• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả gia đình họ Lệ như bị nhấn nút tạm dừng.

Ngay cả Lệ Minh Chức cũng đờ ra, không thể thoát khỏi cú sốc, đứng chôn chân tại chỗ.

Khu đất của nhà họ Lệ rất rộng, phía trước khu nhà chính là một khu vườn lộng lẫy, bốn mùa hoa nở, đẹp không lời nào tả xiết.

Lúc này, Ninh Khương đang nằm sấp trong một bồn hoa sang trọng, cúi đầu rất có phong cách trên đất.

May mà chưa mất mạng, nhưng lại nằm bẹp dí một cách chẳng mấy oai vệ, đau đớn r.ên rỉ trong bồn hoa.

"Á..."

"Ôi trời..."

Cảnh Nghi cũng xoa xoa mông, đau đến nhe răng nhăn mặt. Cái sàn nhà tổng tài mà cũng trơn thế này, đến mức có thể dùng làm vũ khí ngầm được đấy.

Tiếng rên đau đớn của Ninh Khương làm Lệ Minh Chức bừng tỉnh, cậu ta vội vàng chạy đến, cố kéo Ninh Khương ra khỏi bồn hoa.

Nhưng vì nhỏ người và không đủ sức, cậu chỉ kéo được mỗi một bên chân của Ninh Khương ra khỏi đó.

"Cảnh quản gia." Lệ Minh Chức hô lên, "Anh còn không mau đến giúp đi!"

"À... được rồi."

Cảnh Nghi vừa xoa lưng vừa cà nhắc đi đến bồn hoa, Lệ Minh Chức rộng lượng nhường cho cậu một bên chân: "Anh kéo chân kia, tôi kéo chân này, đếm đến ba, chúng ta cùng kéo anh ấy ra ngoài."

Cảnh Nghi nhìn Ninh Khương đang bị kéo thành hình chữ Y, suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói: "Kéo kiểu này hơi kỳ đấy nhỉ?"

Lệ Minh Chức ngẫm nghĩ, đáp rất đàng hoàng: "Cứu người là chính."

Cảnh Nghi thấy cũng có lý, bèn ra hiệu để cậu ta buông tay: "Vậy để tôi làm một mình, tôi khỏe mà."

Kéo hai chân thì đúng là như hiện trường một vụ án còn gì.

Lệ Minh Chức do dự một chút rồi đứng dẹp sang một bên.

Cảnh Nghi thở dài nhìn cái tên lừa đảo nằm như xác chết trên sàn, nắm lấy cổ chân hắn rồi bắt đầu kéo ra ngoài. Cả thân người Ninh Khương nằm sấp trên sàn, bị kéo đi bằng cằm, để lại một vệt dài trên mặt đất.

"..."

Cảnh tượng này lại càng giống một hiện trường phạm tội.

Không gian im lặng một hồi lâu.

Cuối cùng Lệ Minh Chức thì thầm: "Thật ra, chúng ta có thể một người khiêng nửa thân trên, một người khiêng nửa th.ân d.ưới."

Cảnh Nghi bừng tỉnh: "Đúng nhỉ!"

"..." Cả hai nhìn nhau, bị sự thiếu sáng suốt của đối phương làm cho nản lòng.

Ninh Khương đã hoàn toàn ngất đi, Lệ Minh Chức hoảng hốt gọi bác sĩ gia đình đến và đỡ Ninh Khương tựa vào cây cột.

Trong mấy cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo luôn có một bác sĩ gia đình túc trực 24/7, chẳng khác gì quản gia và trợ lý, họ là những NPC trung thành phục vụ cho mối tình của nam chính.

Bác sĩ gia đình của Lệ gia là một thanh niên đeo kính gọng vàng, có học vị tiến sĩ, nhận cuộc gọi rồi vội đến ngay, tưởng rằng có người nhà họ Lệ bị bệnh. Đến cổng thì thấy Ninh Khương ngất lịm nằm đó.

"Bác sĩ Ân, bác sĩ Ân." Lệ Minh Chức nắm lấy tay bác sĩ, hốt hoảng: "Làm ơn hãy xem giúp cho Khương Khương, anh ấy không thể chết được."

Cảnh Nghi cũng gật đầu lia lịa tán đồng. Không phải vì gì khác, chỉ sợ cú đá lúc nãy của mình lại làm xảy ra chuyện chết người.

May mắn thay, sau khi kiểm tra kỹ, Ân Liên Thành nhanh chóng kết luận: "Không sao đâu, vết thương trên đầu không nặng, chắc không đến mức chấn động não. Nếu không yên tâm thì có thể đến bệnh viện kiểm tra toàn diện."

Lệ Minh Chức hỏi: "Vậy sao anh ấy ngất đi?"

Ân Liên Thành thu lại ống nghe, nói tỉnh bơ: "Bị ảnh hưởng bởi máu huyết và kích động quá, khả năng là ngất do tức giận."

Ngất thế nào cơ???

Cảnh Nghi nheo mắt, cảm giác như bác sĩ này đang nói dối.

【Ngất kiểu gì mà lại như thế nhỉ? Chẳng lẽ do nghĩ đến việc mình làm nát hoa xong phải đền tiền thì tức quá ngất xỉu sao?】

Cảnh Nghi liếc nhìn đám hoa quý mà mình không biết tên trong bồn hoa, cũng thấy có khả năng như vậy.

Ba anh em nhà họ Lệ đồng loạt nhìn Cảnh Nghi đầy ẩn ý.

"..."

Rõ ràng là cậu ta làm cho Ninh Khương tức đến ngất mà.

Lúc thì trượt ngã, lúc thì bị kéo lê, có thần tiên nào đến cũng không đỡ nổi.

"Không có vấn đề gì với đầu cả, chỉ có vết thương ở cằm là hơi nặng."

Ân Liên Thành lấy ra dung dịch sát khuẩn và băng gạc, rồi liếc thấy vết dài trên bồn hoa, hiểu ngay: "Anh ta bị kéo lê bằng cằm à?"

Lệ Minh Chức: "..."

Cảnh Nghi: "..."

À, hóa ra là thế mà ngất.

Tội lỗi tội lỗi, sớm biết thế đã lật ngược hắn lại.

Với phán đoán chuyên nghiệp của bác sĩ Ân, Ninh Khương nhanh chóng tỉnh lại, mở mắt ra cái là sờ ngay lên cằm mình.

Nhìn thấy động tác của hắn, Cảnh Nghi lập tức chột dạ, co người nép sau một người khác.

Lệ Vấn Chiêu lạnh lùng nhìn cậu đang lùi lại cho đến khi nửa mặt đã giấu sau lưng anh, nhưng vẫn ló đầu ra hóng hớt.

"Khương Khương, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi!" Lệ Minh Chức đỡ người đàn ông đang nằm dưới đất dậy, suýt nữa bật khóc: "Anh làm em sợ chết khiếp, em tưởng anh sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa."

"Anh không sao..." Ninh Khương yếu ớt nói, giọng khàn khàn, "Chỉ là cằm hơi đau một chút."

Lệ Minh Chức đau lòng thổi phù phù, nhẹ nhàng x.oa n.ắn.

Ninh Khương nhìn sang chỗ mình vừa ngã, ánh mắt đầy thù hận hướng về phía Cảnh Nghi. Cảnh Nghi chỉ biết bặm môi, né người thêm chút nữa.

"..."

"Khương Khương, em quyết định rồi, em sẽ cùng anh dọn đi." Lệ Minh Chức nhẹ nhàng xoa lên vết thương trên cằm hắn, "Anh ở một mình, em không yên tâm. Em sẽ chăm sóc cho anh."

Ninh Khương lén liếc nhìn ba người anh của Lệ Minh Chức, trong lòng do dự không biết có nên đồng ý không. Trong lúc hắn ngất, liệu nhà họ Lệ đã chuyển hết tài sản của Lệ Minh Chức đi chưa?

"Khương Khương?" Lệ Minh Chức vỗ vai hắn: "Anh sao vậy?"

"Không có gì." Ninh Khương cúi đầu, giọng dịu dàng: "Em ở với anh tất nhiên rất tốt, nhưng sao anh nỡ để em phải cực khổ."

"Em không khổ chút nào." Lệ Minh Chức ngây thơ đáp: "Em có thể tìm cho anh một bảo mẫu ở chung, một chuyên gia dinh dưỡng, bên bệnh viện em cũng sẽ sắp xếp ổn thỏa, anh không phải lo lắng đâu."

Lệ Đình hừ một tiếng: "Minh Chức, em quên là mình đã không còn là tiểu thiếu gia của nhà họ Lệ rồi à? Bảo mẫu? Chuyên gia dinh dưỡng? Còn cả bệnh viện nữa? Em sắp xếp nổi cái gì?"

Lệ Minh Chức sững lại, nghiến chặt răng: "Vậy thì em vẫn có thể chăm sóc cho Khương Khương!"

Cùng lắm là tự mình làm việc nhà, cố gắng không tốn tiền, hoặc có thể ra ngoài kiếm việc làm, chẳng đến nỗi chết đói.

"Dù sao cũng không cần các anh phải lo." Lệ Minh Chức nói: "Khương Khương sẽ không ghét bỏ em, chúng em sẽ cùng nhau khởi nghiệp, làm lại từ đầu!"

Cảnh Nghi len lén ló đầu ra, nhủ thầm.

【Cậu đúng là yêu đến mù quáng, chỉ cần quay đầu lại một chút thôi là thấy Ninh Khương đang tức đến tím mặt rồi!】

Lệ Vấn Chiêu thoáng nhìn sang cậu quản gia, thấy cậu đang hào hứng hóng chuyện, miệng bặm lại, hàng mi khẽ động, tay vô thức vò nhăn bộ vest của anh.

Lệ Vấn Chiêu chăm chú nhìn gương mặt của cậu ta một hồi.

Quản gia mới này... lúc trước có thanh tú thế này sao?

Cảnh Nghi mải mê quan sát, hoàn toàn không để ý đến biểu cảm của người bên cạnh. Cậu khẽ chớp mắt rồi lại bắt đầu phân tích trong đầu.

【Mấy tay lừa đảo như bọn họ suốt ngày phải trốn tránh, thấy cảnh sát thì run cầm cập, làm sao dám dẫn Lệ Minh Chức về ổ của mình được.】

Lệ Minh Chức nghe thấy những lời này, cảm thấy Cảnh Nghi thật lố bịch. Cậu ta và Ninh Khương là một đôi hiểu nhau, yêu nhau và chấp nhận lẫn nhau, cậu ta hiểu Ninh Khương hơn bất kỳ ai.

Cảnh Nghi dựa vào đâu mà bôi xấu người yêu của cậu ta như thế chứ!

Cậu ta không tin.

"Khương Khương, chúng ta đi thôi." Lệ Minh Chức cương quyết muốn rời khỏi nhà họ Lệ, quay lại nhìn người yêu. Nhưng khi thấy nét mặt của hắn, cậu ta chợt khựng lại.

Ninh Khương dù cố che giấu nhưng vẫn lộ ra thoáng biểu cảm tối sầm.

???

Khương Khương của cậu ta sao lại như vậy?

Lệ Minh Chức không kìm được, buông tay ra.

Lần đến thăm nhà họ Lệ này không chỉ khiến Ninh Khương tổn thương về thể chất mà cả tinh thần, khiến hắn không giữ được biểu cảm, để Lệ Minh Chức thấy được sơ hở.

Nghĩ ngợi một hồi, Ninh Khương quyết định giả vờ ngất, mềm nhũn ngã vào vai Lệ Minh Chức.

Lệ Minh Chức lại hoảng hốt, rút điện thoại gọi bác sĩ gia đình vừa mới rời đi: "Bác sĩ Ân! Ông nói anh ấy không sao cơ mà, sao anh ấy lại ngất nữa rồi? Ông có biết chữa bệnh không? Nếu không cứu được anh ấy, cả đám người các ông sẽ phải bồi táng với anh ấy!"

Dù muộn nhưng câu thoại kinh điển này vẫn kịp đến...

Đúng là truyện tổng tài có khác, đυ.ng một chút là bắt người ta phải bồi táng, ngay cả hai quỷ vô thường cũng không dám coi mạng người như rác thế này.

Lệ Vấn Chiêu nheo mắt lại: "Em muốn ai phải bồi táng?"

Lệ Minh Chức đang làm trời làm đất cũng chột dạ khi phải đối diện với anh cả của mình, nhận ra mình lỡ lời, cậu ta cúi đầu lí nhí nói: "Bác sĩ Ân, xin lỗi, xin ông hãy cứu anh ấy."

Ân Liên Thành vừa mới rời đi chưa bao lâu lại phải quay lại, thở phì phò, cúi xuống kiểm tra cho Ninh Khương và lại kết luận không có gì bất ổn: "Cậu ấy khỏe mạnh lắm, vừa mới ngất thôi à?"

"Mới vừa ngất." Lệ Minh Chức đáp: "Không lẽ lúc nãy đập đầu nên bị sao rồi?"

Ân Liên Thành nhíu mày: "Theo lý mà nói thì không đến mức đó..."

【Hahahahahahaha, diễn trò gì đây, mí mắt nháy không ngừng, tay còn bám chặt vào Lệ Minh Chức, ai lại ngất mà trông như thế chứ... đúng là diễn dở thật! Hahahahahahaha!】

Lệ Vấn Chiêu khẽ nghiêng đầu, kín đáo xoa tai.

Quản gia nhỏ này cười quá to rồi.

Lệ Minh Chức cúi xuống nhìn Ninh Khương, thấy đúng là mí mắt hắn không ngừng nháy, lực bám vào cổ tay mình còn rất chặt.

Ninh Khương giả vờ sao? Chẳng lẽ đã đúng như Cảnh Nghi nói, chỉ là muốn lừa cậu ta để ra khỏi đây?

Tiểu thiếu gia nhà họ Lệ đột nhiên không biết có nên tin hay không.

Đúng lúc này, điện thoại của Ninh Khương lại reo lên, khiến mí mắt hắn giật giật mạnh hơn nữa, hắn từ từ mở mắt, yếu ớt ngơ ngác nhìn quanh: "Tôi... tôi đang ở đâu..."

【Chu cha, kịch bản đầy đủ thật đấy, ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha】

Ba anh em nhà họ Lệ chẳng ai đáp lại hắn, Lệ Minh Chức cũng ngẩn ra không biết nói gì, chỉ còn Cảnh Nghi là phá lên cười.

Không ai để ý đến hắn, khiến màn diễn của Ninh Khương bị thả trôi không thương tiếc.

"Minh Chức..."

"Ngài Ninh bị thương rất nặng nên ngất nhiều lần." Lệ Đình, người im lặng nãy giờ, đột nhiên lên tiếng: "Bác sĩ Ân, hãy đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra toàn diện đi."

Ân Liên Thành ngớ người, rồi nhanh chóng tiếp lời: "Dạ vâng, thưa tam thiếu gia."

Ninh Khương lo lắng nói: "Khoan đã, Minh Chức..."

Lời chưa dứt thì hắn đã bị Ân Liên Thành nhấc lên, lôi đi ra cửa.

Ninh Khương: "..."

Hắn cảm thấy mình đúng là một cái cày, cày hết một lượt đất nhà họ Lệ.

Lệ Minh Chức bần thần nhìn Ninh Khương bị kéo đi, một thoáng mềm lòng lại khiến cậu chạy theo ra đến cửa.

"Minh Chức." Lệ Vấn Chiêu nghiêm mặt: "Những ngày tới phải ở nhà, không được đi đâu cả. Cảnh quản gia..."

Anh quay đầu, chạm phải ánh mắt của quản gia nhỏ đang bám chặt lấy cánh tay mình.

Cảnh Nghi lập tức đứng thẳng, ngượng ngùng giấu tay ra sau lưng, khẽ nói: "Dạ, đại thiếu gia có gì phân phó ạ."

Chết rồi, chỉ vì xem kịch mà cậu đã coi đại thiếu gia như cột nhà mất rồi.

Lệ Vấn Chiêu: "Cậu trông chừng nó."

Hả?

Cảnh Nghi chỉ vào mình: "Là tôi sao?"

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày: "Bằng không thì ai?"

"Tôi không..." Một thoáng hiện lên mức lương tám vạn tệ mỗi tháng, Cảnh Nghi ngập ngừng, rồi lập tức nói: "Tôi không làm thì ai làm, đại thiếu gia yên tâm, tôi nhất định sẽ theo sát tiểu thiếu gia."

Lệ Vấn Chiêu lúc này mới lạnh lùng gật đầu.

Cảnh Nghi nhớ rằng trong truyện gốc, Lệ Minh Chức thường khiến các anh mình tức giận vì những hành động thiếu suy nghĩ.

Ba người anh không nỡ trừng phạt nặng nên chỉ nhốt cậu ta lại vài ngày rồi thả ra.

Lệ Minh Chức đã quen với việc bị nhốt nên thường tìm cách trốn thoát. Trơn như cá trạch, khó mà ngăn chặn được.

Rõ ràng cậu vừa nhận một quả bom bất định trong tay.

Nhưng là một kẻ đi làm công ăn lương không có quyền từ chối công việc, Cảnh Nghi đành chấp nhận nhiệm vụ trông chừng tên ngốc Lệ Minh Chức.

Sau màn kịch hài kịch này, ba người anh họ Lệ trao nhau ánh nhìn đầy ẩn ý, rồi cùng đi vào phòng làm việc.

Lệ Minh Chức bị nhốt vào phòng riêng, Cảnh Nghi vừa khóa cửa lại thì thấy hai người mặc vest đen đến gần: "Cảnh quản gia, chúng tôi được lệnh canh gác tiểu thiếu gia."

Ủa...

Hóa ra không phải bắt cậu trông cổng à?

Cảnh Nghi ngẩn ra một chút rồi nở nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn hai anh, thật là vất vả."

"Đó là việc của chúng tôi." Nói rồi, hai vệ sĩ lập tức đứng nghiêm chỉnh canh giữ trước cửa phòng Lệ Minh Chức, như hai bức tượng thần dữ tợn.

Quả bom nóng bỏng tay đã được giao lại, Cảnh Nghi thở phào nhẹ nhõm, quay người đi xuống lầu.

Đến một góc khuất, Cảnh Nghi đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lén nhìn quanh, thấy không có ai, cậu nhanh chóng nép vào bóng tối.

Suýt nữa thì quên.

Đã đến lúc gọi "bàn tay vàng" của mình ra rồi.

Cảnh Nghi nheo mắt, cười hì hì thầm gọi trong đầu: Hệ thống, xuất hiện đi nào.

...

Hệ thống?

...

Hệ... thống?

...

Thống thống ơi?

Xung quanh hoàn toàn tĩnh lặng.

Cậu ủ rũ nhận ra, mình có vẻ đã bị lừa.

Trời ơi, hóa ra kẻ bị hố lại là chính mình.

Cái lũ quỷ vô thường đáng xấu hổ kia dám lừa một sinh viên đại học ngây thơ như cậu! Đây rốt cuộc là sự đồi bại của ma quỷ hay là sự suy đồi của đạo đức?

Cảnh Nghi tức đến hít thở không thông vài giây, cảm thấy như trời sập ngay trên đầu.

________________________

Cảnh Nghi (chống nạnh gào lên): "Hắc Bạch Vô Thường là đồ ngốc nghếch lừa đảo ——"

Tại Âm Phủ:

Hắc Bạch Vô Thường: "Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì xì xì——Hắt xìiii!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK