dịu dàng.

Nhưng vừa nhẹ thở phào thì lại nghe câu hỏi mới: "Thế bao lâu thì em bình tĩnh xong?"

Cảnh Nghi: "..."

【Ủa? Đâu có ai tính giờ lạnh gáy thế này trời?!】

Cậu dụi dụi mũi, khẽ đáp: "Không biết... chắc cũng sớm thôi."

"Ừ." Đại thiếu gia mỉm cười, gật đầu hài lòng: "Còn có câu hỏi gì nữa không?"

Cảnh Nghi cúi đầu sâu hơn, trong đầu trống rỗng, chẳng nghĩ ra gì khác ngoài câu: Sao mọi thứ lại biến thành thế này???

Nhưng chưa chờ cậu khôi phục tinh thần, Lệ Vấn Chiêu đã vươn tay, tiện tay xoa xoa mái tóc của cậu: "Thôi được rồi, giờ về nhà thôi, trời sắp mưa tiếp rồi."

Xoa tóc cậu xong, anh đút tay túi quần, bước thong dong ra xe, bỏ lại cậu đứng chôn chân, đầu óc bay lơ lửng như kẹo bông.
.

Sau chuyến công tác, Thủ Thành bước vào mùa thu đông. Trời cứ mưa liên miên không dứt, nhiệt độ cũng tụt thảm hại.

Cảnh Nghi nhỏ con, hoàn toàn không chịu được lạnh, thế nên vừa mới đầu đông cậu đã vội mặc ngay áo len, trông cả người như cục bông nhỏ mềm mịn.

Lại thêm một ngày cuối tuần, Cảnh Nghi co ro trong phòng riêng của mình, tay thì v.uốt ve Lệ Bánh Trôi.

Mèo nhỏ giờ đã lớn hơn không ít nhờ công chăm bẵm của Lệ Minh Chức, cái bụng tròn lẳn, bộ lông thì mịn như nhung. Được Cảnh Nghi vuốt lông, nó kêu "gru gru" đầy mãn nguyện.

Nhưng vừa nghĩ đến Lệ Vấn Chiêu, tay cậu run lên làm lông mèo bị vuốt sai chiều, kết quả là Bánh trôi trông y như một phiên bản lỗi của Sư Tử Vương.

"Meo~"

Bé mèo vội thoát khỏi tay cậu, bực bội ngồi xổm trong góc, tự li.ếm lông lại.

Lệ Minh Chức hôm nay rảnh rỗi hiếm thấy, tha cả đống đồ ăn vặt đến, chuẩn bị cùng Cảnh Nghi xem bộ phim mới ra mắt. "Cảnh quản gia, anh mơ mộng gì mà mặt ngơ thế? Phim sắp chiếu rồi kìa!"

Cảnh Nghi vẫn ỉu xìu, cất giọng nhỏ nhẹ: "Tiểu thiếu gia à..."

"Gì thế?" Lệ Minh Chức rướn người qua, đôi mắt sáng rực: "Anh có tâm sự đúng không?"

Cảnh Nghi khựng lại: "Rõ thế à?"

"Rõ như ban ngày ấy." Lệ Minh Chức nghiêm túc gật gù: "Nói thử xem, biết đâu tôi giúp được."

Cảnh Nghi lưỡng lự một lúc, rốt cuộc mở lời, giọng ngập ngừng: "Tôi có... một người bạn..."

Lệ Minh Chức lập tức nhướng mày: "Câu này từ thời tôi học cấp hai đã thấy lỗi thời rồi!"

"..."

Cảnh Nghi ngậm ngùi sửa lại: "Bạn của một người bạn tôi."

Lệ Minh Chức bày ra vẻ mặt "tôi hiểu mà", ung dung bóc gói khoai tây chiên: "Nói thẳng ra đi, đừng vòng vo nữa."

"...Thật ra..."

"Cứ tự nhiên, tôi sẽ giữ bí mật cho anh." Lệ Minh Chức vỗ vai trấn an.

Nhưng mà, với cái kiểu người miệng kín như bưng bên ngoài nhưng thực chất là cái loa phát thanh như cậu út này, Cảnh Nghi thầm thấy hoang mang.

Nghĩ nghĩ, cậu vẫn hạ quyết tâm kể tiếp: "Nếu như tôi nói... bạn của bạn tôi... bị sếp của họ tỏ tình thì sao nhỉ?"

"Cái gì?!" Lệ Minh Chức hét lên đầy phấn khích: "Cảnh quản gia, anh đang hẹn hò sao?"

Cảnh Nghi suýt sặc: "Tiểu thiếu gia, làm ơn đọc kỹ đề bài, đây là tỏ tình, không phải hẹn hò."

"Vậy ai thế? Là thư ký Phàn à?"

"Không phải..."

"Thế thì rối làm gì? Không thích thì từ chối thẳng!"

"Nhưng tôi..."

Lệ Minh Chức vỗ mạnh vai Cảnh Nghi như thể là triết gia của thế hệ mới:

"Nghe này, Cảnh quản gia. Khi anh bắt đầu băn khoăn về chuyện đó, nghĩa là anh đã đổ rồi."

Tim Cảnh Nghi như ngừng đập một nhịp.

Chưa kịp phản ứng, cậu đã nhìn thấy Lệ Minh Chức lén lút lau vụn khoai tây chiên lên vai mình. "Cậu tưởng tôi không biết chắc?"

Lệ Minh Chức ngượng ngùng rụt tay lại.

Ngay lúc đó, Lệ Vấn Chiêu từ cửa bước vào, gõ nhẹ lên cánh cửa để thu hút sự chú ý.

Lệ Minh Chức nhìn thấy anh cả liền hăng hái chia sẻ: "Anh cả, anh cả, Cảnh quản gia có người yêu rồi!"

Cảnh Nghi: "..."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Lệ Minh Chức thêm dầu vào lửa: "Nghe đâu là thư ký Phàn đấy!"

Cảnh Nghi: "!!!"

Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu sắc bén quét tới.

Cảnh Nghi cuống quýt phân bua: "Tôi đâu có nói là thư ký Phàn."

Lệ Minh Chức gật gù: "Nhưng anh nói anh có thích một người."

Cảnh Nghi: "..."

Lệ Vấn Chiêu im lặng nhìn cậu, đôi mắt như xuyên thấu cả suy nghĩ.

Cảnh Nghi đỏ bừng mặt, lắp bắp định tìm lời bào chữa thì dì Phương hớt hải chạy tới: "Đại thiếu gia, có chuyện không hay rồi!"

Lệ Vấn Chiêu lập tức quay ra: "Có chuyện gì?"

Dì Phương thở d.ốc, nói không kịp thở: "Tam thiếu gia vừa lấy hộ khẩu, còn dẫn theo một cô gái về nhà... hình như muốn đi đăng ký kết hôn!"

Lệ Minh Chức bật dậy như lò xo:"Hả?!"

.

Dưới phòng khách, Lệ Đình đang cẩn thận đỡ một cô gái có bụng hơi nhô lên ngồi xuống ghế sofa. Anh ta còn chu đáo kê thêm một chiếc gối sau lưng cô, trông có vẻ rất lo lắng, cẩn trọng từng li từng tí.

Bình thường thì tam thiếu gia lúc nào cũng cà lơ phất phơ, nhưng đây là lần hiếm hoi hắn có vẻ nghiêm túc, căng thẳng đến vậy.

Cảnh Nghi cùng Lệ Vấn Chiêu vừa bước vào phòng khách thì bắt gặp ngay cảnh Lệ Đình đang gọi điện thoại, đặt lịch đăng ký kết hôn.

Lệ Vấn Chiêu thấy vậy, nhớ lại mấy lời thì thầm của Cảnh Nghi, chân mày anh khẽ nhíu lại: "Lệ Đình."

Lệ Đình vừa tắt máy xong, thấy anh cả và Minh Chức thì tươi cười chào: "Anh cả, tiểu Chức, hai người đến rồi!"

Hắn đỡ cô gái trên ghế đứng dậy, dịu dàng giới thiệu: "Đây là Huyên Huyên, vợ của em."

Cô gái đỏ mặt, nhẹ nhàng đính chính: "Anh nói gì thế? Làm gì có."

Lệ Đình chẳng hề che giấu ánh mắt đầy cưng chiều, vẫn đỡ cô ngồi lại: "Đằng nào cũng sắp cưới, gọi trước thì đã sao?"

Cô gái cúi đầu cười thẹn, tay khẽ đặt lên bụng mình: "Chào anh cả, chào cậu út."

Lệ Vấn Chiêu sắc mặt không mấy thoải mái.

Lệ Minh Chức cũng nheo mắt nghi ngờ nhìn hai người.

Chỉ có Cảnh Nghi đứng trong góc, tinh thần như lạc trôi tận nơi nào.

【Huyên Huyên.】

【Huyên Huyên ?】

【Tên nghe quen tai quá.... tên đầy đủ hình như là Viên Đinh Huyên】

Mắt Lệ Đình khẽ co lại. Sao quản gia biết được?

Thực ra, khi dẫn cô gái này về, Lệ Đình đã lường trước mọi tình huống, thậm chí còn cẩn thận giấu họ của cô khi giới thiệu, chỉ dùng tên thân mật để tránh người nhà phát hiện ra điều gì bất lợi. Ai ngờ đâu lại bị Cảnh Nghi vạch trần nhanh như thế.

Nghĩ đến kết cục bi thảm của anh hai và Minh Chức những lần trước, Lệ Đình cảm thấy sợ sệt.

Anh nhanh chóng giơ hộ khẩu lên: "Anh cả, em đã đặt lịch đăng ký kết hôn buổi chiều nay rồi, xong việc em sẽ về ăn cơm gia đình."

"Ngồi xuống." Lệ Vấn Chiêu lạnh giọng ra lệnh.

Lệ Đình bặm môi, cố nặn ra nụ cười, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời ngồi xuống.

Viên Đinh Huyên thấy không khí có vẻ không ổn, bèn chủ động kéo tay Lệ Đình, nhẹ nhàng nói: "A Đình, có lẽ anh cả muốn nói chuyện, chúng ta ngồi lại một chút đi."

Lệ Đình nhìn cô, đôi mắt đầy tình cảm, nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý.

Cô gái ngồi xuống một cách chật vật, tay giữ lấy bụng, vẻ mặt đầy khó nhọc.

Lệ Minh Chức tò mò hỏi: "Anh ba, bạn gái anh ăn hơi quá tay hả?"

Lệ Đình quắc mắt nhìn em trai: "Nói nhăng nói cuội gì đấy? Đây là chị dâu của em, cô ấy đang mang thai! Em sắp có cháu trai cháu gái chơi cùng rồi, đây là đại sự của nhà họ Lệ!"

Từ xa, Cảnh Nghi quan sát Lệ Đình, lòng đầy suy tư: Một người lúc bình thường thông minh nghiêm túc là thế, hễ dính vào cốt truyện chính là lập tức trở nên điên khùng, trí tuệ tụt dốc không phanh, như biến thành một con người khác vậy.

Đây có phải là lực bất khả kháng trong thế giới tiểu thuyết không?

【Muốn lấy củ cà rốt chọc cho tam thiếu gia tỉnh ra quá.】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Lệ Đình: "..."

Viên Đinh Huyên dịu dàng vuốt bụng, mỉm cười rất nhẹ:

"A Đình nói đúng đó, anh cả, bọn em thật sự yêu nhau. Là lỗi của em... em nhớ A Đình quá. Ba năm đi du học, em không lúc nào không nghĩ đến anh ấy. Ngày em về nước, tụi em gặp nhau, hôm đó còn uống hơi nhiều..."

Lệ Đình xúc động muốn khóc, hận không thể ngay lập tức bay đến Cục Dân Chính để làm thủ tục đăng ký kết hôn.

Cảnh Nghi trốn trong góc hóng chuyện, nghe xong suýt phun trà:

【Sao chuyện gì cũng đổ cho uống rượu hết vậy? Mới uống một lần mà có bầu luôn, rượu thần kỳ à? Còn giúp người ta mang thai được hả? Vậy thì mấy bệnh viện trị vô sinh đóng cửa hết đi cho rồi!】

"..."

Lệ Đình tức tối liếc Cảnh Nghi một cái.

Cảnh Nghi lại tiếp tục suy diễn:

【Mà cũng lạ thật, bụng cô ta cũng nhỏ xíu à. Còn chưa bằng cái bụng mình lúc ăn no nữa, vậy mà diễn như mang song thai tháng thứ tám, cứ sợ không ai để ý đến kho báu trong bụng...】

【Tam thiếu gia, tui thấy anh hơi quá rồi đó!】

Lệ Đình: "..."

Lệ Vấn Chiêu và Lệ Minh Chức cùng lúc liếc nhìn Cảnh Nghi bằng ánh mắt khen ngợi đầy thầm lặng.

Cảnh Nghi cũng hiểu ý. Nhìn chung, mấy câu chọc ngoáy của cậu không đến mức bôi bác gì Viên Đinh Huyên.

So với Ninh Khương và Khâu Mẫn Chi, Lệ Đình cảm thấy người yêu mình đúng là thiên thần hiện thế.

Suy nghĩ phần nào yên lòng, anh cẩn thận nắm tay Viên Đinh Huyên, an ủi nhẹ nhàng: "Đừng lo, Huyên Huyên, anh nhất định sẽ cho em và con một danh phận."

Viên Đinh Huyên gật đầu: "A Đình, em tin anh."

Lệ Đình được tiếp thêm 100 điểm can đảm, xoay qua nhìn Lệ Vấn Chiêu:

"Anh, em quyết định rồi. Em rất tỉnh táo, và em biết mình đang làm gì. Em muốn cưới Huyên Huyên. Xin anh đồng ý và chúc phúc cho bọn em."

Lệ Vấn Chiêu im lặng. Anh gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn ghế sofa. Ngay lập tức, vài vệ sĩ bước vào phòng.

"Đại thiếu gia."

Cảnh Nghi há hốc miệng: "???"

【Ủa vệ sĩ xuất hiện kiểu gì vậy?】

【Nút triệu hồi nằm ở đâu? Đây chính là quyền năng siêu phàm của tổng tài đúng không?】

Sắc mặt Lệ Đình đanh lại: "Anh cả, anh đây là muốn làm căng?"

"Nghe hết rồi tính tiếp." Lệ Vấn Chiêu nhấn từng chữ, mắt ánh lên vẻ ẩn ý.

Lệ Đình nhìn về phía góc phòng nơi Cảnh Nghi đang trốn, nén giận quay lại trấn an Viên Đinh Huyên rồi cùng cô ngồi xuống.

Đình Tuyền nghi ngờ: "A Đình, chuyện gì thế?"

Lệ Đình lắc đầu, không nói gì. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Cảnh quản gia, phiền cậu mau nói hết đi để tôi còn kịp đi đăng ký kết hôn trước giờ nghỉ làm.

Nhận thấy bầu không khí kỳ lạ trong gia đình nhà họ Lệ, Viên Đinh Huyên nhíu mày.

Đột nhiên, cô ôm bụng kêu lên: "Ôi trời ơi!"

Lệ Đình sợ hãi bật dậy: "Sao vậy? Có chuyện gì thế?"

Viên Đinh Huyên vuốt bụng, mỉm cười: "A Đình, vừa nãy bé con đạp em một cái."

Lệ Đình nghe xong mặt mày rạng rỡ: "Dì Phương, dì Phương, mau làm cho thiếu phu nhân hai bát canh gà bổ dưỡng! Đồ ăn nước ngoài thiếu chất, bữa tối thêm vài món kiểu Vân Thành nữa, thiếu phu nhân thích ăn lắm!"

Cảnh Nghi đứng bên cạnh không biết nói gì hơn.

【Không phải chứ, chị gái, bụng chị mới tầm bằng hạt hạnh nhân thôi, thai chưa đến lúc máy động mà? Chị nghĩ mọi người đọc tiểu thuyết là ngốc hết à?】

【À đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, đứa bé này thực ra—】

"Khoan đã!"

Một giọng nói gấp gáp từ ngoài vọng vào, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn.

Lệ Úc vừa từ ngoài bước vào, áo quần ướt nhẹp vì trời mưa.

Anh phủi nước mưa khỏi vai, nhanh chóng ngồi xuống cạnh Lệ Vấn Chiêu: "Rồi, bắt đầu đi."

"..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK