• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ra khỏi văn phòng, Cảnh Nghi vẫn trong trạng thái "sốc văn hóa" không hồi phục nổi.

Thư ký Phàn và thư ký Trâu, hóa ra lại có thể mượn rượu giải sầu cùng nhau à?

Thì ra câu nói "địch thủ hóa tri kỷ" không phải chỉ để làm màu.

Lệ Vấn Chiêu từ tốn bổ sung: "Trước đây không có chuyện này, mối quan hệ kỳ lạ này mới bắt đầu gần đây thôi."

Cảnh Nghi ngạc nhiên quay sang: "Gần đây? Là sao?"

Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu thấp thoáng chút ẩn ý: "Ừ, kể từ khi cuộc chiến thương trường kỳ lạ kia bắt đầu."

Cảnh Nghi ngớ người trong vài giây, rồi lập tức vỗ tay hoan hỉ: "Thì ra là nhờ công của tôi!"

Nhờ cậu mà hai "trùm phe địch" đã phá vỡ băng giá, nâng ly vui vẻ. Dù hậu quả sau khi nâng ly hơi... khó đỡ, nhưng cũng tính là hai người đã thành công kết bạn vượt rào cản!

Lệ Vấn Chiêu cười nhẹ: "Em cũng biết cách tự tìm cớ thật đấy."

Cảnh Nghi phẩy tay: "Gọi là phẩm chất tốt đẹp thì đúng hơn."

Đang nói dở, cậu nhìn thấy thang máy không dừng mà cứ thế đi xuống.

Giật mình hỏi: "Không phải chúng ta định đi ăn ở nhà ăn sao?"

Lệ Vấn Chiêu nhỏ giọng: "Không cần, tôi đã chuẩn bị đồ riêng cho em."

Cảnh Nghi hưng phấn cắn môi, nhưng ngoài mặt lại cố tỏ vẻ nghiêm túc: "Như thế có ổn không?"

Lệ Vấn Chiêu điềm nhiên đáp: "Nên làm thôi. Dù sao thì tôi cũng đang theo đuổi em mà, chút nỗ lực này là cần thiết."

Cảnh Nghi: "???" Tim đập thình thịch.

Theo đuổi? Theo đuổi mình?

Cảnh Nghi ấp úng: "Anh... không phải bảo tôi cứ từ từ suy nghĩ à?"

Lệ Vấn Chiêu thản nhiên: "Em cứ nghĩ của em, tôi theo đuổi của tôi. Hai việc không hề mâu thuẫn."

Không mâu thuẫn thật, nhưng rõ ràng là làm người ta rối tung hết cả lên!

Thang máy đã xuống đến tầng một, cánh cửa xoay mở ra, luồng gió lạnh ào vào khiến Cảnh Nghi co rúm lại.

Lệ Vấn Chiêu cởi áo khoác gió trên tay đưa qua: "Lạnh thì mặc vào."

Cảnh Nghi nhìn áo hai giây, rồi lắc đầu: "Thôi, tôi không mặc đâu."

Lệ Vấn Chiêu nhướn mày: "Vì sao?"

Cảnh Nghi lí nhí: "Tôi sợ tin đồn trong công ty làm ảnh hưởng đến hình tượng thần tiên cao lãnh không vướng bụi trần của anh."

Lệ Vấn Chiêu thản nhiên đáp: "Nếu tôi thật sự không vướng bụi trần, thì đã chẳng thích em đến vậy."

Ầm!

Vài nhân viên Lệ thị vừa đi qua hình như nghe thấy đoạn hội thoại của Lệ tổng, tò mò ngoái lại nhìn.

Cảnh Nghi ngay lập tức xoay người bỏ chạy: "Đừng có nói mấy câu đó ở công ty chứ!"

.

Bữa trưa được chọn ở một nhà hàng nấm mới mở gần công ty. Trong tiết trời lạnh lẽo ẩm ướt, một nồi lẩu nấm bốc khói nghi ngút đúng là cứu tinh.

Không gian quán được trang trí ấm áp, hương thơm từ nấm lan tỏa khắp nơi. Cảnh Nghi vừa ngửi thôi đã cảm giác nước miếng muốn rớt ngay.

【Thơm quá!】

Lệ Vấn Chiêu nhìn cậu, nhân viên phục vụ dẫn họ vào phòng riêng đã đặt trước. Không lâu sau, nồi nước lẩu được dọn lên.

Phục vụ niềm nở: "Đây là thực đơn, hai vị có thể xem và gọi thêm món ạ."

Lệ Vấn Chiêu múc một muỗng nước lẩu, đặt trước mặt Cảnh Nghi: "Em muốn ăn gì tự chọn đi."

Cảnh Nghi lần này rất dứt khoát, vừa cầm menu vừa dè chừng:

Lỡ anh ta lại buông mấy câu sến súa thì toi!

Nhanh chóng chọn xong thịt và rau yêu thích, cậu đẩy menu về phía Lệ Vấn Chiêu

"Đại thiếu gia, tôi chọn xong rồi."

Lệ Vấn Chiêu gật đầu: "Được, lên món đi."

Nồi lẩu nóng hổi dậy mùi thơm lừng.

Cảnh Nghi hớp ngay một muỗng nước, mắt sáng rực: "Ngon quá!"

Lệ Vấn Chiêu thong thả gắp cho cậu một miếng nấm: "Không ngon thì tôi đã không dẫn em tới. Dù sao em còn chưa đồng ý tôi, không thể làm mấy chuyện bị trừ điểm được."

Cảnh Nghi suýt sặc: Tôi có thể hóa thân làm nấm chui luôn vào nồi không?

"Đại thiếu, thật ra anh không cần lúc nào cũng nhắc đến chuyện đó đâu... Tôi nhớ mà."

Lệ Vấn Chiêu nhàn nhã: "Đợi em đồng ý thì tôi không nói nữa."

Cảnh Nghi đành câm nín, lặng lẽ tiếp tục húp canh.

Bữa trưa kéo dài bốn mươi phút, Cảnh Nghi ăn no đến căng bụng, vị tươi ngon của nấm k.ích th.ích đến nỗi như muốn tan luôn đầu lưỡi.

Lúc ra quầy thanh toán, Lệ Vấn Chiêu quẹt thẻ, còn Cảnh Nghi đứng cạnh tranh thủ vặn vẹo người cho tiêu cơm.

"Thưa ngài, hôm nay là ngày kỷ niệm khai trương của cửa hàng chúng tôi. Các cặp đôi đến đây sẽ được giảm giá 10% và tặng một món quà nhỏ. Đây là cặp búp bê tình yêu dành cho hai vị. Hy vọng lần sau hai vị sẽ lại ghé thăm."

"..."

Cảnh Nghi ngẩng mặt lên, gương mặt nóng bừng. Trong khi đó, Lệ Vấn Chiêu vẫn giữ vẻ bình thản, cười nhẹ: "Cảm ơn. Nhưng có lẽ cô hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải là cặp đôi."

Nhân viên phục vụ ngẩn ra một lát, rồi vội vàng xin lỗi: "Thật ngại quá! Tôi thấy hai vị trông rất thân thiết nên tưởng rằng..."

"Không sao." Lệ Vấn Chiêu quẹt thẻ, giọng điệu nhẹ tênh: "Chờ đến ngày chúng tôi trở thành cặp đôi rồi quay lại nhận búp bê cũng chưa muộn."

Cảnh Nghi: "..."

Nhân viên phục vụ lập tức sáng mắt: "Vậy thì chúc hai vị sớm vượt qua ánh mắt thế tục và sống bên nhau đến bạc đầu!"

Nói xong, cô còn lén liếc nhìn Cảnh Nghi một cái đầy ý tứ.

Cảnh Nghi mặt đỏ như gấc chín, vội vàng chuồn ra ngoài. Nhưng vừa chạy đến cửa thì lại vấp ngưỡng cửa ngã lảo đảo: "..."

Khi Lệ Vấn Chiêu đuổi theo, anh thấy ngay cảnh Cảnh Nghi đang đứng nép dưới mái hiên, rụt cổ vào cổ áo, vành tai đỏ ửng như quả ớt.

Lệ Vấn Chiêu xách túi quà đi tới, vừa kịp nghe được đống suy nghĩ hỗn loạn đang quay cuồng trong đầu quản gia nhỏ.

Lục cục lục cục, chẳng rõ cậu đang lẩm bẩm gì, chỉ biết là loạn cào cào cả lên.

"Tôi xin lỗi." Lệ Vấn Chiêu cúi đầu nhìn Cảnh Nghi, giọng nói dịu dàng: "Dọa em sợ rồi à?"

Cảnh Nghi lắc đầu.

【Cũng không đến mức dễ bị dọa thế đâu.】

Chỉ là bị phô trương trước mặt đông người thì hơi xấu hổ, nhưng bảo cậu thẳng thừng từ chối Lệ Vấn Chiêu, cậu lại không làm được.

"Hiểu rồi." Lệ Vấn Chiêu gật nhẹ: "Vậy sau này tôi sẽ kiềm chế, cố gắng không bộc lộ tình cảm với em ở nơi công cộng nữa."

"..."

.

Buổi chiều quay lại công ty, mặt Cảnh Nghi vẫn còn nóng bừng. Cậu cúi gằm xuống, không dám ngẩng đầu lên, trên mặt viết rõ mấy chữ bối rối và ngượng ngùng.

Phàn Minh nhìn thấy thì thoáng sững sờ, nhưng ngay lập tức điều chỉnh, báo cáo với Lệ Vấn Chiêu: "Lệ tổng, Hoắc tổng đến rồi."

Cảnh Nghi lập tức ngẩng lên.

Lệ Vấn Chiêu hơi nhíu mày, không nhớ ra người này: "Ai?"

Phàn Minh nhìn qua Cảnh Nghi một cái, rồi đáp: "Hoắc Sầm Tâm của Hoắc thị."

Lệ Vấn Chiêu hơi nhướng mày: "Tôi nhớ là Lệ thị không có dự án nào hợp tác với Hoắc thị."

"Đúng vậy ạ, nhưng nhà cung cấp vật liệu cho khu nghỉ dưỡng của chúng ta gặp khó khăn về tài chính, nên họ phải bán cổ phần. Hiện tại, Hoắc Sầm Tâm là cổ đông lớn nhất của công ty đó."

Vậy là sau này hai bên vẫn phải hợp tác. Lệ Vấn Chiêu hỏi: "Đang ở đâu?"

"Phòng họp ạ."

Lệ Vấn Chiêu đưa túi quà cho Phàn Minh: "Mang vào văn phòng tôi. Nhờ thêm một trợ lý đến ghi chép cuộc họp."

"Vâng, Lệ tổng."

Sau đó, anh quay sang nhìn Cảnh Nghi – người từ nãy giờ vẫn cắm đầu cúi cổ như đang tìm vàng dưới đất: "Cứ cúi xuống mãi thế, định nhặt tiền đấy à?"

Cảnh Nghi ngẩng lên, chống chế: "Tôi chỉ... đang suy nghĩ."

Lệ Vấn Chiêu tiện tay vuốt lại tóc cậu, ép mấy sợi tóc xù xuống: "Chiều nay không có nhiều việc. Nếu em mệt thì qua phòng nghỉ kế bên mà chợp mắt."

Phàn Minh hơi sững sờ, kính mắt khẽ lóe sáng.

Cảnh Nghi lại cúi đầu: "Anh biết Hoắc Sầm Tâm là ai rồi đấy..."

【Chính là "nghiệt duyên" của anh trong truyện, kiểu giống Ninh Khương, Khâu Mẫn Chi và Viên Đinh Huyên ấy!】

Lệ Vấn Chiêu cười nhạt: "Biết."

Cảnh Nghi khẽ gật đầu: "Vậy là được rồi."

Tuy nói Lệ Vấn Chiêu là người thanh tỉnh nhất, nhưng cũng sẽ có 'lỡ như'. Cảnh Nghi lo lắng anh sẽ trầm luân trong tuyến nhân vật cốt truyện gốc, bằng chứng là ba vị thiếu gia nhà họ Lệ tuyến tình yêu của họ đều ứng nghiệm.

Từ sự việc trên suy ra, tuyến sự nghiệp bị hố bom vẫn có thể tránh được, còn tuyến tình yêu tuy đến muộn nhưng vẫn sẽ đến ?

Dù gì đay cũng là quyển truyện cẩu huyết văn, yêu đương não tàn mà.

Yêu đương não tàn trong truyện mạnh đến mức không ngờ, nói không chừng sau một chuyến từ phòng họp này về, bước ra sẽ là một Lệ Vấn Chiêu bị tẩy não không chừng.

"Em đối với tôi đúng là không có sự tin tưởng nhỉ" Lệ Vấn Chiêu khẽ cười "Em yên tâm đi, tôi đã nói thích em thì tôi vĩnh viễn sẽ không thay đổi."

Cảnh Nghi mặt đỏ bừng như trái cà: "........"

Lệ Vấn Chiêu mở cửa phòng đi ra ngoài, Cảnh Nghi đứng tại chỗ trong chốc lát rồi chuẩn bị quay về văn phòng, nhưng khi vừa quay người lại thì liền đối mặt với thư ký Phàn đang nhìn mình với đôi mắt trêu chọc: "Cảnh quản gia, cậu cùng Lệ tổng gian gian díu díu mập mờ đúng không?"

"..........!!"

Cảnh Nghi bỗng nhiên hiểu ra, mỗi khi mình dùng thành ngữ loạn xạ thì Lệ Vấn Chiêu liền cười nhạo mình.

"Thư ký Phàn, anh không được nói bậy bạ."

Phàn Minh tỏ ra rất hiểu cười nói: "Cảnh quản gia, cậu đừng lo, tôi sẽ xem chừng Lệ tổng thật cẩn thận, sẽ không để cho Hoắc Sầm Tâm làm baby three chen chân vào đâu."

"..........."

Cảnh Nghi bị anh ta cười cho da đầu tê dại, theo bản năng liền phủ nhận: "Phàn thư ký, anh nghĩ nhiều rồi, tôi với Lệ tổng 'thẳng' như thước đo vậy đó.

Phàn Minh híp mắt: "Cảnh quản gia, 'thẳng' của cậu là 'thẳng' như thước dẻo mới đúng."

".........."

Không ổn rồi, thư ký Phàn thất tình xong thì liền biến thành kẻ nhiều chuyện rồi!

.

Buổi chiều, chán không có gì làm, Cảnh Nghi quyết định mò sang tám chuyện với Thư ký Trâu. Đây cũng là một bước chiến lược trong thương chiến tồi tệ: Không muốn làm việc thì phải kéo luôn đối thủ đi chơi cùng!

[Ngài Cảnh đại gia]: Thư ký Trâu ơi, có đây không? [Mèo con ngó đầu.jpg]

[Thư ký Trâu nhà bên]: Ồ, là Cảnh trợ lý à? Đến để xin bí kíp hả?

[Ngài Cảnh đại gia]: Bí kíp gì?

[Thư ký Trâu nhà bên]: Bí kíp nghỉ việc đấy. Phía Thẩm thị có không ít người hỏi tôi, giờ tôi phát xong 80 bản rồi.

Cảnh Nghi: "..."

Nếu Thẩm thị mất liền một lúc 80 nhân viên... hừm, cảnh tượng này cậu không dám tưởng tượng thêm.

[Thư ký Trâu nhà bên]: Nếu Cảnh trợ lý cũng cần, tôi gửi cậu bản cập nhật mới nhất nhé?

[Ngài Cảnh đại gia]: Thôi thôi thôi! Cảm ơn lòng tốt của Thư ký Trâu!

[Thư ký Trâu nhà bên]: Thật sự không cần à? Gói này bao gồm bí kíp nâng điểm, kỹ năng bứt phá, bài tập mô phỏng điểm cao, mẹo đoán trắc nghiệm và nhiều tính năng thực chiến khác nữa. Đáng để bạn sở hữu lắm!

[Ngài Cảnh đại gia]: ...

Xem ra, con đường 'không lối thoát' này đã bị Cảnh Nghi kéo theo, thư ký Trâu quyết tâm bước thẳng xuống đáy.

[Ngài Cảnh đại gia]: (Vội vàng chuyển chủ đề) Thật ra tôi tìm Thư ký Trâu là muốn hỏi chút chuyện.

[Thư ký Trâu nhà bên]: Cảnh trợ lý cứ hỏi, kiến thức, ngôn từ, số học, phán đoán và phân tích dữ liệu đều là sở trường của tôi.

[Ngài Cảnh đại gia]: ...

[Ngài Cảnh đại gia]: Tôi muốn hỏi, tối qua cậu và Thư ký Phàn đã nói gì với nhau?

[Thư ký Trâu nhà bên]: [Mèo con bối rối.jpg] Ý anh là gì cơ?

[Ngài Cảnh đại gia]: Tối qua... hình như anh ấy khuyên bạn gái mình quay lại với người yêu cũ.

Tin tức động trời này khiến điện thoại im lặng mất một lúc lâu.

Vài phút sau, Thư ký Trâu nhắn lại:

[Thư ký Trâu nhà bên]: Cảnh trợ lý, ý anh là Thư ký Phàn chỉ uống rượu mới nghe hiểu bài giảng của tôi đúng không?

[Ngài Cảnh đại gia]: ...

Cảnh Nghi ngơ ngác chớp mắt.

Hình như mình không có ý nói vậy mà?

[Thư ký Trâu nhà bên]: Tôi hiểu rồi, cảm ơn Cảnh trợ lý.

[Ngài Cảnh đại gia]: ...???

Khoan, tôi còn chưa nói xong mà. Hiểu cái gì cơ?!

Cảnh Nghi nhíu mày nhìn lên. Đúng lúc này, Phàn Minh từ phòng thư ký bước ra. Anh ta vừa xuất hiện, điện thoại đã reo. Nhìn một cái, giọng anh ta đầy khó chịu: "Gọi làm gì?"

Không biết bên kia nói gì, nhưng sắc mặt Phàn Minh nhanh chóng tối sầm lại, đổi nét mặt nhanh như lật sách.

"Biến mẹ anh đi! Ai thèm vừa uống rượu vừa nghe giảng bài với anh hả? Anh thích giảng bài thế thì mở lớp đi! Trâu Đình, Anh đúng là đồ thất đức!"

Cảnh Nghi: ...

Hiểu rồi. Thư ký Trâu, hóa ra là một tín đồ cuồng thi công chức, tự chìm đắm không đủ, còn muốn kéo hết người xung quanh xuống hố cùng.

Ở cửa, Phàn Minh đang xả giận om sòm. Cảnh Nghi xem trò vui được một lúc thì điện thoại reo. Không nhìn màn hình, cậu nghe máy luôn: "Alo?"

"Cảnh Nghi, là cậu phải không?" Giọng quen thuộc từ đầu dây bên kia vang lên.

Cảnh Nghi hơi giật mình: "Thẩm tổng?"

"Là tôi." Giọng Thẩm Thù Bách trầm trầm đầy áp lực: "Tôi muốn biết, cậu có thù hận gì với tập đoàn Thẩm thị không?"

Cảnh Nghi không hiểu gì: "Không có."

Thẩm Thù Bách: "Thế là cậu có thù với tôi?"

Cảnh Nghi: "Cũng không."

"Thế tại sao cậu lại xúi Thư ký Trâu đi thi công chức?! Giờ cả công ty tôi đều muốn nghỉ việc để thi công chức hết rồi! Cậu đang cố tình chơi tôi đúng không?" Thẩm Thù Bách gầm lên.

Cảnh Nghi nhẹ nhàng đáp: "Đây là lựa chọn cá nhân của Thư ký Trâu, tôi chỉ gợi ý thêm một hướng đi."

Thẩm Thù Bách cười lạnh: "Gợi ý cái khỉ gì! Cậu nghĩ có Lệ Vấn Chiêu chống lưng thì tôi không dám động đến cậu à? Cảnh Nghi, cậu có sợ đi đường tối không? Để tôi nói cho cậu biết..."

Cạch - Cảnh Nghi dứt khoát cúp máy.

Thẩm Thù Bách cáu bẩn chẳng còn phong thái của một tổng tài gì cả.

Không lâu sau, điện thoại lại reo. Cảnh Nghi không chút do dự, chặn luôn. Không nghe, không xem, không cho mắng lại. Cho Thẩm Thù Bách tự mình tức đi!

.

.

Chiều hôm đó, Cảnh Nghi tận hưởng một ngày làm việc nhàn nhã, cứ nghĩ có thể tan làm yên ổn, ai ngờ có người dám xông thẳng lên tầng cao nhất, định vào phòng của Lệ Vấn Chiêu.

Big gan!

Cảnh Nghi tò mò bước ra, thấy một thanh niên trẻ đang giằng co với Phàn Minh, vẻ mặt khó chịu, lời lẽ cũng chẳng lịch sự.

"Thư ký Phàn, chuyện gì vậy?"

Phàn Minh giữ chặt người kia, vội nói: "Người này là thư ký của Hoắc tổng, muốn vào phòng tổng giám đốc."

Người kia giận dữ: "Đã biết tôi là ai mà còn dám cản? Tránh ra! Hoắc tổng có đồ cần đưa cho Lệ tổng, lỡ hỏng các anh có đền nổi không?"

Phàn Minh không nhúc nhích: "Thư ký Viên, Lệ tổng đang họp với Hoắc tổng. Muốn chuyển đồ, cậu có thể giao cho tôi chuyển giúp, hoặc hẹn lần sau."

Thư ký Viên hét lên: "Giao cho anh? Ai biết anh có ăn chặn không! Hoắc tổng dặn tôi phải tự tay đưa vào!"

Phàn Minh vẫn kiên quyết: "Lệ tổng không ở đây, bất kỳ ai cũng không được vào phòng."

Thư ký Viên nghe thế càng điên tiết, chỉ tay vào Cảnh Nghi: "Thế cậu ta thì sao? Sao cậu ta được vào?"

Cảnh Nghi chớp mắt nhìn.

Cùng là thư ký, nhưng trình độ của người này thua xa Phàn Minh và Trâu Đình.

Thư ký Viên lao tới, đẩy Phàn Minh ra, rồi đối mặt với Cảnh Nghi: "Tránh đường!"

Cảnh Nghi chẳng thích kiểu cư xử này, đứng yên không nhúc nhích.

Thư ký Viên gào lên: "Cậu có biết tôi là ai không?!"

Cảnh Nghi nghiêng đầu, thản nhiên đáp: "Cha mẹ anh không nói cho anh biết à?"

Đối phương sững sờ: "..."

Thư ký Viên cứng họng vài giây, mặt đỏ bừng: "Ý cậu là gì? Muốn cãi nhau với tôi à?"

Cảnh Nghi lạnh nhạt đáp: "Tôi không giỏi cãi nhau, chỉ giỏi tát người thôi. Muốn thử không?"

Thư ký Viên lùi lại một bước, mặt méo xệch.

"Đây là cách tiếp khách của tập đoàn Lệ thị à? Tin tôi mách Lệ tổng vụ này không?" Anh ta cố gắng dùng đạo lý áp đảo.

Cảnh Nghi cúi đầu, giọng trầm xuống: "Tin tôi thật sự tát anh không?"

Thư ký Viên: "..."

Một lúc sau, hắn ta thấy chẳng thể đạt được gì, tức giận quay đầu bỏ đi.

Cảnh Nghi nhìn theo bóng lưng hắn, nhíu mày nghi ngờ: "Phàn thư ký, người này tên là gì vậy?"

"Viên Tu Thành."

Cảnh Nghi im lặng.

Ôi trời, đây là em trai của Viên Đinh Huyên, đúng là một tên quỷ hút máu, từ nhỏ đã sống xa hoa ngang ngược, sau khi chị gái hắn ta cưới được Lệ Đình, hắn ta càng ngày càng lộng hành, cứ lấy cái tên Lệ gia ra mà làm càn.

Nhưng vì có chị gái bảo vệ, hắn ta vẫn cứ ung dung thoải mái, trong các ngoại truyện, tác giả lại cố gắng vẽ hắn thành một người tốt, quay lại giúp đỡ Thẩm Thù Bách hại chết Lệ Đình, kết quả là cưới luôn em gái của nữ chính, sống một cuộc sống ngọt ngào đến già.

Thật là một tên khó ưa hết sức.

"Khó ưa gì cơ?"

Ngay lúc đó, Lệ Vấn Chiêu bước vào, nghe thấy những lời phê phán trong lòng của Cảnh Nghi.

Cảnh Nghi quay lại, dùng giọng điệu nghiêm túc, tức giận báo cáo với Lệ Vấn Chiêu: "Vừa rồi có một tên tội phạm đến cửa đấy ạ."

Lệ Vấn Chiêu nghe xong câu chuyện, ánh mắt sâu lại: "Tôi sẽ để Lệ Đình xử lý."

Cảnh Nghi lo lắng: "Anh ta sẽ tin sao?"

Tiểu quản gia đến giờ vẫn chưa biết, có đến bốn người đang nghe trộm những lời trong lòng cậu.

Lệ Vấn Chiêu cười nhạt: "Nó không dám không nghe lời tôi."

Cảnh Nghi nghĩ một chút, thấy cũng yên tâm hơn.

"Được rồi, tan làm thôi." Lệ Vấn Chiêu đột ngột dừng lại, bỗng nhiên lên tiếng: "Tối nay có buổi biểu diễn ánh sáng."

Hả?

Cảnh Nghi đang thu dọn đồ đạc, nghe thấy vậy liền ngẩn người, quay đầu lại nhìn.

Lệ Vấn Chiêu một tay nhẹ nhàng đặt lên bàn, thân hình cao lớn, khí chất ngời ngời, ánh đèn chiếu sáng căn phòng, phản chiếu màu sắc ấm áp trong ánh mắt anh.

Cảnh Nghi trong lòng lại xốn xang.

Đúng là đỉnh cao của sắc đẹp thật đấy!

Lệ Vấn Chiêu đột nhiên nghiêng đầu cười, ánh mắt không thể giấu nổi vẻ sáng ngời.

"......"

Cảnh Nghi ngẩn người một lúc, rồi chợt bừng tỉnh, khuôn mặt lập tức đỏ bừng.

Hỏng rồi, lại bị nghe lén rồi.

Lệ Vấn Chiêu cười một lúc rồi mới dừng lại: "Cũng may, ít nhất là em không ghét vẻ ngoài của tôi."

"......"

·

Ở thành phố có một thủy cung lớn vừa khai trương, đêm khai mạc tổ chức một buổi biểu diễn ánh sáng lớn ngoài trời.

Đêm nay, thủ đô sáng bừng ánh đèn, rất đông người đến tham gia lễ khai mạc, phố xá tấp nập, người người chen chúc, chương trình bắn pháo hoa sắp bắt đầu.

Ngoài pháo hoa, còn có một buổi biểu diễn ánh sáng, hàng ngàn chiếc drone bay lên cao, tạo thành các hình ảnh và màu sắc rực rỡ, cứ thế thay đổi như thể bước vào một thế giới ảo diệu.

Cảnh Nghi ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt đen láy phản chiếu cả những vì sao.

Lệ Vấn Chiêu dẫn cậu đi về phía trước, chắn bớt người từ bốn phía ào tới: "Đẹp không?"

"Đẹp." Cảnh Nghi gật đầu, đôi mắt sáng hơn cả đèn trên trời.

Cậu không rời mắt khỏi những hình ảnh trên không trung, hàng mi dày, môi khẽ mở ra vì ngạc nhiên, thỉnh thoảng lại thốt lên "Oa" một tiếng.

Cảnh Nghi có thể nói là biểu hiện hết sức bình thường, nhưng lại khiến Lệ Vấn Chiêu không thể rời mắt.

"Cảnh Nghi."

"Hở?"

Cảnh Nghi rút mắt khỏi bầu trời, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Lệ Vấn Chiêu.

Giữa đám đông và ánh đèn lập lòe, Lệ Vấn Chiêu khẽ cất tiếng: "Tôi có thể nắm tay em không?"

Cảnh Nghi tim đập thình thịch, ngón tay hơi co lại: "Giữa chốn đông người, anh làm thế..."

Lệ Vấn Chiêu khẽ cười: "Hình như tôi đã đánh giá thấp tình cảm của mình rồi, có chút không thể chờ đợi được nữa."

Cảnh Nghi tim đập nhanh hơn, cắn môi: "Lần trước anh bảo sẽ từ từ, còn nói nấu lâu xương mới nhừ "

Lệ Vấn Chiêu nhẹ cười: "Hóa ra em đã nghe hiểu rồi."

Cảnh Nghi phản bác: "Tôi không phải ngu ngốc."

Lệ Vấn Chiêu im lặng vài giây, rồi cười mỉm: "Nhưng tôi còn nói, tôi thích nấu lửa lớn lấy nước, không thích lửa nhỏ hầm xương."

Cảnh Nghi nuốt khan, trong tiếng tim đập rộn ràng, cậu bắt đầu nhận ra điều gì đó.

Cậu ngẩng đầu lên...

Nhưng ngay lúc này, đèn tắt phụt, không gian xung quanh chìm vào bóng tối, pháo hoa bắt đầu đếm ngược.

Cảnh Nghi vẫn còn ngơ ngác, đột nhiên bị đám đông đẩy mạnh, loạng choạng lao về phía trước.

Rồi một bàn tay to lớn kéo cậu lại, cậu lao vào một vòng tay ấm áp.

Pháo hoa trên đầu nổ tung, cậu chôn mặt trong lòng Lệ Vấn Chiêu, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim cùng nhau đập.

Cảnh Nghi cảm thấy như mình không thể suy nghĩ nổi nữa.

Lệ Vấn Chiêu nhẹ nhàng ôm cậu, cái ôm ấm áp khiến cậu cảm thấy an toàn, dù xung quanh nhộn nhịp, ồn ào, nhưng cậu có thể tìm được một góc yên tĩnh trong lòng Lệ Vấn Chiêu, không bị quấy rầy.

Không biết đã bao lâu, tiếng pháo hoa ngừng lại, cậu cũng được thả ra.

Tiếng ồn ào vây quanh như sóng lớn, Cảnh Nghi hồi phục lại, cảm thấy tai nóng bừng.

"Không sao chứ?" Lệ Vấn Chiêu cúi đầu nhìn cậu.

Cảnh Nghi lắc đầu, dù có chuyện gì, cậu cũng không cảm nhận được nữa, lúc này đầu óc rối loạn, còn loạn hơn cả cuộn len mèo chơi đùa.

Cậu cảm thấy cậu với Lệ Vấn Chiêu... hình như không chỉ là tình cảm giữa cấp dưới và sếp.

Nhớ đến việc Lệ Vấn Chiêu có thể nghe thấy những suy nghĩ của mình, Cảnh Nghi vội ho hai tiếng để che giấu sự khác lạ trong lòng.

Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn cậu một cái, sắc mặt bình thản: "Chương trình pháo hoa đã xong rồi, em muốn về nhà hay đi dạo thêm?"

Cảnh Nghi mắt liếc loạn, không biết sao mặt mình lại đỏ như gấc: "Về nhà thôi."

Lệ Vấn Chiêu khẽ cười: "Được."

.

Về đến Lệ gia, Cảnh Nghi lao ngay vào phòng, tắm xong rồi vội vàng nằm lên giường, nhưng trong lòng cứ bồn chồn, mãi không ngủ được.

Mãi đến gần sáng, cậu mới bắt đầu thấy buồn ngủ một chút.

Nhưng giấc ngủ chẳng yên ổn gì, giữa đêm bão tố kéo đến, sấm chớp ầm ầm, trời đất như muốn sập xuống, làm cái giường rung lên bần bật, khiến Cảnh Nghi chẳng thể nào ngủ nổi.

Lờ mờ giữa giấc ngủ, cậu nghe thấy có người mở cửa, bật đèn lên, rồi một luồng hơi ẩm ướt tràn vào. Cảnh Nghi chớp mắt mơ màng, nhìn thấy Lệ Đình, đầu tóc ướt sũng, trông có vẻ hơi lộn xộn, đang đứng cạnh giường.

"Tam thiếu gia?"

Cảnh Nghi chống tay ngồi dậy, nhìn qua cửa đang mở hé, chợt nhớ ra, lại quên khóa cửa rồi.

Lệ Đình đứng đó, giọt nước nhỏ xuống tí tách, từ trên cao nhìn xuống cậu, rồi ném cho cậu một thứ gì đó nặng trịch: "Dạo này cậu làm việc nghiêm túc, xe này lấy mà lái đi."

Trên giường, một chiếc chìa khóa xe màu đen nằm im lặng, mặt trên khắc hình một con bò húc đầ đầy dữ dội.

Cảnh Nghi sáng rực mắt.

Wow wow ~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK