• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng "bíp bíp" vẫn cứ réo rắt vang lên. Cảnh Nghi nhăn mặt, lông mày nhíu chặt lại, hai tay cũng dứt khoát áp lên ngực của Lệ Vấn Chiêu, như thể muốn chặn đứng cái âm thanh phiền phức ấy, nhưng khổ nỗi mãi chẳng chặn được.

Lâu dần, Cảnh Nghi bắt đầu cáu kỉnh, tay siết lấy áo ngực của Lệ Vấn Chiêu, đầy vẻ bất mãn:

"Còn kêu nữa... ồn chết đi được. Anh là bíp bíp cơ động à? Réo mãi không ngừng!"

Lệ Vấn Chiêu cúi đầu nhìn quản gia nhỏ đang không ngừng phá rối trên ngực mình, đôi mắt hơi nheo lại:

"Bíp bíp cơ động nào? Tôi đâu có kêu?"

"Ngay đây này!" Cảnh Nghi nghiêm túc chỉ vào phần ngực trái của Lệ Vấn Chiêu, hai tay còn siết chặt, như muốn bắt quả tang: "Anh phạm luật rồi đấy."

【Đây là tiểu thuyết lành mạnh, anh đang "bíp bíp" cái gì mà không dám nói hả?】

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Quản gia nhỏ say bí tỉ này đang nói gì vậy?

Nếu không phải người trước mặt nồng nặc mùi rượu, có khi anh đã nghĩ Cảnh Nghi cố tình viện cớ để được động tay động chân với mình rồi.

Tiếng "ding" nhẹ vang lên, thang máy vẫn đang đi xuống. Lệ Vấn Chiêu lo lắng ở đây lâu sẽ bị Thẩm Thù Bách phát hiện. Tên đó nếu điên lên thì chẳng ai biết hắn sẽ làm gì.

Không chần chừ, anh lập tức giữ chặt tay của Cảnh Nghi: "Về nhà trước đã."

Cảnh Nghi loạng choạng, cảm giác cả thế giới như đang quay cuồng. Đến cả hoa văn trên sàn cũng hóa thành những vòng xoáy thôi miên.

Cậu khụy xuống, ôm đầu r.ên rỉ: "Có lẽ... em cần nghỉ một chút."

Không nói không rằng, Lệ Vấn Chiêu bế thẳng người lên, nhanh chóng rời khỏi khách sạn.

Ngay lúc đó, thang máy vừa dừng lại ở tầng trệt. Thẩm Thù Bách với gương mặt đen như than bước ra, sau lưng là một đám trợ lý và thư ký. Cả đám ai nấy đều im thin thít, không dám ho he nửa lời, chỉ sợ lỡ miệng lại bị sếp "bắn" trúng tâm can.

Thẩm Thù Bách quay đầu liếc mắt, thấy đám người bên cạnh như bầy chim cút co ro nép vào nhau, ánh mắt đầy sợ hãi, khiến anh ta càng tức hơn.

"..."

Giây phút ấy, Thẩm Thù Bách suýt chút nữa muốn hét lên.

Cái đội ngũ này, toàn là lũ vô dụng!

Lúc trước, để dọn dẹp Cảnh Nghi, hắn đã phí công sức bảo lãnh năm tên "trùm cuối" của hội "ngôi sao sụp phòng", định bụng mượn dao giết người. Kế hoạch cũng đâu tệ: bọn kia bắt cóc Cảnh Nghi rồi đẩy xuống vách đá.

Ngày nhận được tin, hắn mừng đến mức ngủ ngon suốt mấy ngày liền.

Nhưng hôm nay thì sao? Như có ai đó tát thẳng vào mặt hắn. Cảnh Nghi không chết! Mà còn sống khỏe, sống vui, giọng nói còn rõ ràng, đanh thép!

Thẩm Thù Bách nghiến chặt tay, giận đến mức gân xanh nổi đầy trán.

Cảnh Nghi – một tên quản gia bé nhỏ, không quyền không thế – sao có thể dễ dàng chui vào hội nghị của hắn? Không phải Lệ Vấn Chiêu đứng sau giật dây thì là gì nữa?

"Đi, dồn toàn lực chèn ép mọi dự án của Lệ thị, tôi muốn chúng chết sạch!"

Nữ thư ký e dè nhắc nhở: "Thẩm tổng, làm vậy sẽ khiến công ty tổn thất nghiêm trọng. Chuỗi vốn của chúng ta..."

"Tôi muốn đánh chính là trận chiến tài chính này!" Thẩm Thù Bách quay ngoắt lại, mắt đỏ ngầu như máu:

"Cô nghĩ Lệ thị còn bao nhiêu vốn sau từng ấy thời gian? Tôi tình nguyện tự tổn hại một nghìn, miễn đổi được tám trăm của hắn, có vấn đề sao?"

Thư ký nghe xong, lập tức câm nín, gật đầu lia lịa: "Không... không vấn đề gì ạ."

Thẩm Thù Bách gầm lên: "Vậy thì làm ngay!"

.

Trong khi khách sạn vẫn hỗn loạn, Cảnh Nghi đã được Lệ Vấn Chiêu đưa tới căn biệt thự vùng ngoại ô của anh.

Đường ở ngoại ô khó đi, mà Lệ Vấn Chiêu tới đây quá vội, chẳng kịp gọi Phàn Minh hay tài xế. Ở đây nghỉ ngơi là lựa chọn hợp lý nhất.

Cảnh Nghi vừa chạm lưng vào giường đã nhảy dựng lên, hai tay bám lấy cổ áo của Lệ Vấn Chiêu như con bạch tuộc.

"Đây là đâu?"

Lệ Vấn Chiêu cười nhẹ: "Ổ của bọn buôn người."

Cảnh Nghi: "..."

Nhìn Lệ Vấn Chiêu, anh nghiêng đầu như thể đang cố lắng nghe: "Em không tin. Anh lừa em."

Lệ Vấn Chiêu chẳng nói gì, chỉ thả người ngồi xuống giường, để mặc Cảnh Nghi vòng chân leo lên người anh như một con khỉ nhỏ.

"Sao em chắc chắn vậy?"

Cảnh Nghi ngẩn ra, rồi nghiêng đầu, ngón tay chạm nhẹ vào ngực Lệ Vấn Chiêu: "Vì anh là Lệ Vấn Chiêu... Em nghe thấy được mà."

Lệ Vấn Chiêu sững người: "Nghe thấy?"

Cảnh Nghi chỉ vào ngực anh, đôi mắt long lanh: "Anh hay suy nghĩ lung tung lắm, nghĩ một chút là lại... bíp bíp bíp ngay."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Khoảnh khắc ấy, anh như vừa tìm ra câu trả lời cho mọi chuyện.

Ánh mắt của Lệ Vấn Chiêu nhẹ nhàng khóa lại trên người quản gia nhỏ không chịu ngồi yên trên đùi mình: "Em nghe được tiếng lòng của tôi sao?"

Cảnh Nghi ngây ngốc trong giây lát, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm, nhưng mà... anh ồn ào quá."

【Tiếng chói tai kinh khủng, đến mức tai em muốn điếc luôn rồi...】

Quản gia nhỏ say mèm, nói chuyện chậm rãi và đáng yêu, giọng điệu kéo dài như đang tua chậm, còn nhíu mày cố nhớ lại ký ức mơ hồ.

Cậu hoàn toàn không để ý rằng tư thế hiện tại giữa hai người cực kỳ ám muội, chỉ cần sơ ý chút thôi là "cháy nhà".

Lệ Vấn Chiêu kiên nhẫn hỏi: "Tôi ồn ào chỗ nào?"

Cảnh Nghi chớp mắt, hàng mi khẽ rung. Khi Lệ Vấn Chiêu nghĩ cậu đã buồn ngủ thì bất ngờ, quản gia nhỏ mím môi, miệng phát ra một chuỗi âm thanh "bíp bíp bíp".

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Anh vừa mới gom góp chút suy nghĩ thì đã bị loạt âm thanh "bíp" sắc bén của Cảnh Nghi phá tan không thương tiếc.

Anh bất đắc dĩ lắc đầu. Rõ ràng là say, nói năng chẳng đâu vào đâu. Thay vì ngồi đây "trò chuyện với ma men", có lẽ tốt hơn nên cho cậu đi ngủ sớm.

Lệ Vấn Chiêu vòng tay đỡ eo Cảnh Nghi, định bế cậu đặt lên giường, thì bất ngờ nghe thấy giọng lè nhè vang lên: "Anh thích eo em lắm hả?"

Lệ Vấn Chiêu: "???"

Cảnh Nghi lại chỉ tay chọt vào ngực anh, mặt đỏ bừng, hơi thở phả ra nóng hổi: "Chỗ này... ồn quá."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Trái tim anh như bị ai đó nghiền mạnh một cú. Trong đầu "rầm" một tiếng, dây thần kinh lý trí suýt đứt.

Tay anh vô thức siết chặt cổ tay quản gia nhỏ: "Em có biết mình đang nói gì không đấy?"

Ánh mắt Cảnh Nghi trong veo, giọng điệu kiểu như đang thuật lại một sự thật hiển nhiên. Đúng là say thật, nhưng lời nói và hành động thì... càng lúc càng khiến người khác bối rối.

Lệ Vấn Chiêu tự nhận mình là người kiểm soát tốt cảm xúc, nhưng hôm nay, bị Cảnh Nghi "dụ dỗ" đến mức hơi thở cũng loạn cả lên.

"Đương nhiên em biết chứ," Cảnh Nghi ngước mắt nhìn anh, giọng chắc nịch: "Em nói toàn là tiếng Trung chuẩn luôn!"

Nói xong, cậu bật cười ngặt nghẽo, nằm lăn lộn trên đùi anh một lúc.

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Anh cảm giác như vừa uống hai nồi lẩu siêu cay đặc biệt cỡ siêu lớn, cả người nóng ran.

Cảnh Nghi vẫn mơ màng, nhưng tai thì vẫn bị tiếng "bíp bíp" trong đầu quấy rầy, đến mức phải nhíu mày phản đối:

"Đại thiếu gia, anh hình như bị hỏng rồi."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Thề với trời, đây là lần đầu tiên có người dám trực tiếp tấn công vào lòng tự trọng của anh kiểu này. Cơn tức dâng lên, suýt nữa anh định lôi người ra dạy dỗ một trận ra trò.

Nhịn một lúc, anh mới mở miệng, giọng khàn khàn: "Muộn rồi, nghỉ đi."

Nhưng chưa kịp nói hết câu, quản gia nhỏ đã làm ầm lên: "Trước hết phải tắt chỗ này đã! Anh ồn ào đến mức em không ngủ nổi."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Anh không rõ Cảnh Nghi đang nói bừa hay thực sự có chuyện gì, nhưng vẫn chiều theo cậu kéo áo khoác, che lại ngực mình: "Thế này được chưa?"

Cảnh Nghi nghiêng tai lắng nghe một lúc, nghiêm túc lắc đầu: "Không được."

Đêm càng lúc càng khuya, Cảnh Nghi vừa làm loạn một chút đã ngáp dài, cả người đổ ập xuống giường, lẩm bẩm:

"Em buồn ngủ rồi. Thôi, tạm tha không cho anh chạm vào eo em nữa. Lần sau có cơ hội, cho phép anh sờ."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Anh sững sờ nhìn quản gia nhỏ bò lên giường như một chú bạch tuộc, đắp chăn kín mít, để lộ mỗi cái đầu lông xù. Chưa đến ba giây sau, cậu đã ngủ say như chết.

Lệ Vấn Chiêu đứng yên tại chỗ, cảm giác bị sốc nặng.

Nói ra chắc chẳng ai tin, anh cảm giác mình vừa bị "gạ gẫm", mà thủ phạm lại chính là quản gia nhỏ gan to bằng trời nhà mình.

Ngày thường, Cảnh Nghi ngốc nghếch, đáng yêu và chẳng chút tâm cơ, vậy mà chỉ cần uống tí rượu, cậu biến hình, tỏa ra sức hút không cách nào chống đỡ.

Thả thính người khác xong, tự lăn ra ngủ ngon lành.

Lệ Vấn Chiêu nghiêng đầu, nhìn Cảnh Nghi đang ngủ say trên giường. Khuôn mặt cậu đỏ ửng, hơi thở đều đều, bàn tay nhỏ xíu vô thức nắm lại, đôi môi khẽ hé, phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.

Anh thở dài, cưng chiều nhéo nhẹ tai cậu, rồi lặng lẽ vào phòng tắm.

.

.

Buổi sáng hôm sau, Cảnh Nghi tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ, cảm giác như uống nhầm "rượu pha ớt".

Cả người mệt mỏi, cậu lồm cồm bò dậy, nhìn quanh căn phòng lạ hoắc: "Ơ... đây là đâu?"

Cảnh Nghi đầu tiên là cúi đầu kiểm tra quần áo trên người, cũng may vẫn còn nguyên vẹn, thân thể cũng không có chỗ nào bất ổn. Cậu nhẹ nhõm thở phào.

Tối hôm qua, xảy ra chuyện gì cậu cũng không nhớ rõ, ký ức dừng lại lúc buổi tiệc bắt đầu, lúc sau phát sinh chuyện gì thì cậu hoàn toàn không nhớ gì cả, đầu óc trống rỗng.

Cảnh Nghi nhanh chóng rời giường chạy đi mở cửa: "Tiểu thiếu gia, cậu ở đâu?"

Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng có thể là Lệ Minh Chức đưa mình tới đây.

Cửa phòng kế bên mở ra, Lệ Vấn Chiêu mặc một thân đồ ngủ màu đen xuất hiện: "Đói bụng?"

Cảnh Nghi: "?"

Lệ Vấn Chiêu xoa đôi lông mày mệt mỏi, cả đêm không ngủ được: "Xuống lầu ăn cơm nào."

Cảnh Nghi sửng sốt vài giây liền phản ứng lại: "Đại thiếu gia, là anh tối qua mang em tới đây hả?"

Lệ Vấn Chiêu đang đi xuống lầu hơi khựng lại: "Em không nhớ gì hết?"

Cảnh Nghi vắt óc thử thăm dò: "Em phải nhớ gì ạ?"

Xem ra là quên hết sạch rồi. Lệ Vấn Chiêu bình tĩnh nói: "Tôi còn tưởng em phải nhớ rõ tối qua em đã làm gì tôi chứ?"

Cảnh Nghi: "......."

Cảnh Nghi: "!!!!!!!"

.

Trên bàn cơm, Cảnh Nghi cắn cắn chiếc đũa, suy nghĩ tán loạn. Cậu đã biết tối qua mình là được Lệ Vấn Chiêu đưa về nhà riêng, cũng như được đưa vào phòng ngủ chính của anh ấy, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy???

Cảnh Nghi nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn là không nhớ được.

Đúng là rượu giả hại người mà!

Thề từ nay không bao giờ uống nữa!

"Trước khi em rời công ty, em cũng đã nói y chang vậy." Lệ Vấn Chiêu hờ hững nhắc nhở.

Cảnh Nghi cúi đầu húp cháo, lí nhí biện minh: "Tình thế bất đắc dĩ mà."

【Thẩm Thù Bách mà huy động vốn thành công thì Lệ thị sẽ gặp nguy hiểm lớn, em không thể làm ngơ, đành phải nghĩ ra cách này thôi.】

Lệ Vấn Chiêu giọng bình thản như đang kể chuyện thời tiết: "Em còn bảo tôi sờ eo em."

"Phụt— khụ khụ khụ khụ khụ!" Cảnh Nghi suýt thì phun hết cháo ra, ho đến đỏ bừng cả mặt.

Cái quái gì thế?!

Hôm qua cậu gan dạ tới mức đó à? Ép người ta sờ eo mình á?

Lệ Vấn Chiêu mặt vẫn không đổi sắc, nhàn nhạt đáp lời: "Ừ."

Cảnh Nghi: "..."

Lệ Vấn Chiêu nhướn mày: "Người ta bảo say hay nói thật. Gần đây tôi có lạnh nhạt với em không?"

"!!!"

Ba dấu chấm than bật ra trong đầu Cảnh Nghi. Cậu ôm bát cháo, run rẩy như chú cún nhỏ sợ bị mắng: "Không có đâu, là tại em không biết điều, nói bậy sau khi say thôi. Đại thiếu gia đừng bận tâm mà!"

"Tôi cũng không muốn bận tâm đâu." Lệ Vấn Chiêu dừng lại vài giây, ánh mắt trầm ngâm khó đoán: "Nhưng mà tối qua em cứ khăng khăng bảo tim tôi bị hỏng."

"!!!"

Cảnh Nghi như hóa đá tại chỗ.

Trời ơi cậu đã làm gì thế này?!

"Cảnh Nghi." Lệ Vấn Chiêu bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt dừng lại chỗ xương quai xanh: "Cái siêu năng lực của em... phải chăng lại nâng cấp rồi?"

Ý là, nghe được cả tiếng lòng của người khác?

Cảnh Nghi lập tức đơ người.

Cái kỹ năng mới mà âm phủ mới bổ sung cho cậu còn chưa kịp tận hưởng bao lâu, sao đã để lộ trước mặt Lệ Vấn Chiêu rồi? Không được, cậu còn chưa kịp trải nghiệm nó, chưa thể để anh ấy biết!

Cậu vội lắc đầu phủ nhận: "Không có đâu!"

Lệ Vấn Chiêu nhếch nhẹ khóe môi: "Được rồi, tôi biết rồi."

Cảnh Nghi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vì chột dạ nên cậu chẳng dám ở lại phòng ăn lâu, vừa ăn xong là định chuồn ngay.

Nào ngờ vừa bước ra khỏi cửa đã nghe thấy tiếng gọi từ phía sau.

【Cảnh Nghi】

Cậu theo phản xạ quay đầu: "Dạ?"

Lệ Vấn Chiêu ngồi ở bàn ăn, khóe môi nhếch lên, mỉm cười đầy ẩn ý.

"..."

Nhìn nụ cười ấy, Cảnh Nghi bỗng hiểu ra, cái tên này vừa dùng tiếng lòng gọi cậu. Và chính cậu tự để lộ.

Đúng là đại phản diện, quá sức tinh tường!

Cậu xụ mặt thất thểu quay lại: "Đại thiếu gia, hóa ra anh đã biết từ hôm qua rồi?"

"Cũng không hẳn." Lệ Vấn Chiêu đáp: "Chỉ là suy đoán thôi. Nhưng với những gì tôi thấy hôm nay, kỹ năng của em thực sự đã được nâng cấp. Là âm phủ làm đúng không?"

Dù nghe có vẻ như hỏi, nhưng thực tế Lệ Vấn Chiêu đã gần như chắc chắn. Đây có lẽ là một trong những phúc lợi bù đắp của âm phủ dành cho quản gia nhỏ.

Cảnh Nghi ngượng ngùng gật đầu: "Ừm."

Lệ Vấn Chiêu ung dung dùng bữa xong, lau miệng. Cảnh Nghi tưởng mọi chuyện đến đây là xong thì bỗng nghe người kia hỏi tiếp: "Vậy tiếng 'bíp bíp' tối qua em nghe được là gì thế?"

Cảnh Nghi: "..."

Không khí bàn ăn rơi vào yên lặng. Lệ Vấn Chiêu nhấp một ngụm nước, giọng bình thản: "Không tiện nói sao?"

Đương nhiên là không tiện rồi! Chẳng lẽ cậu phải nói, đó là mớ ý nghĩ không trong sáng của anh, bị bộ kiểm duyệt 'bíp bíp' của tôi chặn lại hết?

Cảnh Nghi gật đầu lia lịa: "Ừ, rất không tiện!"

"Được thôi." Lệ Vấn Chiêu đặt cốc nước xuống, điềm nhiên nói: "Vậy để sau, khi nào em thấy tiện thì tôi hỏi tiếp."

Cảnh Nghi: "..."

Hả? Ý anh ấy là gì chứ?

Cậu có cảm giác Lệ Vấn Chiêu đã đoán ra được phần nào, cố ý chọc ghẹo cậu mà thôi.

.

.

Đây là một biệt thự cao cấp ở ngoại thành, phong cảnh xung quanh rất diễm lệ, kiến trúc được thiết kế vô cùng xịn sò với núi non, sông hồ, hoa cỏ đủ cả.

Lệ Vấn Chiêu không định ở lại chỗ này lâu, ăn cơm xong liền chuẩn bị trở về.

Cảnh Nghi đã sớm ăn mặc chỉnh chu đứng chờ ở trong sân, không khí ngoại thành ẩm lạnh, cậu bị gió thổi đến run cầm cập.

Bỗng nhiên cậu nhớ tới một chi tiết trong nguyên tác — Phản diện trong truyện ngay tại căn biệt thự ngoại thành này gặp tai nạn sạt lở đất đá, Lệ Vấn Chiêu nằm ở dưới đống đất đá tận ba ngày trời.

Cảnh Nghi: "......."

Tác giả đúng là đối xử với phản diện ác hết chỗ chê.

Bom mìn nhiều như vậy sao mà quét mãi không xong thế này.

Lệ Vấn Chiêu chuẩn bị xong xuôi, vừa bước ra ngoài thì thấy cậu đang đứng phát ngốc giữa sân: "Bị lạnh đến chết cứng hả?"

"Không, em đang bị sự bất công của mẹ kế làm cho tức chết!"

"..."

Anh nhẹ nhành rũ mắt, nhìn khuôn mặt đang tức giận của quản gia nhỏ, thấy cậu đang tròn mắt nhìn về phía rừng rậm sau núi: "Nhìn gì mà chăm chú thế?"

Cảnh Nghi đáp tỉnh bơ: "Xem phong thủy ạ."

"Phong thủy có tốt không?"

"Tệ cực, nhà này sát khí nặng, khả năng cao sẽ bị lở đất thôi."

Lệ Vấn Chiêu thoáng trầm ngâm. Rõ ràng không muốn ở lại đây lâu, anh dặn tài xế chuẩn bị rời đi ngay.

.

Xe chạy đến trung tâm thành phố thì dừng trước một tòa nhà cao chọc trời.

Cảnh Nghi nhìn qua cửa sổ, tò mò hỏi: "Ở đây là đâu thế?"

Lệ Vấn Chiêu nhàn nhạt đáp: "Một bất động sản khác của tôi. Xuống thôi."

Đây là một khu căn hộ cao cấp, mỗi tầng chỉ có một căn hộ, đẹp từ cổng chào đến từng bụi cây, mảng cỏ. Đặc biệt, trong khuôn viên còn nuôi hai chú công xanh đi lại dáng vẻ thanh tao như quý tộc.

Cảnh Nghi ngửa cổ nhìn tòa nhà cao tầng: "Đại thiếu gia, rốt cuộc anh có bao nhiêu căn nhà vậy?"

Lệ Vấn Chiêu ngẫm nghĩ một chút rồi khẽ mím môi: "Trong Thủ Thành thì đây là căn cuối cùng."

Cảnh Nghi đứng hình trong hai giây, rồi bất ngờ cười khanh khách, tiếng cười giòn tan vang vọng như tiếng chuông ngân.

Lệ Vấn Chiêu liếc mắt nhìn, bất lực hỏi: "Lại cười cái gì thế?"

Cảnh Nghi cố nén cười, chỉ tay lên tòa nhà rồi lanh lảnh đáp: "Em hiểu rồi, đây chính là kiểu 'thỏ khôn ba hang' trong truyền thuyết chứ gì!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Căn hộ nằm ở tầng 24, nội thất bên trong sạch sẽ gọn gàng, không hề có chút bụi bặm nào như những căn nhà bị bỏ không lâu ngày. Cảnh Nghi tò mò chạy ra cửa sổ nhìn xuống, vừa nhìn được một giây đã vội vã quay đầu, cảm giác chóng mặt ùa tới như đang lướt tàu lượn siêu tốc.

Ban đầu, Cảnh Nghi tưởng họ chỉ ghé qua đây để lấy vài thứ, nhưng không ngờ, vừa vào nhà, Lệ Vấn Chiêu đã bắt đầu cởi áo khoác, nới lỏng cà vạt, trông cứ như định ở đây lâu dài.

"Đại thiếu gia, chúng ta không về nhà ạ?"

"Ừ."

"Tại sao?"

Lệ Vấn Chiêu tháo cà vạt, cởi luôn khuy cổ tay áo, động tác ung dung thả đồ vào chiếc hộp đựng bên tường:

"Ở nhà đông người, không tiện nói chuyện yêu đương nên dẫn em ra đây ở."

Cảnh Nghi: "..."

T-thẳng thắn quá rồi!

Cậu ngơ ra mất hai giây, mặt đỏ bừng, lí nhí đáp: "Ồ... Hóa ra đây chính là kiểu 'kim ốc tàng kiều' trong truyền thuyết."

Lệ Vấn Chiêu bật cười nhẹ, không buồn sửa cách gọi của cậu: "Phòng của em ở phía Tây, tầm nhìn đẹp."

Cảnh Nghi đứng ngẩn người trong phòng khách rộng thênh thang, mặt đỏ đến mang tai, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: "Nhưng mà... em không mang theo hành lý."

"Để Phàn Minh mang đến."

Cảnh Nghi khựng lại, thở dài: "Thư ký Phàn, hình như còn giống quản gia hơn cả em."

Và làm tốt hơn mình gấp nhiều lần...

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày, dường như khá bất ngờ vì nhận thức chậm trễ này của cậu: "Vậy nên tôi đang cân nhắc tăng lương, thăng chức cho thư ký Phàn."

.

Hai ngày một đêm chưa về nhà, vừa ăn tối xong thì Lệ Đình gửi tin nhắn hỏi thăm. Cảnh Nghi lon ton chạy tới cửa thư phòng: "Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia hỏi bao giờ chúng ta về nhà?"

Lệ Vấn Chiêu khẽ nhướng mày, điềm nhiên đáp: "Bảo với nó là chúng ta đi công tác, ngắn thì vài tuần, dài thì vài tháng, chắc chắn không về sớm."

Cảnh Nghi cúi đầu gõ tạch tạch trên điện thoại, nghe giọng điệu Lệ Vấn Chiêu, cậu đoán cái "công tác" này chắc kéo dài đến tận một năm rưỡi ấy chứ!

Mặt Cảnh Nghi nóng bừng, tim đập thình thịch. Sắp tới hai người sẽ ở bên nhau suốt ngày đêm, không bị ai làm phiền. Có khi nào... tình cảm của họ sẽ phát triển với tốc độ ánh sáng không nhỉ?

Cảnh Nghi bị suy nghĩ của mình chọc cười, không nhịn được bật cười khúc khích.

hé hé hé hé hé hé hé

Lệ Vấn Chiêu bận rộn đến tận 10 giờ tối mới chịu gập laptop lại. Trong khi đó, Cảnh Nghi ngồi trên bệ cửa sổ, đeo tai nghe chơi game, an tĩnh như một chú mèo nhỏ đáng yêu.

Thấy anh tắt máy, Cảnh Nghi tháo tai nghe xuống, quay đầu hỏi: "Xong việc rồi ạ?"

"Ừ." Lệ Vấn Chiêu vừa trả lời vừa xoa xoa thái dương, trông khá mệt mỏi.

"Vậy anh mau đi nghỉ đi." Cảnh Nghi nhảy xuống sàn, chiếc quần rộng thùng thình trượt xuống che cả mắt cá chân, đi dép lê chạy tót ra ngoài.

Lệ Vấn Chiêu nhìn theo, phì cười: "Gấp gáp thế làm gì? Giường chạy đi đâu được mà lo?"

Cảnh Nghi chẳng buồn đáp, cứ thế chạy thẳng về phòng, vừa đi vừa thả lại một câu: "Chúc ngủ ngon, đại thiếu gia!"

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày, nhìn đồng hồ trên tường: "Mới 10 giờ đã đi ngủ?"

Anh dẫn Cảnh Nghi đến đây là để vun đắp tình cảm, chứ không phải để tăng chất lượng giấc ngủ.

"Đại thiếu gia, chúc ngủ ngon không có nghĩa là nghỉ ngơi đâu." Cảnh Nghi quay đầu lại, từng chữ đều rõ ràng:

"Chúc ngủ ngon nghĩa là tối nay cả hai chúng ta đều phải an phận một chút!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK