• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết đã bao lâu trôi qua, Cảnh Nghi mở mắt ra.

Trước mặt cậu là một cảnh tượng quen thuộc nhưng chẳng có gì hay ho: bầu trời u ám như thể ai đó vừa đổ một xô bụi bẩn khổng lồ lên, xung quanh chẳng thấy bóng người hay gió thoảng, chỉ có một cây cầu gỗ đen sì kéo dài đến vô tận. Không gian im ắng đến mức rợn tóc gáy.

Cảnh Nghi: "..."

Ngẫm ngợi hai giây, cậu quyết định nằm thẳng cẳng, vẻ mặt bình thản, rồi... nhắm mắt lại. Chắc chắn là ác mộng thôi! Nếu không, làm sao cậu lại mò đến đầu cầu Nại Hà lần nữa được chứ?

Mà thôi, ác mộng thì có sao đâu, ngủ thêm chút nữa chắc sẽ tỉnh lại.

Đáng tiếc, đời không như mơ. Một đám người nào đó không muốn để cậu yên, cứ líu ríu bên tai như một cái loa rè:

"Đây là đâu thế này?"

"Có khi nào đây là loại nhà tù kiểu mới không?"

"Chỗ này rùng rợn quá, tôi chẳng nhớ nổi làm sao mình lại tới đây nữa..."

"Nhìn thôi đã thấy có ma rồi!"

"Tôi muốn về nhà! Không muốn ở đây nữa, đáng sợ quá trời!"

"IM HẾT CHO TAO!" Khâu Cố Chính cuối cùng cũng gầm lên, cả người toát ra luồng sát khí hầm hố.

Với biểu cảm như thể vừa uống nhầm thuốc đắng, hắn bước tới túm cổ áo Cảnh Nghi, hỏi dồn: "Nói mau, chỗ này là chỗ quái gì? Có phải âm mưu của mày và Lệ Vấn Chiêu không? Tụi mày định giở trò gì nữa hả?"

Cảnh Nghi mở mắt, ánh nhìn sáng trong như gương: "Đây là đâu à? Ông đi mà nhìn cái bảng ở đầu cầu kìa."

Khâu Cố Chính khựng lại, trố mắt: "Mày... không bị nói lắp nữa hả?"

Cảnh Nghi nhíu mày, bật mode cà khịa: "Ông từng thấy ai bị nói lắp mà nói năng lưu loát thế này chưa?"

Khâu Cố Chính: "..." Mình bị troll rồi!

Hắn lầm bầm nguyền rủa, ánh mắt càng lúc càng u ám. Khi định ra tay bóp cổ Cảnh Nghi thì một tiếng hét thất thanh vang lên từ phía sau:

"Aaa!!! Là, là, là... chỗ này là..." Bùi Bồi run rẩy chỉ tay về phía tấm bia đá ở đầu cầu, mặt trắng bệch không còn giọt máu.

Dương Tại Luận tò mò đi tới, thản nhiên bảo: "Sao, bị nhiễm nói lắp luôn rồi à?"

Bùi Bồi hấp tấp đáp: "Nhìn chữ trên bia kìa!"

Cả đám đồng loạt quay lại, tò mò vây quanh tấm bia đá đứng trơ trọi bên cạnh cây cầu đen kịt. Dưới làn sương đen mờ ảo, tấm bia hiện lên u tối, lạnh lùng, mặt trước khắc ba chữ to đùng:

Cầu Nại Hà.

"..."

Bùi Bồi lắp bắp: "Chúng... chúng ta... chết rồi sao?"

"Không thể nào! Chắc chắn là âm mưu của Lệ Vấn Chiêu! Hắn ta muốn cứu quản gia của mình!" Dương Tại Luận tự huyễn hoặc: "Nhất định quanh đây có máy quay, hắn chờ chúng ta tự khai tội thôi. Tao không thể chết! Làm sao tao chết được chứ!"

Bùi Bồi như nhớ ra điều gì, bấm mạnh vào tay mình. Không đau. Sắc mặt cô càng hoảng loạn hơn:

"Sao lại không đau... Tôi... tôi không cảm nhận được gì cả!"

Dương Tại Luận cũng thử, rồi im bặt.

"......."

Phương Hằng thì như phát điên, vừa chạy vừa gào vào màn sương: "Ra đây! Ai đó đang trốn ở đó đúng không? Thả tôi về đi! Tôi tình nguyện ngồi tù! Ra mà bắt tôi này, mau ra đây!"

Cả bọn, kể cả Khâu Cố Chính, giờ đứng đơ như tượng sáp. Cảnh Nghi nhìn họ từ xa, cảm thấy tự hào với bản thân:

Lần đầu mình gặp Hắc Bạch Vô Thường đâu có khùng đến thế này!

Phương Hằng có vẻ điên cuồng, trong làn sương đen cậu ta vừa van xin một lúc, thấy không hiệu quả liền phát điên, "Lệ Vấn Chiêu! Thẩm Thù Bách ! Tụi tao đã bị chúng mày lừa rồi! Có gan thì ra đây nói chuyện đi! Ở sau lưng thì tính là đàn ông à? Ra đây!"

Lúc này, Khâu Cố Chính chú ý đến vẻ bình thản như thể đang xem phim của Cảnh Nghi, cậu ta cứ như thể mãi đứng ngoài cuộc sợ hãi, môi mấp máy, "Mày... mày sao không sợ chết?"

Cảnh Nghi nghiêm mặt đáp: "Tại sao tôi phải sợ?"

Mơ mà, có gì mà phải sợ?

Khâu Cố Chính : "......"

Cảnh Nghi chớp mắt, phản ứng kịp: "À đúng rồi, các người là lần đầu nên sợ là phải thôi."

Cậu dịu dàng nói: "Không sao đâu, chết nhiều rồi cũng quen thôi."

"......"

Là tiếng người sao? Sao câu này nghe như từ một hành tinh khác vậy?

Khâu Cố Chính lảo đảo lùi lại, không thể chấp nhận được sự thật: "Không thể nào..."

"Không có gì là không thể." Cảnh Nghi bình thản nói: "Suy nghĩ thoáng ra một chút, làm một cái xác rồi đi... à không, làm một con ma thì tốt hơn."

"......"

Đúng lúc đó, sương đen chuyển động mạnh, hai bóng người cao gầy hiện ra, tay chân dài ngoằng, tỉ lệ cơ thể kỳ quái, giọng nói lơ lửng trong không trung:

"Cô ta chạy khỏe ghê nhỉ. Chết trên núi mà nửa tiếng đã về tới nhà, làm tụi mình tìm khắp nơi."

"Thôi, bắt được là xong. Nhóm năm người còn đủ cả."

"Đâu, kia thừa một người kìa."

Phương Hằng nhảy dựng lên, gào to:

"Ai đó? Có phải Lệ Vấn Chiêu và Thẩm Thù Bách không? Cuối cùng cũng ra mặt hả? Mau thả bọn này về, không thì tao—AAAA!"

Một trong hai bóng gầy dài thọc tay túm cổ Phương Hằng, đá cậu một cú bay tới đầu cầu. "Im mồm đi! Ồn chết mất!"

Làn sương đen tan dần, bóng dáng của Hắc Bạch Vô Thường hiện ra trước mặt mọi người, bên cạnh họ là Sầm Mính Mính, người đầy máu me và mặt mày giận dữ.

"A—!" Bùi Bồi hét lên một tiếng đầy hoảng sợ.

Sầm Mính Mính vừa quay mặt đã thấy Khâu Cố Chính, ánh mắt trợn trừng, khuôn mặt toát lên vẻ oán độc, liền lao tới túm chặt cổ Khâu Cố Chính, hét lên:

"Mày dám giết tao... Đồ khốn nạn, tao bóp chết mày!"

"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa." Bạch Vô Thường lôi cuốn sổ mệnh ra, giọng đều đều:

"Tất cả qua đây xác nhận danh tính. Ta đưa các ngươi qua Hoàng Tuyền."

Cả nhóm năm người lập tức im thin thít. Bùi Bồi vừa lắc đầu vừa lùi lại: "Tôi không đi! Tôi không đi đâu!"

"Chuyện này không phải do các ngươi quyết định." Hắc Vô Thường lạnh lùng nói: "Tuổi thọ các ngươi đã hết, Hoàng Tuyền là nơi nên đến. Sớm đi sớm siêu sinh, đừng làm lỡ việc của chúng ta."

Bạch Vô Thường lật lật cuốn sổ mệnh, như vô tình mà lại rất cố ý: "Năm người này để ta đưa qua, ngươi đi nói chuyện với Cảnh Nghi đi."

Hắc Vô Thường lập tức trừng mắt: "Vì sao không phải ngươi đi?"

Bạch Vô Thường mặt không biến sắc, nhả từng chữ: "Ta phải đưa họ qua trước. Linh hồn không thể ở lâu trên cầu Nại Hà. Nếu Mạnh Bà biết, sẽ mắng cho mà xem."

Hắc Vô Thường gân cổ: "Vậy sao lại bắt ta đi nói chuyện với Cảnh Nghi?"

"..."

Hai con quỷ mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng đồng thanh: "Thôi được, cùng đi!"

Mấy năm làm đồng nghiệp rồi, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu!

Bạch Vô Thường rút dây khóa hồn ra, quấn năm linh hồn lại trên cầu, phát cho mỗi người một tờ giấy âm phủ:

"Đây là giấy báo tử của các ngươi, không có vấn đề gì thì ký đi. Chúng ta còn việc khác, các ngươi tự xem đi."

"..."

·

Không xa, một chàng trai trẻ ngồi trên cầu, hai tay chống cằm, đôi mắt tròn long lanh, nhìn ngoan ngoãn vô cùng.

Nhưng ai hiểu rõ tính cách của cậu đều biết, cái vẻ ngoan ngoãn đó chỉ là giả bộ. Một khi đã ngang bướng thì chẳng khác nào một con lừa ngoan cố.

Hắc Bạch Vô Thường đẩy nhau đến gần Cảnh Nghi. Chưa kịp mở miệng, đã nghe cậu ta lên tiếng: "Lâu rồi không gặp hai vị."

Cảnh Nghi: (OvO)

Bạch Vô Thường ho khẽ một tiếng: "Đúng, đúng, lâu rồi không gặp."

Nhìn Cảnh Nghi dễ nói chuyện như vậy, tim Bạch Vô Thường như được thả lỏng, cứ tưởng vụ câu sai hồn lần hai có thể giấu kín được rồi...

Nhưng chưa kịp nói thêm, cậu ta đã nhếch miệng cười đầy ý tứ: "Cuối cùng cũng bắt được hai người."

Hắc Bạch Vô Thường: "?"

Ơ, chẳng phải đây là câu bọn họ hay dùng nhất khi bắt hồn sao?

Cảnh Nghi chưa quên vụ bị lừa lần trước. Đầu tiên là câu nhầm hồn khiến cậu chết oan, sau đó ném cậu vào thế giới tiểu thuyết, hứa hẹn bao nhiêu mà chẳng làm được cái nào. Đúng là lừa đảo chuyên nghiệp!

Mà lừa đảo thì phải bị trừng trị.

Giờ đây, ma đã nằm trong tay cậu, chẳng lẽ cậu lại không trả thù?

Cảnh Nghi đứng dậy, bước lên một bước. Hắc Bạch Vô Thường lập tức lùi lại với vẻ mặt hết sức kỳ lạ.

Ồ?

Có tác dụng à?

Xem ra, bọn họ cũng biết xấu hổ vì những việc mình làm.

Vậy thì vẫn còn hy vọng cải tạo!

Cảnh Nghi ưỡn ngực, nghĩ thầm: "Đạo đức đứng về phía mình! Chỉ cần mình không nhượng bộ, họ chẳng còn cách nào nhìn thẳng vào mình nữa."

"Các người là đồ quỷ lừa đảo." Cảnh Nghi nheo mắt: "Hứa cho tôi tái sinh, thế mà lại ném tôi vào thế giới tiểu thuyết là sao?"

Bạch Vô Thường ngượng ngùng gãi đầu: "Thực tế thì... cuộc sống hiện tại quản lý nghiêm ngặt, cấp bậc của chúng ta không đủ để thay đổi tất cả. Thế giới tiểu thuyết là lựa chọn khả thi nhất."

Cảnh Nghi bị kéo lệch sang chủ đề khác: "Thế giới tiểu thuyết không ai quản à?"

"Tạm thời thì không." Hắc Vô Thường chen vào: "Huống chi, chúng ta đã chọn cho ngươi thân phận tái s.inh lý tưởng rồi. Lương tháng mười vạn, không phải tăng ca, ông chủ thì rất tốt."

Nhắc đến ông chủ, mặt Cảnh Nghi không tự chủ đỏ lên. Được rồi, gặp được Lệ Vấn Chiêu cũng coi như không tệ lắm, chuyến tái sinh này cũng đáng.

"Vậy còn vụ bàn tay vàng các ngươi hứa đâu?"

"Cho rồi mà." Hắc Vô Thường chỉ vào cổ cậu: "Cái loa khuếch âm đó, dấu hiệu vẫn còn đây, ta thấy rõ mà."

Cảnh Nghi: "..."

Cảnh Nghi: "???"

Khoan đã, cậu có bàn tay vàng thật sao?

Vậy, Lệ Vấn Chiêu nghe được tiếng lòng của cậu không phải do dị năng, mà là vì cậu tự nói to lên á?

Chỉ vì cậu được lắp cái loa khuếch âm?

Cảnh Nghi: "..."

Nhìn vẻ mặt cậu kỳ lạ, Hắc Vô Thường dè dặt vỗ vai: "Ngươi làm... Aaa! Đau chết ta!"

Hắc Vô Thường nhảy dựng lên, ôm tay lùi lại. Bạch Vô Thường vội đỡ lấy: "Ngốc thế, cậu ta là sinh hồn, ngươi chạm vào làm gì? Không bị dương khí đốt mới lạ!"

Hắc Vô Thường kêu rên: "Ta quên mất... A, đau chết mất!"

Nhìn Hắc Vô Thường mặt mày méo xệch, Cảnh Nghi bỗng nhiên biến sắc: "Ngươi cũng biết đau?"

"Quỷ chết rồi cũng là quỷ, tại sao không biết đau?" Hắc Vô Thường đáp.

Cảnh Nghi: "..."

Khoan đã, vậy đây không phải là mơ sao?

Những ký ức hỗn loạn trong đầu Cảnh Nghi dần trở nên rõ ràng, cuối cùng dừng lại ở khoảnh khắc lạnh buốt trên vách đá.

Đúng rồi, cậu bị bắt cóc, rồi cùng Khâu Cố Chính rơi xuống vực, chìm vào biển sâu.

Vậy...

Cảnh Nghi cúi đầu nhìn đôi tay mình, không thể tin nổi: "Vậy là, tôi lại chết rồi sao?"

Còn Lệ Vấn Chiêu thì sao...

"Thực ra, cũng không hẳn." Hắc Vô Thường gãi gãi đầu: "Như lần trước, ngươi bị—"

"Hự?"

Bạch Vô Thường nhanh tay bịt miệng đồng nghiệp, cười gượng: "Không có gì, không có gì! Cảnh tiên sinh, ngài lạc vào cầu Nại Hà thôi. Để bọn ta đưa ngài về nhé?"

Cảnh Nghi: "..."

Cậu híp mắt lại, rồi bắt đầu bật chế độ lải nhải: "Hai người... lại câu nhầm hồn đúng không?"

Hai Vô Thường: "..."

Cảnh Nghi nghe vậy liền ngộ ra ngay. Đúng là như thế thật!

Đã vậy thì, cậu cũng chẳng vội gì mà rời đi. Là một kẻ xui xẻo bị chết oan tới tận hai lần, cậu thấy mình hoàn toàn đủ tư cách để thương lượng với hai vị Vô Thường.

Suy nghĩ xong xuôi, Cảnh Nghi tự nhiên ngồi xuống ngay đầu cầu, chống cằm hỏi khẽ: "Lần này tôi có được gặp Mạnh Bà không?"

Vô Thường: "..."

Hắc Vô Thường vốn thẳng thắn, bực bội đáp: "Không được."

"Ồ, qua cầu cần phải xác thực danh tính, đúng không?" Cảnh Nghi nhếch môi nói. "Tôi qua không nổi."

Hai vị Vô Thường thở phào một hơi, nhưng chưa kịp mừng thì đã nghe thấy vị "tổ tông" trước mặt nở nụ cười ngây thơ:

"Vậy thì tôi sẽ giăng băng rôn, viết huyết thư, rồi quỳ đầu cầu khóc lóc. Làm thế Mạnh Bà có đến không nhỉ?"

"..." Hai Vô Thường đổ mồ hôi lạnh.

Bạch Vô Thường vội nói: "Cảnh tiên sinh, chuyện gì cũng có thể thương lượng được mà, hà tất phải làm phiền Mạnh Bà?"

Cảnh Nghi mím môi: "Thế thì thương lượng đi."

Thái độ của Cảnh Nghi thay đổi nhanh như lật bánh tráng, khiến Bạch Vô Thường ngẩn người. Suy nghĩ hồi lâu, anh ta dè dặt đề nghị: "Hay là, ngài cứ nói thẳng xem ngài muốn gì?"

Cảnh Nghi chẳng thèm suy nghĩ: "Thế thì chẳng thể hiện được thành ý của các người rồi. Tại sao lại bắt tôi phải đề xuất chứ?"

Nói đoạn, cậu hất cằm: "Nhưng trước tiên, gỡ cái loa này cho tôi đi đã."

Bạch Vô Thường cau mày, cẩn thận đáp: "Cảnh tiên sinh... cái đó, trước khi linh hồn ngài hoàn toàn rời khỏi cơ thể thì không thể gỡ được. Cũng không thêm buff được đâu."

CÁI GÌ?!

Mắt Cảnh Nghi trợn tròn: "Thế hóa ra tôi phải làm cái loa nhỏ này cả đời à?"

Làm cái loa phát thanh này, không có nổi lấy một bí mật riêng tư.

Mà trong mắt Lệ Vấn Chiêu, chẳng khác nào trần như nhộng!

Cậu không vui quay sang trừng hai Vô Thường: "Hai người làm làm bàn tay vàng vô duyên ghê luôn á."

"Nhưng mà... tôi có thể chỉnh sửa một chút..." Bạch Vô Thường lén ghé tai Cảnh Nghi thì thầm vài câu.

Mắt Cảnh Nghi sáng lên, lòng cũng mềm nhũn: "Được thôi."

Bạch Vô Thường thở phào: "Vậy bọn tôi đưa ngài về nhé."

Cảnh Nghi xoay mặt đi: "Khi nào thì tôi nói là tôi muốn về?"

"Hả? Ngài vừa đồng ý rõ ràng còn gì?" Hắc Vô Thường giật mình: "Vậy hóa ra nãy giờ ngài đang chơi đùa bọn tôi à?"

Cảnh Nghi hất cằm: "Thế hai người làm tôi chết oan tận hai lần thì sao?"

Hai Vô Thường cứng họng, á khẩu không trả lời nổi.

Phải rồi, bọn họ bị công nghệ cao làm cho mờ mắt, phạm sai lầm tận hai lần trên người Cảnh Nghi, khiến anh mất cả nhà, phải lưu lạc tái sinh vào thế giới tiểu thuyết.

Cảnh Nghi không truy cứu trách nhiệm là phúc đức của họ lắm rồi!

Hắc Vô Thường mím môi, ngoảnh mặt: "Thế ngài còn muốn gì nữa?"

Cảnh Nghi: "Tiền."

Anh nhìn hai người trước mặt: "Hai người chắc chắn có cách kiếm tiền trong thế giới tiểu thuyết đúng không?"

Bạch Vô Thường nhịn không được hỏi: "Ngài cần bao nhiêu?"

Cảnh Nghi, như một cái hố không đáy: "Càng nhiều càng tốt. Một chuyến đi không dễ dàng, chẳng lẽ các anh để tôi tay trắng quay về?"

Bạch Vô Thường: "..."

Cậu tưởng đây là hàng xóm sang nhà chơi hả? Rồi còn mang cả đặc sản về nhà nữa?

Hắc Vô Thường nghiến răng: "Được, chúng tôi sẽ gom tiền giúp ngài."

"Tôi phải đợi bao lâu?" Cảnh Nghi hỏi.

Bạch Vô Thường nhìn màn sương mù hỗn độn trên bầu trời, mặt nghiêm trọng: "Cảnh tiên sinh, thời gian ở thế giới tiểu thuyết và hiện thực không giống nhau. Tính đến giờ, thế giới của ngài đã trôi qua mười ngày rồi."

Cảnh Nghi: "!!!"

Vừa nghe xong, Cảnh Nghi nhảy dựng: "Thế thì tôi đi đây, đi đây! Các anh nhớ đưa tiền cho tôi, không tôi viết huyết thư gửi Mạnh Bà thật đấy."

"..." Bạch Vô Thường câm lặng vài giây: "Được."

Sau khi bàn xong điều khoản đền bù, Cảnh Nghi theo chân Bạch Vô Thường đến Vãng Sinh Trì. Đi qua đầu cầu Nại Hà, anh tò mò hỏi: "Năm người bọn họ đều phải uống canh đầu thai hả?"

Hắc Vô Thường đáp: "Sao có thể? Có hai người phải xuống địa ngục, đặc biệt là tên họ Khâu kia, tội c.ưỡ.ng h.iế.p là một trong những tội không thể tha thứ ở địa phủ. Hắn sẽ phải xuống tầng thứ mười lăm. Chờ chuộc hết tội nghiệp, hắn mới có cơ hội đầu thai. Nhưng chắc chắn sẽ không được làm người nữa."

Cảnh Nghi chẳng chút cảm thông với Khâu Cố Chính, chỉ nôn nóng muốn về Lệ gia. Cậu đã hồn lìa khỏi xác tận mười ngày, Lệ Vấn Chiêu chắc lo lắng lắm rồi.

Đột nhiên nghĩ đến gì đó, Cảnh Nghi dừng bước. Hắc Vô Thường bất ngờ không kịp thắng, suýt hất anh vào Vãng Sinh Trì: "Sao vậy?"

Cảnh Nghi mím môi, mặt mày phức tạp: "Ờm... tôi muốn hỏi, cơ thể tôi... còn không?"

Bạch Vô Thường xem lại sổ sinh tử: "Còn, sổ ghi ngài đang ở phòng ICU 806, Bệnh viện Trung tâm."

Cảnh Nghi thở phào, anh thực sự sợ Lệ Vấn Chiêu đã đem mình đi chôn rồi.

"Thế thì đi thôi."

Xiềng xích ở cầu bên kia, Dương Tại Luận nhìn thấy Cảnh Nghi được đưa đi, gào lên: "Tại sao hắn được về?!"

Cảnh Nghi chẳng thèm quay đầu, đáp tỉnh bơ: "Ha, chắc hai người không biết tôi có người chống lưng nhỉ?"

"Chọc vào tôi là các người chọc phải đá cứng rồi đó!"

Phương Hằng nghe vậy, ánh mắt đầy hy vọng, lao lên nhưng bị xích ngăn lại: "Quản gia Cảnh! Trợ lý Cảnh! Đưa tôi đi với! Tôi cũng muốn về! Cầu xin anh!"

"Không được đâu." Cảnh Nghi lắc đầu.

"Mấy vụ đội mồ sống dậy, tôi làm một mình là đủ rồi, thêm hai ông nữa chẳng phải dọa chết người ta à."

Vô Thường: "..."

Bạch Vô Thường nhẹ gõ lên Vãng Sinh Trì. Mặt nước vốn yên ắng bắt đầu dao động, ánh sáng vàng từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, tạo thành một cánh cổng ánh sáng.

Bạch Vô Thường đứng sang một bên: "Cảnh tiên sinh, bước qua cánh cửa này, ngài sẽ trở lại cơ thể của mình."

Cảnh Nghi nhìn chằm chằm vào cánh cổng ánh sáng vài giây, sau đó nheo mắt nghi hoặc nhìn đám Vô Thường:

"Tôi... sẽ không quay lại đây nữa, đúng không?"

"Chắc chắn không đâu," Hắc Vô Thường đáp dứt khoát, "Làm gì có ai té cùng một chỗ tới ba lần?"

Cảnh Nghi híp mắt: "Thề đi."

Bạch Vô Thường: "..."

Hắc Vô Thường sốt ruột vỗ ngực: "Được rồi, tôi thề!"

Nghe vậy, Cảnh Nghi mới hài lòng bước tới vài bước, nhưng chợt khựng lại. Cậu ngoảnh đầu lại, ánh mắt đầy nghi ngờ: "Lần trước tôi không đi qua thế này. Ai trong hai người đã đá tôi vậy?"

"..."

Hắc Vô Thường không nhịn nổi nữa, giơ tay lên... thẳng tay đẩy Cảnh Nghi vào trong cổng ánh sáng!

Bạch Vô Thường đứng bên cạnh, bình tĩnh kết một thủ ấn phức tạp. Một chiếc thẻ ngân hàng lấp lánh ánh đen vàng bay theo Cảnh Nghi, biến mất vào bóng tối.

"Xong, cuối cùng cũng tiễn được cái vận xui này đi rồi!" Hắc Vô Thường vừa lòng phủi tay, quay trở lại đầu cầu:

"Tôi không muốn xuống địa ngục đâu. Anh đưa bọn kia đi đi, tôi đi tìm Mạnh Bà đây."

Dây xích trên cầu tách ra, biến thành hai buồng giam nhỏ nhốt Bùi Bồi và Khâu Cố Chính lại, kéo họ rời khỏi cầu Nại Hà.

Bùi Bồi hoảng sợ hét lên: "Mấy người định đưa tôi đi đâu? Không phải là qua cầu để đầu thai sao?"

"Đầu thai?" Hắc Vô Thường bật cười khẩy:

"Mơ đẹp quá ha? Hai người tay đầy máu, còn chưa chịu hình phạt ở nhân gian, tội thêm tội, phải gặp phán quan rồi xuống địa ngục chịu hình phạt trước đã. Hết hạn tù rồi mới được đầu thai, mà lần sau chắc làm chó làm heo thôi, nhớ mà sống tử tế!"

Khâu Cố Chính bám chặt dây xích, gào lên tuyệt vọng: "Không, không, tôi không muốn!"

Dây xích lạnh lùng siết chặt, quấn lấy cả hai, biến họ thành hai đám sương đen, biến mất trong nháy mắt.

Cầu Nại Hà lại chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn những đám mây đen cuồn cuộn, nuốt chửng mọi tội nghiệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK