• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Còn vài ngày nữa là đến cuối năm, Lệ Vấn Chiêu bận đến xoay như chong chóng. Ngay cả thư ký Phàn cũng bỗng dưng thần long thấy đầu không thấy đuôi.

Cảnh Nghi rình mãi chẳng bắt được người, ở công ty thì buồn tẻ không có chút vui nào.

Trong lúc đang chán muốn chết, Cảnh Nghi nhận được tin nhắn của Lệ Minh Chức:

[Tiểu thiếu gia]: Cảnh Nghi, lạ ghê, dạo này Kha Minh Hoa đối xử với tôi lịch sự lắm luôn.

[Tiểu thiếu gia]: Mấy hôm trước còn to tiếng với tôi, giờ thái độ quay ngoắt 180 độ. Có phải bị ma ám không nhỉ?

Ma ám thì chắc không, nhưng trông có vẻ đe dọa phát huy tác dụng rồi.

Cảnh Nghi hí hoáy nhắn lại: [Cũng có thể là cậu ta bỗng dưng bị khí chất lôi cuốn của cậu làm cảm hóa rồi đó.]

[Tiểu thiếu gia]: Ha ha ha ha ha ha.

[Tiểu thiếu gia]: Nhưng mà cậu ta không gây sự với tôi nữa, tôi cũng thấy hơi buồn. Ở đoàn phim giờ chẳng có gì vui cả.

Cảnh Nghi chớp mắt, tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nghĩ bụng: Cậu giống tôi rồi đấy, tôi cũng chẳng có gì vui hết.

Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì cậu cũng mọc nấm trong văn phòng cho mà xem.

[Tiểu thiếu gia]: Cảnh Nghi, anh đến chơi với tôi đi.

[Tiểu thiếu gia]: Tối nay quay xong chương trình thực tế rồi, có tiệc đóng máy, tôi muốn anh đi với tôi á.

Tiệc đóng máy ư? Kiểu gì chẳng toàn sao với đạo diễn, mà Cảnh Nghi thì không thích những nơi như thế.

Hồi trước, chỉ tham dự một sự kiện thôi mà loa nhỏ của cậu hóa thành loa công suất lớn. Cậu còn "phát miễn phí" mấy quả dưa cỡ bự cho phóng viên với cư dân mạng, khiến ai nấy ăn đến no căng.

Mà cũng vì thế, mấy quả suýt đè bẹp cậu đi đời.

Giờ chỉ cần nghe thấy "tiệc của giới sao" là Cảnh Nghi đã căng như dây đàn, sợ mình lại mất kiểm soát giữa hội trường.

Điện thoại rung lên.

[Tiểu thiếu gia]: Nhà hàng tôi đặt rồi, có rất nhiều món ngon nha.

[Ngài Cảnh đại gia]: Gửi định vị đi, tôi đến đúng giờ luôn!

Drama thì chẳng sao, cậu chỉ cần không uống rượu là được. Nhưng đồ ăn ngon thì tuyệt đối không thể bỏ lỡ.

Một lát sau, Lệ Minh Chức gửi ngay link vị trí.

Nhìn qua, địa điểm khá gần, Cảnh Nghi thậm chí không cần đi xe mà có thể đi bộ qua. Cậu nhìn đồng hồ, mới 4 giờ rưỡi chiều. Lệ Vấn Chiêu đang đi kiểm tra công trường chưa quay lại.

Ban đầu, Cảnh Nghi cũng muốn đi theo. Mặc dù ngoài trời lạnh thật, nhưng ít ra mọi thứ đều mới lạ.

Chỉ tiếc, lần này nơi Lệ Vấn Chiêu đến là công trường khá nguy hiểm, nên anh để Cảnh Nghi ở lại công ty.

Cảnh Nghi nhắn tin báo cho Lệ Vấn Chiêu rồi hí hửng thu dọn đồ, chuẩn bị chuồn sớm.

Vừa bước ra cửa, cậu liền chạm mặt Lệ Đình ung dung từ thang máy bước ra.

Đối phương cười nhếch mép, lướt mắt một vòng rồi mở miệng: "Ô, quản gia Cảnh của chúng ta định trốn làm sớm đấy à?"

Cảnh Nghi phất tay: "Tam thiếu gia, đừng có giở cái giọng móc mỉa đó."

Một thiếu niên anh tuấn như vậy, nhưng hễ mở miệng là kiểu "âm dương quái khí" không ai đỡ nổi.

Lệ Đình lắc lắc chìa khóa xe trong tay, nhếch môi: "Sao nào, chịu không nổi à? Thế thì nghỉ việc đi, qua làm cho tôi."

Cảnh Nghi nhướng mày: "Để tìm chết hả?"

Lệ Đình cười khẩy: "Không, để lấy độc trị độc."

Quá quen rồi, nghe mãi thành thói.

"Rốt cuộc anh cả tôi cho cậu cái gì tốt mà cậu trung thành đến vậy?" Lệ Đình cúi người, ghé sát vào mặt Cảnh Nghi, ánh mắt đầy châm chọc:

"Tiền lương hơn hai vạn một tháng? Chẳng là gì so với cái bánh xe lần trước tôi tặng cậu đâu. Cậu theo anh ấy vì cái gì vậy?"

Cảnh Nghi giật mình, khẽ liếc đi nơi khác: "Dựa vào đạo đức nghề nghiệp của tôi."

Lệ Đình nghe xong thì cười mỉa: "Đạo đức nghề nghiệp hả? Ừm... tôi chưa thấy cái đó ở cậu bao giờ."

Lệ Đình lườm cậu một cái từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy ẩn ý.

Cảnh Nghi: "..."

Lệ Đình bảo: "Cậu nghĩ tôi sẽ tin chắc? Đợi đi, sớm muộn tôi cũng điều tra ra cái gọi là 'gian tình' giữa cậu với anh cả tôi. Mắt tôi tinh lắm, đừng hòng qua mặt được tôi."

Cảnh Nghi: "..."

Cậu lí nhí: "Được thôi, tôi chờ đến ngày Tam thiếu phá án."

Lệ Đình nheo mắt: "Cậu đang thách tôi đấy à?"

Cảnh Nghi nghẹn lời, trái tim nhảy lên thình thịch. Tôi không có ý đó mà! Câu này cũng có thể hiểu sai à?

Cậu cười gượng: "Đó là động viên."

Lệ Đình cười nhạt: "Tốt lắm, tôi nhận lời thách đấu của cậu. Lui xuống đi."

Cảnh Nghi mấp máy môi, nhìn ánh mắt tự tin đầy "trí khôn vượt bậc" của Lệ Đình mà cạn lời. Cãi nhau vô ích, cậu đành quay người chạy mất dạng.

.

Ngoài trời, nhiệt độ ngày càng giảm. Cảnh Nghi vừa bước ra đã bị gió lạnh tát thẳng vào mặt. Cậu siết chặt khăn quàng cổ, kéo khóa áo đến tận cằm, đội nốt mũ áo khoác, biến mình thành một cục bông tuyết trắng phau rồi chạy thục mạng.

Trên đường đi, điện thoại lại rung lên.

[Tiểu thiếu gia]: Cảnh Nghi, bọn tôi tới nơi rồi.

Cảnh Nghi nhìn qua nhà hàng chỉ cách một con đường, run rẩy nhắn lại: [Tôi sắp tới!]

[Tiểu thiếu gia]: Tôi thấy anh rồi kìa, Cảnh Nghi.

Trước cửa nhà hàng, một chiếc SUV đỗ lại. Lệ Minh Chức bước xuống xe, gói mình kín mít, đứng bên đường vẫy tay với Cảnh Nghi. Bên cạnh còn có trợ lý và quản lý đi kèm.

Đợi đèn đỏ dừng xe, Cảnh Nghi nhanh chóng chạy sang: "Tôi tới rồi, mở tiệc chưa?"

Lệ Minh Chức mím môi, tỏ vẻ nghi ngờ: "Anh háo ăn vậy, tôi bắt đầu nghi ngờ dạo này anh cả tôi có phải đang ngược đãi anh không đấy."

Cảnh Nghi nghĩ ngợi một lát rồi đáp: "Nếu ngược đãi tinh thần cũng tính thì chắc là có."

Lệ Vấn Chiêu nhìn bề ngoài đúng kiểu trầm ổn nho nhã, nhưng sau lưng lại rất thích trêu ghẹo. Mà đã đấu võ mồm thì cậu chẳng thắng nổi lần nào, tính ra cũng coi như áp bức tinh thần nhỉ... chắc thế!

"Gì cơ?" Lệ Minh Chức lập tức giật mình, ánh mắt đầy vẻ cảm thông: "Anh khổ quá rồi, Cảnh Nghi. Đừng lo, tôi sẽ cố gắng quay phim thật tốt để sớm chuộc anh ra khỏi tay anh cả!"

Cảnh Nghi: "..."

Xin lỗi nhé, đại thiếu gia, hình tượng của anh vừa bị em vô tình "bôi đen" thêm một chút rồi.

"Minh Chức." Từ bên trong nhà hàng, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Nghe thấy tiếng gọi, mắt Lệ Minh Chức sáng rực lên: "Nguyên Cửu... thầy Chử!"

Người đàn ông cao lớn khẽ cười và gật đầu chào: "Đạo diễn và mọi người đã tới cả rồi, chúng ta vào thôi."

Cảnh Nghi đứng nhìn hai người họ, mà cứ ngỡ trong không khí có những bong bóng hồng phấn bay lượn xung quanh.

Bên trong nhà hàng, hơi ấm từ máy sưởi khiến không khí trở nên dễ chịu.

Vừa vào cửa, Cảnh Nghi liền tháo khăn quàng cổ, mũ len ra và cúi đầu loay hoay với dây kéo áo khoác.

Cậu mải mê xử lý "trận chiến với chiếc áo" đến mức bất giác tụt lại phía sau Lệ Minh Chức.

"Cảnh Nghi?"

Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên từ phía trên.

Cảnh Nghi ngẩng đầu, đầy bất ngờ: "Đại thiếu gia? Sao anh lại ở đây?"

Bên cạnh Lệ Vấn Chiêu là vài người đàn ông trung niên, trông có vẻ là đối tác làm ăn.

Anh bước lên vài bước, ánh mắt dừng trên Cảnh Nghi: "Sao không nghe điện thoại?"

Cảnh Nghi cúi đầu kiểm tra điện thoại: "Lạnh quá, em không để ý."

Trên màn hình, tin nhắn của Lệ Vấn Chiêu và lời nhắn cậu để lại nằm sát nhau, không lệch một giây.

Bận thế mà vẫn kịp kiểm tra tin nhắn cơ à? - Cảnh Nghi nghĩ thầm.

Lệ Vấn Chiêu quay lại, nói vài câu với những người kia, họ gật đầu rồi rời đi trước. Thư ký Phàn cũng nhanh chóng ra lấy xe.

"Đại thiếu gia, sao anh cũng ở đây?" Cảnh Nghi tò mò.

"Đi ngang qua thôi." Lệ Vấn Chiêu liếc đồng hồ trên tay, giọng có chút thú vị: "Đây là chỗ em hẹn Minh Chức à?"

"Vâng." Cảnh Nghi gật đầu, "Họ vào phòng riêng rồi."

"Ừm, tôi sẽ bảo chú Lâm chờ ngoài cửa để đưa em về."

Cảnh Nghi tò mò: "Anh còn có việc sao?"

"Không hẳn là việc." Lệ Vấn Chiêu nhìn cậu, ngữ điệu mang theo ý cười: "Bên nhà họ Thẩm đang tổ chức tiệc cuối năm, cũng gửi thiệp mời cho tôi."

"Tiệc cuối năm á?"

Cảnh Nghi ngay lập tức ngửi thấy mùi "drama" trong không khí.

"Không phải Thẩm gia mới vừa vượt qua khủng hoảng tài chính sao? Sao lại tổ chức tiệc rình rang nữa?"

Lần trước là lễ kỷ niệm, lần này lại tiệc cuối năm, đúng là drama không bao giờ thiếu.

"Chính vì khủng hoảng đã qua nên Thẩm Thù Bách muốn nhân dịp này gầy dựng lại danh tiếng." Lệ Vấn Chiêu bình thản đáp.

Cảnh Nghi nghe mà thấy thú vị: "Em cũng đi được không?"

Lệ Vấn Chiêu nhướng mày: "Không tham gia tiệc của Minh Chức nữa à?"

Cảnh Nghi lắc đầu, động tác y như gạt nước: "Không đi nữa, không đi nữa! Đúng lúc em còn đói bụng. Qua tiệc nhà họ Thẩm vừa được ăn ngon, vừa hóng chuyện, lại tiết kiệm được tiền ăn. Lời quá còn gì!"

Lệ Vấn Chiêu bị câu nói đó chọc cười: "Được."

Trước khi đi, Cảnh Nghi gửi tin nhắn cho Lệ Minh Chức, báo rằng mình sẽ đi cùng Lệ Vấn Chiêu "đánh quái". Lệ Minh Chức hơi tiếc nuối, nhưng vẫn rộng lượng thông cảm và dặn cậu lần sau phải bù lại cho mình.

An tâm rời đi, Cảnh Nghi theo Lệ Vấn Chiêu đến thẳng đại bản doanh của nhà họ Thẩm.

.

Lần này quy mô còn lớn hơn lễ kỷ niệm lần trước. Tần Ninh Ninh mời rất nhiều ngôi sao tham dự, hiện trường chật kín các nhân vật nổi tiếng và giới thượng lưu. Còn có không ít phóng viên săn tin chen chúc khắp nơi.

"Wow!" Cảnh Nghi ngó trái ngó phải, mắt sáng rỡ: "Hoành tráng như này, chắc đồ ăn ngon lắm nhỉ?"

Lệ Vấn Chiêu cúi đầu nhìn cậu: "Không được uống rượu."

Cảnh Nghi bĩu môi tiếc rẻ: "Biết rồi."

Cậu đã từng "nghiên cứu" tác dụng của rượu tại sự kiện nhà họ Thẩm trước đó. Kết quả là "hậu quả không đỡ được".

Lần này có đánh chết cũng không uống nữa.

Lệ Vấn Chiêu không ý kiến gì, chỉ thấy khả năng chịu đựng và bao dung của mình đúng là không có giới hạn. Nhưng lỡ để người khác phát hiện "bug" của Cảnh Nghi, chắc chắn cậu sẽ bị mang đi nghiên cứu giải phẫu.

Nghĩ tới đó, Cảnh Nghi không khỏi rùng mình: "Yên tâm, em tuyệt đối không uống."

Lệ Vấn Chiêu nghe vậy mà đau đầu: "Đây là lần thứ mấy em nói câu này rồi?"

Cảnh Nghi lập tức ngậm miệng: "..."

Người với người, chẳng lẽ không thể thêm chút tin tưởng nhau sao?

"Ồ, Lệ tổng giá lâm!" - Thẩm Thù Bách xuất hiện, khoác trên mình bộ lễ phục màu champagne, phong thái ung dung.

"Đây là tiệc cuối năm của nhà họ Thẩm, anh thấy thế nào?"

Ánh mắt anh ta lướt qua, vừa hay chạm phải cậu thanh niên tròn mắt đứng sau lưng Lệ Vấn Chiêu. Sắc mặt anh ta cứng lại, nụ cười tắt ngúm trong một giây rồi lập tức chuyển sang biểu cảm... hung hãn.

Cảnh Nghi chớp mắt vô tội, lòng thầm nghĩ: Ủa, nam chính bị gì vậy? Lông trên gáy dựng đứng cả lên rồi kìa, trông chẳng khác nào sư tử đen giận dữ...

Lệ Vấn Chiêu chỉ cười nhạt: "Cũng không tệ."

Thẩm Thù Bách cười rộng hơn, tay xoay xoay ly champagne: "Mấy ngày trước, nhà họ Thẩm đúng là gặp khủng hoảng tài chính, để Lệ tổng có dịp hả hê đôi chút. Nhưng giờ đây, thời thế thay đổi, vận may lại thuộc về nhà tôi."

Lệ Vấn Chiêu điềm nhiên: "Hy vọng Thẩm tổng sẽ giữ vững được cái vận may này."

"Chắc chắn rồi!" - Thẩm Thù Bách nói như đinh đóng cột.

Lúc này, một nhân viên lặng lẽ đến gần thì thầm gì đó vào tai Thẩm Thù Bách, khiến anh ta nở nụ cười rạng rỡ. "Đã là tiệc cuối năm, tất nhiên phải có chút quà cáp, để mọi người cảm nhận được tình cảm nhân văn của công ty chúng ta."

"Vâng, vâng... đúng vậy..." - người phụ trách phụ họa nhiệt tình.

Trong khi hai nhân vật chính đấu khẩu qua lại, Cảnh Nghi bị một cái hộp lớn ở góc phòng thu hút. Cậu liếc mắt nhìn hai người đang nói chuyện, rồi lén lút chuồn đi.

"Được rồi, hoạt động chính có thể bắt đầu." Thẩm Thù Bách đặt ly champagne xuống, nói với người phụ trách: "Đưa cái hộp lên sân khấu. Năm nay, tôi sẽ đích thân chủ trì."

Người phụ trách gật đầu: "Rõ, Thẩm tổng!"

Thẩm Thù Bách hùng hổ bước lên sân khấu. Còn Lệ Vấn Chiêu quay đầu, định nói gì đó với quản gia nhỏ, nhưng vừa quay lại thì phát hiện... người đâu mất tiêu.

Nhìn quanh hội trường, cuối cùng anh cũng tìm thấy bóng lưng quen thuộc ở góc phòng. Anh bước tới gần: "Em đang làm gì thế?"

Cảnh Nghi quay đầu, mắt lấp lánh: "Em... hình như lại gây họa rồi."

Lệ Vấn Chiêu nhíu mày: "Hử?"

Không phải uống rượu chứ? Không thấy mùi rượu...

Anh định hỏi thêm thì giọng Thẩm Thù Bách vang lên trên sân khấu qua micro:

"Thưa các vị, hôm nay là tiệc cuối năm của nhà họ Thẩm, tôi rất vui khi quý vị đến chung vui. Để cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, công ty chúng tôi có chuẩn bị một vài món quà cho các nhân viên!"

Phía dưới vang lên tiếng hoan hô náo nhiệt.

Thẩm Thù Bách được cổ vũ tinh thần, chỉ tay vào cái hộp lớn vừa được đưa lên sân khấu: "Trong đây là những món quà tôi đích thân chuẩn bị. Tất cả nhân viên của nhà họ Thẩm đều có cơ hội lên bốc thăm. Đây là món quà năm mới của tôi gửi đến mọi người!"

"Wow!"

"Thẩm tổng đúng là hết sảy!"

Người bên dưới rục rịch tiến lên, còn cánh phóng viên thì lia máy ảnh liên tục. Nếu không có gì bất ngờ, sáng mai các bài báo sẽ ca ngợi Thẩm Thù Báchnhư một vị "ông chủ của năm".

"WOW! Aaaaaa tôi bốc trúng rồi!!!" - Một nhân viên hét lên phấn khích.

Thẩm Thù Bách mỉm cười dịu dàng: "Nào, để tôi xem anh bốc trúng món quà gì..."

"LAMBORGHINI! Tôi bốc được một chiếc Lamborghini!!!" - Nhân viên kia gào lên.

Nụ cười của Thẩm Thù Bách lập tức đông cứng.

"LAMBORGHINI!"

"Đúng là siêu xe xịn!"

"Thẩm tổng chịu chơi ghê! Tôi cũng muốn bốc một cái quá!"

"Đúng là doanh nhân có tâm! Làm sao kiếm được người coi tiền như rác như ông ấy nữa chứ!"

"Bao giờ mới đến lượt tôi? Cầu trời đừng hết quà!"

"Yên tâm, Thẩm tổng vừa nói rồi, ai cũng được bốc mà!"

...

Lệ Vấn Chiêu hơi nhướng mày, cúi đầu nhìn cậu quản gia nhỏ bên cạnh:

【Là em làm à?】

Cảnh Nghi nhoẻn miệng cười toe:

【Em... không phải gây họa đúng không?】

【Không.】

Lệ Vấn Chiêu bật cười bất lực

【Em lập công lớn rồi.】

Nhìn cảnh này, đúng là cao tay. Nếu có thêm vài "tấm vé" kiểu này nữa, nguồn vốn vừa mới gom góp của nhà họ Thẩm chắc sẽ "bay màu" trong nháy mắt.

Mà với phóng viên đứng đầy khán phòng, Thẩm Thù Bách giờ muốn đổi ý cũng khó.

Gặp được Cảnh Nghi giữa biển người mênh mông, đúng là quả báo dành cho Thẩm Thù Bách mà.

"..." Cảnh Nghi quay mặt, nghiêm túc chỉ trích: "Anh vừa nghĩ xấu về em đúng không?"

"Không, đang khen em đấy."

Cảnh Nghi: "..."

Lệ Vấn Chiêu xoa xoa đầu cậu, vừa buồn cười vừa bất lực.

【Em còn "thả" thêm gì nữa không?】

Cảnh Nghi khựng lại:

【Sao anh biết vẫn còn?】

【Trực giác.】

Cậu quản gia này mà ra tay, thì đúng là kiểu "thanh thiên băng liệt, đại địa khai sơn". Đây mới chỉ là màn khởi động thôi mà.

Cảnh Nghi còn chưa kịp mở miệng, thì lại nghe tiếng hét đầy phấn khích từ trên sân khấu:

"AAA! Tòa nhà Tomson Riviera! Căn hộ sang chảnh! Cả đời tôi chỉ biết đi thuê nhà, cuối cùng cũng có mái ấm của riêng mình rồi. Thẩm tổng, hu hu hu... cảm động quá, ông đúng là coi nhân viên như người nhà!"

Sắc mặt Thẩm Thù Bách xanh như tàu lá chuối: "..."

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cảnh Nghi: (OvO)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK