• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ Vấn Chiêu sắc mặt cực kỳ... phức tạp.

"Sao thế, Lệ tổng?" Phàn Minh tiến lên hai bước, "Không sửa được sao?"

"Không phải."

Lệ Vấn Chiêu lật úp chiếc ipad xuống bàn, hít sâu một hơi như đang chuẩn bị dự hội nghị căng thẳng nhất thế kỷ, "Anh ra ngoài làm việc đi."

Cảnh Nghi len lén liếc sang. Ánh mắt hai người chạm nhau qua khoảng cách của hai chiếc bàn làm việc.

Lệ Vấn Chiêu với gương mặt điển trai không góc chết, thoạt nhìn rất bình tĩnh nhưng trong mắt như có một tia lửa nhỏ chực bùng cháy.

Tim Cảnh Nghi đập "thình" một cái, rồi như bị lò xo bắn thẳng dậy.

Phàn Minh bị động tác của cậu dọa cho giật cả mình: "... Sao thế, Cảnh quản gia?"

"Không có gì..." Cảnh Nghi nuốt khan, lắp bắp, "Tôi... tôi khát nước, đi uống nước."

"Tôi vừa pha trà nóng." Phàn Minh bưng lên cả một bình đầy.

Cảnh Nghi: "..."

Trời đất ơi, tôi chỉ muốn bỏ chạy thôi mà! Sao trợ lý vạn năng như anh lại không đọc nổi ánh mắt van xin của tôi?!

"Phàn thư ký, anh ra ngoài trước đi." Lệ Vấn Chiêu cuối cùng cũng mở miệng.

"Vâng." Phàn Minh đáp một tiếng, xoay người đi ra ngoài, cửa văn phòng khép lại cái cạch. Cảnh Nghi đứng tại chỗ, lỗ tai nhuộm thành màu hồng hây hây.

"Em..."

Ngẩng lên, Cảnh Nghi đôi mắt long lanh nhìn anh, giống như chú mèo con đang bị dồn vào góc tường.

Lệ Vấn Chiêu nhướn mày, thong thả hỏi: "Không có gì cần giải thích à?"

Cảnh Nghi nghển cổ: "Không có."

Nếu anh muốn chửi thì cứ chửi đi. Em thề em không cố ý đâu!

"Tôi chửi em làm gì."

Cảnh Nghi lại chớp mắt. Cậu cảm thấy ánh mắt Lệ tổng hơi dữ, bèn ngẩng đầu... trừng lại, cố vớt vát khí thế: "Anh hung dữ quá trời! Chắc là muốn em đền tiền đúng không?"

"..." Lệ Vấn Chiêu bị câu này làm nghẹn cả hơi.

Nếu anh mà hung dữ thật, thì Cảnh Nghi sớm đã bị bắt úp xuống bàn ăn đòn no vô mông rồi.

Mà nói đi cũng phải nói lại, cái tính nghịch phá như đứa trẻ trong tuổi dậy thì này, tuy dễ gây chuyện, nhưng cũng đáng yêu. Vậy nên dù có xử lý cậu thì cũng không nỡ nặng tay.

Lệ Vấn Chiêu đột nhiên lên tiếng: "Nếu tò mò, em có thể bảo tôi."

Cảnh Nghi ngẩn người: "Hả?"

Rồi nhanh chóng hiểu ra, cậu hoảng hốt vội vàng xua tay: "Em đâu có tò mò đến mức đó!"

"Là người liên quan trực tiếp đến sự cố này, chẳng phải tôi cũng nên học hỏi chút tri thức hay sao?" Lệ Vấn Chiêu nhấn mạnh từ khóa.

Người liên quan trực tiếp... học tri thức...

Một loạt những hình ảnh đáng xấu hổ đập vào não Cảnh Nghi. Cậu lập tức đỏ bừng cả mặt.

Thật không ngờ mấy cái trang web đó lại tự động bật cửa sổ lung tung như tiệc pháo hoa. Mới nháy mắt cái, máy tính bảng đã đơ luôn. Cậu còn chưa kịp thoát!

"Tôi thực sự không nghĩ là em lại hứng thú với những chuyện này đấy," Lệ Vấn Chiêu khẽ cười, "Xem ra làm bạn trai em, tôi đúng là thất trách rồi."

"Anh đừng nói linh tinh!" Cảnh Nghi gấp gáp đến mức đầu muốn bốc khói, "Em vô ý bấm nhầm thôi mà!"

Lệ Vấn Chiêu không đáp. Anh chỉ yên lặng nhìn cậu, đôi mắt thâm trầm mang theo cảm giác áp bức khiến tim Cảnh Nghi đập loạn xạ.

"Vậy em định khi nào thực hành?" Lệ tổng nhướng mày, câu nói rất đúng trọng tâm.

Cảnh Nghi: "..."

Tôi tự thấy oan nhưng có lẽ nước sông Hoàng Hà cũng không gột sạch nổi...

"Thời gian thì tôi có sẵn." Lệ Vấn Chiêu tiếp lời, bình tĩnh như mặt hồ mùa thu.

Cảnh Nghi: "..."

Ngượng ngùng tới cực hạn, cậu lại như chẳng còn gì để xấu hổ nữa. Quay đầu sang nhìn Lệ Vấn Chiêu, cậu thấp thỏm cảm giác người kia đang lén cười thầm, luôn tìm cơ hội châm chọc cậu vài câu.

"Anh... cứ đợi em suy nghĩ kĩ đã." Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc nói ra, giọng cậu vẫn lắp bắp như mấy con thỏ đuổi bắt nhau trong cổ họng.

Lệ Vấn Chiêu nhướn mày vẻ mặt kiểu "hiểu rồi."

Để đổi chủ đề, Cảnh Nghi cuống lên nói đại: "Anh muốn xem thì cứ xem một mình đi nhé! Em sắp tan làm rồi, anh cứ ngồi đây vừa tăng ca vừa coi..."

Cứ mỗi khi lo lắng là cậu lại luyên thuyên mấy chuyện chẳng đâu vào đâu.

Lệ Vấn Chiêu nín cười, ho khẽ một tiếng. Lúc này, đôi tai anh cũng hơi ửng đỏ. Có điều rất nhanh, anh đã khéo léo chuyển chủ đề: "Đừng vội đi. Tối nay chúng ta đi ăn tối bên ngoài."

Cảnh Nghi bước chậm lại: "... Ò."

.

Bữa tối

Điểm đến khá xa, phải ngồi xe khoảng 40 phút. Là một nhà hàng lẩu dinh dưỡng nổi tiếng với khẩu vị nhẹ nhàng, thanh đạm.

"Quán này ngon vậy sao?" Cảnh Nghi ngồi ở ghế phụ hỏi, "Chạy xa vậy luôn."

Lệ Vấn Chiêu vừa lái xe vừa đáp: "Cũng được."

Cảnh Nghi ngáp một cái, rồi nhìn ra cửa sổ.

Ngoài kia, màn đêm buông xuống, đèn đường thắp sáng rực rỡ, phố phường tấp nập xe cộ, và khung cảnh quen thuộc của kẹt xe giờ cao điểm.

Ở góc đường, trước tòa nhà lớn, hai chiếc xe cảnh sát bật đèn nhấp nháy, khiến khu vực này đặc biệt thu hút ánh nhìn.

Thấy chuyện đông vui, Cảnh Nghi lập tức thò đầu ra ngó nghiêng.

Ngay trước cửa tòa nhà, Thẩm Thù Bách bị các cảnh sát áp giải đi, tay bị còng kín đáo giấu dưới lớp áo, bên cạnh là Tần Ninh Ninh nước mắt lưng tròng.

"Ủa?" Cảnh Nghi mắt sáng như gương. "Hóa ra chạy xa vậy là để xem đối thủ một mất một còn của mình bị áp giải hả? Phải nói trước chứ, để em còn chuẩn bị hạt hướng dương nữa!"

"Đại thiếu gia, anh nhìn kìa." Cảnh Nghi dí mặt vào cửa kính chỉ chỉ trỏ trỏ. "Cái tên đối thủ một mất một còn của anh, Thẩm Thù Bách bị tóm rồi!"

Kẹt xe khiến chiếc xe không nhúc nhích được. Lệ Vấn Chiêu liếc mắt ra ngoài, nhìn đúng lúc Thẩm Thù Bách bị đẩy lên xe cảnh sát.

"Ừ."

"Oaaa, cuối cùng gã cũng chịu vô đó ở!"

Cảnh Nghi reo hò, rồi chợt nghĩ đến ánh hào quang nam chính bất khả chiến bại của hắn ta, cậu hoảng loạn hỏi: "Liệu hắn có trốn ra không ta?"

Nhìn bộ dáng Thẩm Thù Bách bị áp giải, Cảnh Nghi thực sự rất vui mừng. Tiếc là kế hoạch ban đầu của cậu thất bại, chứ nếu theo ý cậu, gã kia đáng ra nên sống đến già trong viện tâm thần chứ không phải trong nhà giam.

"Không đâu," Lệ Vấn Chiêu cười nhạt.

"Thật không?" Cảnh Nghi nghi ngờ.

Ánh mắt của Lệ Vấn Chiêu đầy thâm trầm, nhìn xa xăm: "Từ vài tháng trước, tôi đã âm thầm thu thập bằng chứng việc hắn làm bậy. Đến hôm nay, tài liệu đã được hoàn chỉnh và nộp đơn tố cáo thông qua Phàn Minh. Hắn không ra khỏi đó được đâu."

Chuẩn bị lâu vậy, nếu còn để cho Thẩm Thù Bách tìm được lối thoát thì đúng là bất lực.

"Nhưng mà, cái người trong hầm ngầm ám sát em sao lại chịu khai ra vậy?" Cảnh Nghi nhướn mày đầy nghi hoặc.

Người bên cạnh Thẩm Thù Bách toàn những kẻ thà chết cũng không phản bội, mà bản tính của hắn thì đa nghi ai cũng biết, chẳng dễ để ai làm những chuyện nguy hiểm như vậy.

Thế nhưng, đó là cánh tay đắc lực, vậy sao lại dễ dàng bán đứng chứ?

"Có phải có bẫy không?" Cảnh Nghi cảnh giác hỏi.

"Không đâu." Lệ Vấn Chiêu chốt một câu đầy chắc chắn.

Cảnh Nghi nghiêng đầu, cười tinh ranh: "Chắc là anh có chiêu sau phải không?"

"Thực ra cũng chẳng phải chiêu gì." Lệ Vấn Chiêu khẽ nhếch môi, "Chỉ là tôi châm lửa đốt một chút bất hòa giữa chúng thôi."

"Châm lửa bất hòa là sao?"

"Tôi giả vờ như muốn tranh một mảnh đất, tung tin rằng mình quyết giành cho bằng được. Thế là Thẩm Thù Bách dốc hết cả tài sản để đấu giá với tôi. Hệ quả là... tiền thuê sát thủ cũng không có mà trả nốt phần còn lại."

Nghe xong, Cảnh Nghi vỗ trán: "Ù quao, vì không được thanh toán đủ mà hắn khai hết!"

"Đúng thế."

Cảnh Nghi thở phào nhẹ nhõm, mặt đầy tự hào như kiểu vừa góp sức vào vụ lớn: "May mà có anh đấy, đại thiếu gia. Từ giờ, nhà họ Lệ cũng yên ổn, không phải lo sợ kẻ nào thò tay đằng sau nữa."

Lệ Vấn Chiêu nhàn nhạt liếc mắt: "Ừ."

"Đi thôi." Cảnh Nghi đứng dậy, phất tay, như thể vụ xem "live show" bắt người đã kết thúc.

Xem người vào tù cũng hơi xui, tối nay phải ăn bù gấp đôi để giải xui mới được!

.

Nửa tiếng sau, cả hai đã tới nhà hàng.

Vừa đến nơi, ánh mắt Cảnh Nghi sáng rực như đèn pha ô tô. Cậu hí hửng chọn món với một tinh thần không thể nào nghiêm túc hơn, hỏi từ món "best-seller" đến cả mấy món bên lề.

Sau khi tham khảo xong, cậu liền hào hứng gọi một lèo hết gần một trang menu.

Phục vụ mỉm cười chuyên nghiệp: "Quý khách muốn chờ đủ món rồi hẵng dọn món chứ ạ?"

Cảnh Nghi chớp mắt: "Đủ rồi đó, cứ dọn hết lên đi."

Phục vụ sững người, sau đó cười như thể phát hiện chuyện thú vị: "Được ạ. À, quán chúng tôi có dịch vụ đóng gói miễn phí, nếu hai vị dùng không hết thì cứ yên tâm nhé!"

Cảnh Nghi chớp mắt thêm lần nữa, chạm tay vào bụng: "Chị ấy khinh thường cái dạ dày của em đấy à?"

Lệ Vấn Chiêu rót trà, nhún vai tỉnh bơ: "Không phải khinh em, là khinh sức ăn của em thôi."

Cảnh Nghi siết chặt nắm tay: "Được! Chúng ta phải khiến nhà hàng này... chấn động vì lòng ăn uống chân chính của en thôi!"

Trong bữa ăn, Cảnh Nghi chăm chú thưởng thức như thể đang xem chương trình truyền hình thực tế về ẩm thực. Nhưng thi thoảng lại ngẩng lên, thấy Lệ Vấn Chiêu ăn ít hẳn thì tò mò: "Thế nào, không hợp khẩu vị hả?"

"Không phải."

Cậu khựng lại một chút, mắt sáng rực: "A... Có phải anh cảm thán trước sự vô thường của số phận đúng không? Vì dù sao Thẩm Thù Bách cũng là... hừm, người quen nhiều năm..."

"Không phải."

Cậu ngơ ra: "Ủa? Chứ... gì nữa?"

Lệ Vấn Chiêu chậm rãi đặt đũa, nhìn thẳng vào mắt cậu. Giọng điệu vừa nghiêm túc vừa... sóng ngầm:

"Chỉ là... tôi đang tự hỏi... suy nghĩ của em bao giờ mới xong thôi."

Cảnh Nghi: "?"

Suy nghĩ gì?

Lệ Vấn Chiêu tựa như "đập" vào lòng cậu thêm một câu:

"Không sao, tôi sẵn sàng đợi."

Cảnh Nghi: "......" Tôi ăn no, nhưng anh không "no đủ"!

.

Một bữa ăn cơm đến 7h tối

Ra tới cửa, bầu trời đêm yên tĩnh, so với ngày thường có chút bất đồng, Cảnh Nghi tò mò ngẩng đầu: "Oaaa, tuyết!"

Chưa dứt câu, từng đợt tuyết trắng như lông ngỗng rơi nhẹ từ bầu trời đêm. Cả không gian như được phủ một màn bạc, sáng lấp lánh.

Lần đầu thấy cảnh tượng như thế, Cảnh Nghi bỗng cảm giác mình bước vào phim cổ tích: "Đại thiếu gia, mình đi bộ về đi!"

Nhìn đoạn đường về không xa lắm, Lệ Vấn Chiêu gật đầu: "Được."

Vừa bước ra khỏi quán, Cảnh Nghi dang tay muốn ôm lấy trận tuyết đầu mùa, thì trên đầu cậu bỗng che lại một chiếc ô to đùng.

"Ơ... cái ô từ đâu ra thế? Sao em chơi tuyết được nữa?" Cảnh Nghi ngẩng lên nhìn.

"Lấy ở quán vừa rồi," Lệ Vấn Chiêu đáp gọn lỏn. "Không che ô về nhà, em sẽ thành một đống tuyết sống."

Cảnh Nghi nghiêng đầu, cười ngặt nghẽo: "Thì càng tốt! Về nhà, anh sẽ có hai người tuyết biết đi!"

Lệ Vấn Chiêu hạ tầm mắt, nhìn cậu chòng chọc: "Không che ô về, tôi chỉ thu được hai con cúm di động thôi."

Cảnh Nghi: "..."

Cậu bật cười càng dữ dội: "Há há há há há há há."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

.....

Hai người bước chậm trong tuyết, những bông tuyết rơi rả rích, không khí lặng thinh lẫn lãng mạn. Người không có ô thì chạy vội, mỗi bước giẫm lên lớp tuyết lại phát ra tiếng lụp xụp vui tai.

Cảnh Nghi bỗng nhớ đến cái gọi là "lãng mạn của trận tuyết đầu tiên".

Tuyết, tình nhân, ôm nhau - mọi thứ nghe thật tuyệt mỹ.

Cậu len lén liếc Lệ Vấn Chiêu, trái tim trong lồng ng.ực nhảy nhót như một con nai bị rượt, ánh mắt lại vội tránh đi. Đúng lúc ấy, cậu nhìn thấy ở góc phố có chiếc máy bán hàng tự động.

"Đại thiếu gia, anh có khát không?"

"Không, nhưng em muốn thì chọn đi" Lệ Vấn Chiêu nói. "Để tôi mua."

"Cho em... Coca đi!"

Lệ Vấn Chiêu gật đầu, dắt cậu đi đến chỗ máy bán hàng. Tuy nhiên, đường vừa phủ tuyết xong trơn trượt, Cảnh Nghi đi chậm rì rì.

Lệ Vấn Chiêu nhét chiếc ô vào tay cậu: "Đứng đây chờ tôi."

"Dạ... À không!" Mắt cậu loé sáng, lời vừa ra đã thay đổi luôn. "Cả hai cùng đi đi đi!"

"Trơn lắm," Lệ Vấn Chiêu nhíu mày nhắc nhở.

"Vậy cả hai chúng ta cùng trượt trên hành trình hạnh phúc nào!"

Lệ Vấn Chiêu bất lực, phải cầm tay dẫn cậu.

Máy bán hàng chờ sẵn khách 24/7, Lệ Vấn Chiêu cúi người quét mã chọn đồ uống, Cảnh Nghi đứng đằng sau hí hửng dòm ngó xung quanh.

Góc máy mờ ánh đèn vàng dịu, tuyết phủ dày, mọi thứ sạch bong làm trái tim cậu chộn rộn hơn.

"Mua xong rồi," Lệ Vấn Chiêu cầm chai nước, đưa cho cậu. "Uống đi."

"... Nhưng đây không phải Coca mà!"

"Hết hàng. Nước này ấm, uống cho đỡ lạnh."

"Ò."

Máy bán hàng tích hợp tính năng làm ấm quá ư tâm lý, làm cốc nước âm ấm uống đến đâu là lòng Cảnh Nghi ấm đến đấy. Càng nghĩ, trái tim nhỏ bé càng muốn phá vách mà lao ra.

"Đại thiếu gia, anh có uống không?"

Lệ Vấn Chiêu lấy lại chai, xoay nắp, cầm trong tay: "Không uống, đi thôi."

Cảnh Nghi bất thình lình kiễng chân, ghé sát lại, khẽ chạm vào môi anh:

"Chắc chắn là không uống thật chứ ạ?"

Tay Lệ Vấn Chiêu khựng lại, chai nước phát ra tiếng sột soạt.

Cảnh Nghi nhìn thẳng vào đôi mắt thâm trầm của anh, cái nhìn thường ngày điềm nhiên giờ đây dậy sóng, mang chút không thể tin.

Lệ Vấn Chiêu không cho cậu có thêm cơ hội, ôm eo kéo cậu lại, cúi người dán sát xuống. Cảnh Nghi còn định tinh nghịch đùa: "Này, có camera kìa."

【Lệ Vấn Chiêu, tổng tài của tập đoàn Lệ thị, bị bắt gặp đang công khai hôn bạn trai trên phố. Chuyện này sẽ lên hotsearch chăng?】

Lệ Vấn Chiêu nhìn lên, đúng là có một cái camera góc tường, ánh đèn đỏ lấp lóe.

Cảnh Nghi cười ranh mãnh, nhưng anh đâu dễ bị qua mặt thế. Nhanh như chớp, anh dựng ô che kín hai người, mỉm cười mờ ám: "Giờ thì không thấy nữa."

Cảnh Nghi: "..."

... chơi ngu rồi, quên khuấy mất cái ô!

.

Mười phút sau, Cảnh Nghi mềm nhũn, bị dắt ra khỏi góc phố.

"Vẫn còn định nghịch nữa không?" Lệ Vấn Chiêu hỏi.

"... Hết dám rùi."

Cảnh Nghi liếm môi sưng tều, mắt ươn ướt. Nhưng trong lòng tự nhủ:

Người đàn ông nhà mình quá hút hồn, sao không trêu chọc cho được? Lần này dừng thôi, lần sau... lại chiến!

Suốt đoạn đường về, tuyết vẫn rơi, mà Cảnh Nghi lại hết chạy khỏi ô lại lăn vào đống tuyết.

Đúng phong cách "bạn thấy núi lửa, tôi thấy công viên nước." Hậu quả là lấm lem, ướt sũng như mèo nhỏ.

"Vào tắm nước nóng ngay, không lại cảm." Lệ Vấn Chiêu cởi áo, đẩy cậu vào phòng tắm.

"Dạ... dạ..." Cậu run lẩy bẩy.

Chưa dừng lại ở đó, Cảnh Nghi len lén mở tủ, mắt sáng lên khi thấy chiếc T-shirt dài phom rộng.

Mặc áo bạn trai... Trải nghiệm này nhất định phải thử.

.....

Lệ Vấn Chiêu cởi áo khoác, xắn tay áo sơ mi hai nếp ngay ngắn. Anh mở tủ lạnh, lấy ra một củ gừng và lon cola, định bụng làm ngay một bát ginger cola cho Cảnh Nghi giải lạnh.

Vừa mới rút dao ra thì điện thoại vang lên.

[Minh Chức]: Anh cả, chúc mừng mùa tuyết đầu nha! Hôm nay em không về đâu, đang cùng Chử Nguyên Cữu ngắm tuyết từ phòng kính khách sạn tầng thượng rồi

[Lệ Đình]: Về vụ nhà họ Thẩm, em nghe hết rồi, chắc anh vất vả lắm. Tuyết đầu mùa vui vẻ! À tiện thể, nếu có thể thì gửi chút hình đại tẩu qua để em chúc tết sớm đầu năm nha anh?

[Lệ Úc]: Anh cả, tuyết đầu mùa rất vui. Cảnh Nghi rất ổn, nhớ giữ lấy nhé!

Lệ Vấn Chiêu chậm rãi trả lời từng tin, ánh mắt liếc ra ngoài cửa sổ. Bóng đèn ấm áp sáng khắp thành phố. Mấy đứa em trai của anh đều mạnh khỏe bình an, thế là đủ rồi.

Sau vài phút, anh đặt điện thoại xuống, bắt đầu xắt gừng.

Nấu một nồi ginger cola cũng không mất bao nhiêu thời gian. Chỉ 15 phút sau, anh bưng bát nước thơm phức vào phòng. Nhưng mà... Cảnh Nghi vẫn chưa chịu ra khỏi phòng tắm.

Lệ Vấn Chiêu nghi hoặc nhướng mày, gõ cửa phòng tắm: "Cảnh Nghi?"

"Á... gì vậy?"

Giọng nói trong phòng tắm lộ ra vẻ hoảng hốt khó hiểu, Lệ Vấn Chiêu nhíu mày càng sâu, "Sao lâu vậy, em không sao chứ?"

"Không sao." Cảnh Nghi đáp: "Em ra liền."

Thấy bóng người bên ngoài cửa kính đi xa, Cảnh Nghi mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu nhìn chiếc áo phông trong tay, mặt đỏ đến mức sắp nhỏ máu.

Đây đâu phải áo phông bình thường, rõ ràng là đồng phục cấp ba mà Lệ Vấn Chiêu cất giữ, trên ngực còn thêu tên và lớp.

Cảnh Nghi bực bội vò đầu, mắt mũi để đâu thế này, trong bao nhiêu quần áo, lại nhắm trúng ngay cái này!

Ban đầu định bày trò tình thú chút.

Giờ thì hay rồi, tình không thấy, chỉ thấy thú, đồng thú.

Cảnh Nghi: "..."

Định bụng nhân lúc tuyết đầu mùa hiếm hoi làm màu tí, xem ra là toang rồi.

Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cậu cắn răng mặc vào.

Áo rộng thùng thình, che phủ dễ dàng qua mông, cậu kéo kéo vạt áo, nhét quần áo bẩn vào máy giặt, hít sâu một hơi rồi mở cửa.

Lệ Vấn Chiêu đã đợi khá lâu, ly Coca gừng đã nguội, anh dựa vào đầu giường lật giở một cuốn sách.

Cửa phòng tắm khẽ vang, anh theo bản năng quay đầu.

Đèn bỗng tắt ngúm.

Bóng tối đột ngột bao trùm. Lệ Vấn Chiêu tưởng điện nhà bị chập, đặt sách xuống định đứng dậy, "Cảnh Nghi?"

"Em không sao." Nghe thấy động tĩnh, Cảnh Nghi vội lên tiếng: "Ừm... anh đừng cử động."

Lệ Vấn Chiêu: "?"

Câu này đáng lẽ phải là anh nói chứ?

Cảnh Nghi: "Anh cứ ở yên đấy, em đến tìm anh."

Tuy không hiểu tại sao, nhưng Lệ Vấn Chiêu vẫn nghe lời Cảnh Nghi, im lặng ngồi yên không nhúc nhích.

"Xoảng."

"Ui da."

"Bịch!"

"Leng keng."

Sau một loạt tiếng va chạm lộn xộn, Lệ Vấn Chiêu cảm thấy hơi thở ấm áp phả vào mặt. Ánh sáng mùa đông lờ mờ, không đủ để anh nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, Lệ Vấn Chiêu thăm dò lên tiếng: "Cảnh Nghi?"

Anh đã hiểu, đèn không có vấn đề gì, chính là do Cảnh Nghi tắt.

Trong lòng đã có dự đoán, hơi thở Lệ Vấn Chiêu dồn dập.

Giây tiếp theo, thân thể mềm mại ấm áp nhào tới, lớp vải mỏng manh không che giấu được làn da trơn trượt ẩm ướt, giọng nói căng thẳng của cậu quản gia hòa lẫn hơi nóng phả vào tai khiến Lệ Vấn Chiêu tê dại.

"Quà ngày tuyết đầu mùa, xin mời anh ký nhận!"

"..."

________________________

Chương sau có nước đạm protein thịt cá 🙂‍↕️

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK