• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ Vấn Chiêu hồi tưởng lại cái đêm quản gia nhỏ uống say mèm, nghĩ kỹ thì cũng không phải là không có dấu hiệu gì.

Cảnh Nghi khi đó uống say, ngoan ngoãn ngồi trong lòng anh quậy phá cả buổi, thậm chí còn lấy ngón tay chọt chọt vào ngực anh, miệng thì bảo: "Đừng có bíp!"

Lúc ấy, Lệ Vấn Chiêu chỉ cho rằng đó là lời nói xàm xí của người say. Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ ngay lúc đó, trái tim anh đã bắt đầu... loạn nhịp.

Đúng rồi, bị quản gia nhỏ chọc đến mức đầu óc rối tung rối mù.

Anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ. Người mình thích mềm nhũn ngồi trong lòng mình, lại còn nghịch ngợm, động tay động chân.

Nếu anh vẫn giữ được vẻ mặt bình thản, phong thái điềm nhiên, thì đúng là giống như lời Cảnh Nghi nói... chắc chắn là máy hỏng.

Cuối cùng cũng tìm ra câu trả lời cho những ngày tháng rối bời vừa qua, nhưng Lệ Vấn Chiêu vẫn không khỏi bất đắc dĩ. "Tiếng bíp" này... hình như chẳng có cách nào tránh được khi ở bên Cảnh Nghi.

... Bởi vì anh hoàn toàn không thể không rung động trước em ấy.

.

Trong văn phòng, Cảnh Nghi đang nằm bò ra bàn với vẻ mặt chán nản. Lệ Vấn Chiêu đi họp rồi, cả căn phòng rộng lớn thế này chỉ còn mình cậu, đến một người để trò chuyện cũng không có.

Đúng lúc ấy, cửa văn phòng bỗng mở ra.

Mắt Cảnh Nghi lập tức sáng rực, bật dậy: "Đại thiếu gia..."

"Gì đây? Là tam thiếu gia thì cậu lại bày ra cái mặt lạnh như mẹ kế vậy à?" Lệ Đình sải bước vào, ánh mắt hơi khó chịu:

"Cảnh quản gia, cậu đối xử với tôi có phải là quá thiên vị rồi không?"

Vừa nghe gọi đại thiếu gia, mắt sáng như đèn pha. Đến lượt tôi bước vào, mặt cậu lạnh tanh, là sao? Tam thiếu gia đây không xứng đáng được cậu đón tiếp niềm nở à?

Lệ Đình cảm thấy không vui.

Anh vốn là kiểu người thẳng thắn, hơi khó chịu chút thôi cũng sẽ lộ ra, khác hẳn với sự lạnh lùng của Lệ Vấn Chiêu hay vẻ trưởng thành hơn tuổi của Lệ Úc. Anh cùng Lệ Minh Chức ngược lại trông càng như bạn cùng lứa tuổi.

"Đâu có đâu, Tam thiếu gia." Cảnh Nghi bắt được tia tinh nghịch lóe lên trong mắt anh, bèn nghiêng đầu cười híp mắt: "Đây là phản ứng thông thường của người làm công khi nhìn thấy sếp thôi mà."

Lệ Đình nhướng mày, khóe miệng nhếch nhẹ: "Sao tôi cứ thấy không đáng tin lắm nhỉ?"

Gần đây, Lệ Đình cũng nhận ra, ngoài anh cả, Cảnh Nghi chẳng thân với ai trong nhà họ Lệ. Cậu lúc nào cũng như cái đuôi nhỏ, dính chặt lấy Lệ Vấn Chiêu, đi đâu theo đó, đúng kiểu phụ kiện người đi kèm.

Hơn nữa, ánh mắt long lanh vừa rồi của cậu, hoàn toàn không giống giả vờ. Lệ Đình nghi ngờ nhìn cậu: "Tôi cảm thấy cậu chẳng nhiệt tình với tôi được như vậy đâu, đúng không?"

Cảnh Nghi chớp mắt hai cái, giọng nói vừa ngây ngô vừa "sát thương":

"Tam thiếu gia, trên đời này mà dễ dàng trút ruột gan ra cho người khác thì chắc chỉ có bọn buôn nội tạng thôi."

Lệ Đình: "..."

Anh sững người hai giây, sau đó tức đến bật cười: "Cảnh quản gia, cậu đúng là được anh cả tôi nuôi chiều đến hư rồi, cái miệng càng ngày càng sắc bén nhỉ."

Cảnh Nghi hơi ngại, cười cười: "Cũng tại phong thủy nhà họ Lệ tốt quá, nuôi người giỏi ghê."

"......"

Lệ Đình lạnh nhạt hừ một tiếng, rõ ràng không nuốt nổi lời khen trật lề này. Anh ngồi vào ghế của Lệ Vấn Chiêu, chân còn tiện thể gác lên bàn, dáng vẻ tùy tiện hết sức:

"Tôi nghe nói nhà họ Hoắc mời anh cả đi dự tiệc thọ hả?"

Cảnh Nghi gật đầu: "Đúng vậy."

Lệ Đình liếc cậu bằng ánh mắt dò xét: "Cậu cũng đi?"

"Tất nhiên rồi." Cảnh Nghi lại gật đầu, dáng vẻ đầy tự hào của chiếc máy nghe lén chính chủ Lệ Vấn Chiêu.

"Tiệc thọ vui lắm hả?" Lệ Đình nhướng mày hỏi.

Cảnh Nghi bối rối, đầu hiện một dấu chấm hỏi thật to: "Loại tiệc thế này... chẳng phải đều nghiêm túc trang trọng sao? Vui chỗ nào?"

Cậu ngây thơ thắc mắc, nhưng trong lòng lại ngầm nghĩ: Ba thứ này Tam thiếu gia phải rành hơn tôi mới đúng chứ!

"Ý tôi là..." Lệ Đình nhíu mày: "Tiệc thọ có dưa gì không?"

Cảnh Nghi: "Hả?"

【Dưa gì cơ? Dưa hấu, dưa gang hay bí ngô?】

Lệ Đình: "..."

Anh phẩy tay: "Thôi bỏ đi. Tôi cũng đi xem thử. Nhưng đừng để lộ cho anh hai biết, hiểu chưa? Nếu để lộ tin, tôi sẽ cho cậu biết thế nào là hình phạt đấy."

Cảnh Nghi tỏ vẻ không hề nao núng: "Nhưng mà Tam thiếu gia à, Đại thiếu gia cũng biết chuyện này. Lỡ anh ấy nói với Nhị thiếu gia thì sao?"

【Đó đó, thử thách quyền uy của Đại thiếu gia đi. Kết quả sẽ thú vị lắm á!】

"..."

Lệ Đình cười khẽ: "Đừng kéo anh cả vào. Anh ấy trước giờ ít can dự, quan hệ giữa nhà họ Lệ với nhà họ Hoắc cũng không mấy thân thiết. Chắc anh ấy chỉ đi cho có mặt rồi về thôi."

Cảnh Nghi chớp mắt đầy ẩn ý, nghĩ đến vẻ "chắc cú" của Hoắc Sầm Tâm khi gửi thiệp mời, không nhịn được lẩm bẩm trong lòng:

【Không chắc đâu nha tam thiếu gia. Đây chắc chắn là một bữa tiệc bẫy, mà Đại thiếu gia lại chính là miếng thịt Đường Tăng thơm ngon trong mắt mọi người!】

Lệ Đình đột nhiên sáng mắt, ngửi thấy ngay hương vị drama nồng đậm.

Ồ, phen này chắc chắn có chuyện hay rồi.

Anh hào hứng hẳn lên, thậm chí còn cảm thông được với hội "ăn dưa hóng chuyện" trên mạng. Dẫu sao, cơ hội chứng kiến người khác lúng túng kiểu này không dễ gặp.

"Tôi nhất định phải..." Lệ Đình vừa nói vừa khựng lại, chợt nhớ ra Cảnh Nghi chưa biết mình nghe được tiếng lòng của cậu, bèn sửa lại: "Phải rồi, lâu rồi tôi không xuất hiện ở chốn đông người. Tiệc thọ này là dịp tốt để làm mới hình ảnh."

Nói xong, anh đứng dậy vươn vai. Đúng lúc này, ánh mắt anh rơi vào bàn làm việc.

Trên bàn của Lệ Vấn Chiêu là núi giấy tờ chờ xử lý, còn bàn của Cảnh Nghi... ngoài cái máy tính và chiếc điện thoại thì trống trơn, đủ rộng để nằm ngủ lăn lộn.

Lệ Đình híp mắt, cảm thấy hơi sai sai. Sau vài giây suy nghĩ, anh chợt lạnh lùng nhìn Cảnh Nghi: "Cảnh quản gia, cậu đang nắm thóp gì của anh cả tôi à?"

Cảnh Nghi: "..."

"Không có mà."

Lệ Đình không tin: "Thế sao anh ấy nuôi cậu ở văn phòng? Để hút khí độc à?"

Cảnh Nghi: "..."

【Tam thiếu gia, sao anh cay nghiệt thế hả?】

Lệ Đình nhướng mày: "Mà này, dạo gần đây trông cậu trắng ra nhiều, mặt còn đầy đặn hơn. Hay là anh tôi bắt đầu thích nuôi thú cưng rồi?"

Cảnh Nghi lập tức nghiêm túc phản bác: "Tôi không phải thú cưng."

Tôi là bạn trai của anh ấy.

Lệ Đình bĩu môi: "Chà, có vẻ anh tôi cưng cậu thật. Công việc thì chất đống mà chẳng nỡ chia cho cậu tí nào, để cậu thoải mái lông bông thế này."

Cảnh Nghi vội vã: "Tôi có giúp đỡ mà!"

"Giúp gì?"

Cảnh Nghi nghĩ nghĩ, rồi... bí. Đúng là ngoài những lúc có chuyện bất ngờ, thời gian còn lại cậu toàn lười biếng chơi game.

"Dù sao tôi cũng không rảnh rỗi đâu nhé!" Cậu lí nhí phản đối: "Tôi có kế hoạch đàng hoàng. Plan A, B, C luôn ấy!"

【Chỉ là đa số liên quan đến ăn dưa và chơi game, không dính dáng lắm đến công việc thôi.】

Lệ Đình nghe xong, cười khẩy: "Một đống kế hoạch, nhưng vì lười, nên chỉ hoàn thành chữ 'P'."

Cảnh Nghi: "..."

【Tam thiếu gia đúng là cái máy cãi tay đôi di động mà.】

Ngay khi Lệ Đình định nói tiếp, cửa văn phòng bật mở. Lệ Vấn Chiêu bước vào, ánh mắt sắc bén: "Đang nói gì vậy?"

Lệ Đình lập tức nở nụ cười vô tội: "À... không gì có cả..."

【Ờ thì, cũng không có gì đâu (giọng điệu buồn buồn, đầy tổn thương), chẳng qua là bị diss 20 phút không thương tiếc thôi (nức nở)... Nhưng mà tam thiếu gia chắc cũng không cố ý đâu. Anh ấy chỉ muốn thử thách quyền uy của đại thiếu gia một chút thôi ấy mà. Dẫu sao thì, hổ không ở nhà, khỉ lên làm vua mà.】

Lệ Đình: "..."

Ủa? Tôi nói câu đó hồi nào vậy? Đừng tưởng nói vòng vo mà tôi không nhận ra cậu đang gọi tôi là con khỉ!

Lệ Vấn Chiêu chỉ khẽ liếc nhìn qua, đủ khiến Lệ Đình thẳng lưng, cười gượng:

"À... mà này, anh à, em nhớ ra còn cuộc họp, em đi trước đây nhé."

Lệ Vấn Chiêu chẳng ngăn lại, chỉ chờ cửa đóng, quay qua hỏi: "Em đói không?"

Cảnh Nghi giật mình, đáp ngay: "Cũng không hẳn."

Lệ Vấn Chiêu đi vào phòng nghỉ, thay chiếc áo khoác dày hơn, rồi nhắc: "Lần sau nếu tôi họp lâu quá, em cứ đi ăn trưa với Phàn Minh trước. Thẻ ăn để trong ngăn kéo của tôi."

Cảnh Nghi ngoan ngoãn gật đầu.

.

Bữa trưa được giải quyết gọn lẹ trong căng-tin, tiết kiệm kha khá thời gian. Ăn xong, hai người quay về văn phòng, dư được cả một giờ để nghỉ trưa.

Cảnh Nghi thì tuyên bố chắc nịch rằng mình no lắm rồi, nhưng trên đường về vẫn tạt vào phòng trà lấy hai gói khoai tây chiên vị mới. Vừa đi vừa nhai rồm rộp, trông chẳng khác gì chú chuột hamster béo ú.

Lệ Vấn Chiêu bước theo sau, ánh mắt vô tình lướt qua đôi chân thon dài của Cảnh Nghi, rồi dừng lại đôi chút. Chẳng mấy chốc, anh hơi nheo mắt, trong lòng lướt qua một ý nghĩ.

Chỉ một giây sau, Cảnh Nghi đột ngột đứng khựng lại, tiếng nhai khoai cũng ngừng bặt, mặt mũi ngơ ngác quay lại nhìn anh.

Lệ Vấn Chiêu khẽ nhướn mày. Thế mà cũng bị cho là nhạy cảm sao?

Ánh mắt anh trượt lên, dừng ở phần eo nhỏ nhắn của người kia.

Lần này, Cảnh Nghi căng thẳng kéo áo xuống, cố che phần eo nhỏ lại.

Lệ Vấn Chiêu cười thầm khi thấy tai và cổ Cảnh Nghi bắt đầu đỏ lựng.

Đúng rồi, xác nhận luôn, quản gia nhỏ này nghe được suy nghĩ của anh, kể cả những thứ bị che mất vì "lời nhạy cảm".

Mà anh nghĩ mãi vẫn không hiểu sao lời vừa rồi của mình lại bị tính là s.ắc t.ình được cơ chứ.

Trong khi Lệ Vấn Chiêu âm thầm hài lòng với phát hiện này, Cảnh Nghi thì sắp khủng hoảng vì cái chuỗi suy nghĩ không dứt từ phía sau lưng. Lúc nãy còn bình thường mà, tự dưng...

Sống sung sướng nên đâm ra dâm dục đúng không?!

Lệ Vấn Chiêu nhịn cười: "Không phải, tôi chỉ muốn thử xem tiếng bíp em nghe là thế nào thôi."

Cảnh Nghi kinh hoàng quay phắt lại: "Anh biết được hả?!"

Mình đâu có kể cho anh ấy nghe đâu!

Sao lại bị phát hiện được chứ?!

...Đúng là đại phản diện, danh xưng chẳng sai!

"Lúc em say trong khách sạn, chính em nói mà." Lệ Vấn Chiêu nhún vai, nhưng nhướn mày đầy thú vị:

"Có điều tôi hơi bất ngờ. Tôi còn chưa nói gì cụ thể, vậy mà biểu cảm của em thế này thì đúng là tôi bị 'kiểm duyệt' thật rồi?"

Cảnh Nghi xấu hổ đến mức mặt nhăn như bánh bao, đôi mắt to tròn vừa tức vừa ngại nhìn chằm chằm vào Lệ Vấn Chiêu.

Người này không chỉ biết cậu có năng lực đọc tâm, mà còn thí nghiệm hẳn hoi nữa. Học hỏi kiểu gì mà nhiệt tình thế chứ?!

Lệ Vấn Chiêu khẽ nhíu mày, hỏi: "Từ 'sờ eo' cũng bị tính là nhạy cảm à?"

Cảnh Nghi lập tức phồng má: "Tất nhiên rồi! Từ cổ trở xuống là toàn bộ vùng nhạy cảm, không được miêu tả chi tiết!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK