• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Nghi suýt nghẹn bởi mấy lời không che không đậy của Phàn Minh, ngừng mấy giây mà vẫn không nói nổi câu nào.

Cẩu thả quá rồi! Hóa ra cái câu kinh điển "Tôi có một người bạn" này đã thành lối mòn tới mức, ngay cả trong thế giới tiểu thuyết cũng không tránh khỏi.

Biết trước thế này, cậu đã không hỏi rồi.

Tự dưng còn bị Phàn Minh chộp mất một miếng dưa to thế này.

Cảnh Nghi bặm môi, liếc qua một cái ánh nhìn trách móc, rồi kiên quyết không thừa nhận:

"Phàn thư ký, đừng tùy tiện gán ghép người khác. Đây là văn phòng, dùng từ ngữ tr.ần tr.ụi thế này không hay đâu."

Cậu cố gắng đè nén cảm xúc, không để lộ dù chỉ một chút.

"Tr.ần tr.ụi ư?" Đuôi mắt Phàn Minh cong lên, ánh cười đầy ranh mãnh: "Mới chỉ có vậy thôi mà đã cho là tr.ần tr.ụi rồi ư."

Cảnh Nghi: "..."

"Với lại, văn phòng thì sao? Chính vì cái không khí này mới tạo cảm giác cấm kỵ chứ."

Cảnh Nghi: "..."

Không ổn rồi! Đây không còn là Phàn thư ký nghiêm túc, chuyên nghiệp của ngày xưa nữa. Anh ta bây giờ, một đầu óc toàn rác rưởi, não bộ toàn màu vàng, rơi thẳng xuống hoàng hà mất rồi!

Chớp mắt, Cảnh Nghi bỗng nghĩ ra gì đó, liền hỏi: "Phàn thư ký, lý thuyết phong phú thế này, anh bổ sung kiến thức kiểu gì vậy?"

Phàn Minh bị câu hỏi kỳ quặc của cậu làm nghẹn, mất vài giây mới phản ứng lại.

"Dạo này tôi đang xem truyện tranh, thể loại đam mỹ."

Cảnh Nghi thẳng thừng nói: "Chắc là gu hơi đậm một chút, đúng không?"

Phàn Minh: "..."

Anh ho khan một tiếng: "Cảnh quản gia, đây là văn phòng, đừng nói mấy lời lộ liễu thế."

Trước đây, anh vốn chẳng bao giờ đọc loại này, nhưng gần đây không hiểu sao bị Thư ký Trâu làm phiền đến phát mệt.

Một ngày nọ đi dạo nhà sách, tình cờ thấy vài cuốn truyện tranh mới xuất bản, nét vẽ vừa đúng gu, tựa sách lại rất văn thơ, thế là tiện tay mua vài cuốn về nhà.

Ban đầu chỉ định coi truyện tranh để giảm stress, ai dè, một cuốn bé tí thôi mà "ruột" lại đầy bất ngờ. Kể từ đó, Phàn Minh mở ra một cánh cửa thế giới mới.

Một bước, anh đã lạc lối không lối thoát.

Bước một cái mà tận hơn tháng nay chưa chịu bước ra!

Chắc cũng vì đọc nhiều quá, giờ nhìn Lệ Vấn Chiêu với Cảnh Nghi kiểu gì anh cũng thấy "không bình thường," suốt ngày ngứa tay ghép đôi trong đầu.

Nhưng nhìn hôm nay, hình như anh không ghép nhầm CP rồi!

Cảnh Nghi im lặng vài giây, sau đó nheo mắt cười đầy ẩn ý: "Phàn thư ký, xem một mình không thấy chán à? Có lúc nào anh cảm thấy nếu có người để chia sẻ thì cũng hay không?"

Mắt Phàn Minh sáng rực: "Cậu cũng xem à?"

"Tôi không xem." Cảnh Nghi đáp.

"Nhưng Thư ký Trâu xem. Anh tìm anh ta mà tám đi."

Phàn Minh khựng lại, ánh mắt hơi nghi hoặc: "Tôi thấy cậu đang lừa tôi."

Cảnh Nghi nghiêm mặt: "Người thành phố không lừa người thành phố."

Thôi được rồi.

Hiếm có tri kỷ. Phàn Minh gật gù: "Vậy tôi tan làm sẽ tìm anh ta."

Cảnh Nghi bặm môi, cười như mèo ăn vụng, hoàn thành cú đâm lén hoàn mỹ rồi vội vàng chuồn thẳng về văn phòng.

Phàn thư ký, tới mà phản dame tôi đi!

.

Về văn phòng, Cảnh Nghi vẫn thấy không được tự nhiên, nhất là khi vừa trông thấy Lệ Vấn Chiêu, trong đầu cậu lại hiện lên câu nói: "C.ởi quần áo, ngồi lên đùi."

Làm cậu giờ chẳng biết phải đối diện với anh kiểu gì nữa.

Không được.

Lệ Vấn Chiêu có "bàn tay vàng" mà. Lỡ đâu anh nghe thấy suy nghĩ trong đầu cậu thì toi. Cậu không dám nghĩ bậy, nhưng lại sợ không kìm chế nổi.

Suy nghĩ hai giây, Cảnh Nghi bặm môi nở nụ cười.

Có cách rồi.

Lệ Vấn Chiêu đang làm việc tại bàn, vừa thấy quản gia nhỏ quay lại, anh hơi ngước mắt, chưa kịp nói gì thì tai đã bị "bắn phá" bởi một tràng ca khúc cao vút:

🎶 Sông lớn trôi về đông, sao trời sáng lấp lánh Bắc Đẩu, hây hây hây Bắc Đẩu, sinh tử chi giao một bát rượu, đi là đi luôn... 🎶

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Quản gia nhỏ mới đi đâu đó có tí mà đã "phát rồ" thế này rồi?

Cảnh Nghi đeo tai nghe, gào theo bài hát với cái giọng thô kệch như bị "tẩy não," tranh thủ lén nghĩ chút chuyện riêng.

Cậu quay đầu lại, thấy Lệ Vấn Chiêu đang nhìn mình, môi anh khẽ mấp máy.

"Hả?" Cậu nói to.

Lệ Vấn Chiêu cũng lớn giọng: "Tháo tai nghe ra một chút."

Cảnh Nghi tháo một bên tai nghe, dè dặt hỏi: "Có chuyện gì thế?"

【Văn phòng không có quy định cấm đeo tai nghe đâu nhé.】

【Có phải tôi làm ồn đến mắt của anh rồi không?】

"Em làm ồn tôi."

Cảnh Nghi cúi xuống, nhìn tai nghe rồi nghĩ:

"Thật không? Tai nghe này làm gì rò âm đâu."

Lệ Vấn Chiêu đáp: "Tôi nghe từ trong đầu em."

Cảnh Nghi: "..."

【Không thể như thế được chứ? Nghe được suy nghĩ đã đành, không có bí mật đã đành, vậy mà giờ còn nghe cả bài hát, tôi có phải tai nghe bị rò rỉ không?】

Cậu không tin.

Làm gì có thứ "bàn tay vàng" nghịch thiên đến thế, chắc chắn Lệ Vấn Chiêu đang lừa mình.

Lệ Vấn Chiêu đau đầu nói: "Bài hát 'Hảo Hán Ca' hay như vậy à?"

Cảnh Nghi: "..."

Cậu không tin, thử bấm chuyển bài.

Ngay lập tức, Lệ Vấn Chiêu: "Đi khắp bốn phương nghe hay hơn à?"

Cảnh Nghi: "..."

Thôi được rồi, tôi tin.

Thật là chó vô thường, quỷ câu nhầm hồn đã đành, cái "bàn tay vàng" hứa hẹn kia còn bị bệnh Parkinson nữa chứ!

【Làm việc lơ mơ thế này, sớm muộn gì cũng bị Mạnh Bà sa thải!】

Cảnh Nghi cuối cùng cũng chịu hết nổi, tháo tai nghe ra, vừa lẩm bẩm nguyền rủa trong lòng vừa chẳng hề để ý tới việc ánh mắt của Lệ Vấn Chiêu bỗng co rút lại.

...Chó Vô Thường, câu nhầm hồn, bàn tay vàng...

Từng từ tưởng chừng rất bình thường, nhưng khi kết hợp lại, chúng gần như biến thành một bí mật động trời khó lòng tưởng tượng nổi—

Cảnh Nghi từng gặp Vô Thường.

Lý do là bị câu nhầm hồn.

Chẳng rõ đã thương lượng kiểu gì, nhưng đổi lại là một cơ hội sống lại, cộng thêm một "kim bài hỗ trợ" được hứa tặng cho quản gia nhỏ.

Xem ra, lý do cậu bị lộ tiếng lòng chính là từ đây mà ra.

Nhưng mà quản gia nhỏ này chậm tiêu quá, đến giờ vẫn nghĩ rằng bàn tay vàng đó đã bị Lệ đại thiếu "nẫng" mất.

Đến hôm nay, Lệ Vấn Chiêu cuối cùng cũng hiểu ra tại sao cảm giác về Cảnh Nghi luôn có chút kỳ quặc, không sao diễn tả rõ ràng được.

Hồi đó, khi quản gia lớn nhà họ Lệ về hưu, ông đã tiến cử con trai mình tiếp nhận vị trí. Trước khi quyết định, Lệ Vấn Chiêu từng gặp qua "Cảnh Nghi".

Nhưng lúc đó, "Cảnh Nghi" là một thanh niên điềm tĩnh, chững chạc, tác phong chuyên nghiệp, lễ phép và chỉn chu. Nhìn đâu cũng thấy phong cách lão luyện, thừa hưởng nét chín chắn của cha mình.

Chính vì thế, anh mới yên tâm nhận người vào làm.

Nhưng không ngờ, ngay ngày đầu tiên nhận việc, quản gia nhỏ đã cho anh một bất ngờ lớn.

Dẫu trước đây chưa gặp trực tiếp, nhưng Lệ Vấn Chiêu vẫn không nghi ngờ gì. Anh chỉ nghĩ rằng "Cảnh Nghi" trong ngày phỏng vấn là vì muốn giành được công việc này nên mới tỏ ra trưởng thành. Còn bản chất, có lẽ cậu hơi hoạt bát, tinh nghịch một chút.

Thêm vào đó, khả năng nghe được tiếng lòng bất ngờ này làm những điểm bất thường nhỏ nhặt khác cũng dễ dàng bị anh bỏ qua.

Thậm chí ngay cả khi cậu vô tình nhắc đến việc bản thân không còn ai thân thích trên đời, Lệ Vấn Chiêu cũng chỉ coi như cậu đang nói linh tinh lúc tâm trí hỗn loạn.

Nhưng không ngờ, sự thật lại là thế này.

...Cảnh Nghi.

...Em ấy từng chết sao?

Làm sao chết? Cơ hội sống lại này là vĩnh viễn hay chỉ tạm thời? Có phải trả giá gì không? Tiết lộ tiếng lòng là bằng cách nào? Điều đó có ảnh hưởng đến mạng sống không?

Quan trọng nhất là... Cảnh Nghi có rời đi không?

Nghĩ đến khả năng đó, Lệ Vấn Chiêu cảm thấy một nỗi sợ hãi không thể giải thích.

Nếu Cảnh Nghi biến mất khỏi Thủ Thành, biến mất khỏi cả trong nước lẫn ngoài nước, anh có đủ cách để tìm và đưa cậu trở về.

Nhưng nếu cậu biến mất khỏi thế giới này thì sao?

Sự biến mất mang ý nghĩa cả thời gian lẫn không gian. Nếu ngày đó thật sự đến, anh phải đi đâu để tìm người đây?

Lệ Vấn Chiêu bị chính suy nghĩ càng lúc càng sâu của mình làm cho phát hoảng.

"...Lệ tổng? Lệ tổng!"

Tiếng gọi ngày càng lớn kéo anh quay trở lại hiện thực. Lệ Vấn Chiêu hiếm thấy có chút bối rối: "Hả?"

"Anh đang nghĩ gì thế?" Quản gia nhỏ đứng trước mặt anh, chỉ vào bàn làm việc: "Cái bút của anh sắp chọc thủng tài liệu rồi kìa."

Lệ Vấn Chiêu cúi xuống, phát hiện cây bút trong tay mình đã bị bóp đến nỗi ngòi gãy, mực đen chảy loang lổ lên giấy.

Anh nhẹ nhàng đặt cây bút hỏng xuống.

Cảnh Nghi tưởng rằng tất cả là lỗi do bài hát của mình, vội vã tắt ứng dụng, tháo tai nghe, không dám nghịch ngợm nữa: "Lệ tổng, sắc mặt anh không tốt, có chỗ nào không khỏe sao?"

【Lẽ nào có loại bệnh không nghe nhạc được, hoặc không chịu được nhạc xập xình?】

【Cũng hợp lý mà, dù sao trong tiểu thuyết ai là tổng tài thì kiểu gì cũng có chút bệnh kỳ quặc không dám để người khác biết.】

【Sợ bóng tối nè, sợ không gian kín nè, sợ máu nè, khó yêu nè.】

【À, còn bệnh dạ dày nữa. Đúng chuẩn thương hiệu tổng tài! Không mắc bệnh này thì ra đường ai thèm công nhận mình là bá đạo tổng tài chứ.】

【Vậy Lệ Vấn Chiêu mắc bệnh gì? PTSD với bài Hảo Hán Ca sao?】
(PTSD: rối loạn căng thẳng sau chấn thương)

【Haha, bệnh gì kỳ cục chưa từng nghe thấy!】

"..."

Thấy quản gia nhỏ bắt đầu để trí tưởng tượng bay xa, Lệ Vấn Chiêu khẽ ho một tiếng, hạ giọng: "Tôi không sao."

Cảnh Nghi không tin: "Lệ tổng, anh có phải làm việc quá sức không?"

Những ngày gần đây, anh ta thức khuya dậy sớm, cạn kiệt tinh thần để làm Lệ gia vực dậy từ bờ vực. Đúng kiểu phản diện kiên cường và không ngừng cố gắng, khiến người khác vừa ngưỡng mộ vừa thương cảm.

Thấy vậy, Cảnh Nghi bèn chạy đến lấy nước nóng, còn nhanh nhẹn mở điện thoại nhắn tin bảo dì Phương nấu một nồi canh bổ cho Lệ tổng.

【Mình đúng là quản gia có tâm nhất quả đất, yêu nghề yêu việc quá trời luôn!】

Nhưng Lệ Vấn Chiêu khẽ nhíu mày, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu: "Không cần đâu. Chỉ là... tôi lo lắng về việc Thẩm Thù Bách trở về, sợ hắn sẽ phản công."

"Ồ."

Cảnh Nghi gật gù. Vấn đề công việc, cậu không xen vào được. Dù sao cậu cũng chỉ là một nhân viên văn phòng "ngồi mát ăn bát vàng" thích chơi hơn làm.

Tuy vậy, cậu quyết định qua phòng bên cạnh dọn giường nghỉ ngơi cho Lệ tổng. Quản gia nhỏ chăm sóc quá tận tình thế này, chắc chắn là mẫu người được yêu thích nhất của năm!

"Cảnh Nghi."

"Dạ?"

Lệ Vấn Chiêu ngồi yên trong ghế, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt như có lửa: "Em đã suy nghĩ thế nào rồi?"

"Suy nghĩ gì ạ?"

"Chuyện ở bên tôi."

Lại... lại thẳng thừng như vậy!

Cảnh Nghi nuốt khan, giọng lí nhí: "Em... em nghĩ kỹ rồi."

Lệ Vấn Chiêu khẽ nở nụ cười, giọng điệu dịu dàng hiếm thấy: "Lại đây."

Cảnh Nghi ngoan ngoãn đi tới, đôi tai đỏ ửng rõ rệt.

"Không phải tôi muốn ép em," ánh mắt Lệ Vấn Chiêu thoáng vẻ lo âu không thể che giấu, "Chỉ là tôi sợ em sẽ chạy mất thôi."

Cảnh Nghi bị quả bóng thẳng bất ngờ này đập trúng, đứng đó bối rối, lí nhí đáp: "Em... em không chạy đâu."

Cậu thích Lệ Vấn Chiêu mà, sao chạy được chứ.

Lệ Vấn Chiêu thoáng sững người. Lời thú nhận nhỏ xíu ấy rót vào tai anh, giọng nói thấp trầm đầy khẩn trương và lúng túng, nhưng lại chẳng giấu được sự chân thành.

Anh khẽ cười, bước lại gần: "Tôi nghe thấy rồi."

Cảnh Nghi đỏ bừng mặt, gần như muốn bốc khói. Trời đất ơi, cái lỗi tâm thanh này đúng là thứ bug khủng khiếp nhất!

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đã đến nước này rồi, xấu hổ cũng vô ích. Đằng nào giấy cửa sổ cũng đã bị đâm thủng, cậu liền cố làm ra vẻ thoải mái:

"Nghe thì nghe, có gì to tát đâu. Dù gì em nói thật mà, không gạt anh. Anh đối xử tốt với em như vậy, em cảm nhận được, nên..."

Lệ Vấn Chiêu phì cười: "Em đang nói cái gì vậy? Rối tinh rối mù cả lên."

Cảnh Nghi bị chọc đến quên hết những lời định nói tiếp, lắp bắp: "... Anh đừng có ngắt lời chứ!"

Lệ Vấn Chiêu cười khẽ, bao nhiêu mệt mỏi trong lòng đều tan biến: "Được rồi, em nói tiếp đi."

Cảnh Nghi... không nhớ mình định nói gì nữa.

Cuối cùng, cậu thở hắt ra, búng ngón tay cái trên bàn một cái: "Đại khái là... em cũng thích anh."

Nói xong, Cảnh Nghi cúi đầu, hàng mi dài khẽ run rẩy.

Hú hồn, cuối cùng cũng nói ra được.

Lần sau không được nghe theo lời thư ký Phàn, bảo tìm cơ hội các kiểu. Nhìn quả bóng Lệ Vấn Chiêu sút qua đi kìa, vừa rồi quá trực tiếp quá đột ngột, cậu suýt không đỡ nổi!

Lệ Vấn Chiêu cười thành tiếng, ánh mắt không giấu được sự dịu dàng. Nhìn biểu cảm rối bời của Cảnh Nghi, anh lại càng thấy đáng yêu: "Vậy từ giờ tôi là bạn trai của em rồi đúng không?"

Cảnh Nghi gật đầu, mặt đỏ bừng:

"Ừm, đúng vậy. Anh cũng là bạn trai của em. Chúng ta phải hỗ trợ nhau cùng tiến bộ... có phúc cùng hưởng, có thịt thì để anh ăn...!"

Lệ Vấn Chiêu: "..."

Cảnh Nghi: "..."

Cậu nhắm chặt mắt, hối hận không thôi. Mình lại vừa nói linh tinh gì nữa vậy?!

"Đừng căng thẳng." Lệ Vấn Chiêu nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, bàn tay ấm áp khiến Cảnh Nghi cảm thấy an tâm lạ thường. "Tôi làm em sợ vì vội vàng quá à? Vậy chúng ta tiến từ từ nhé, bền vững lâu dài."

Cảnh Nghi đỏ mặt tía tai, gật đầu lí nhí: "... Được."

Xác định quan hệ xong, trong lòng Lệ Vấn Chiêu mềm nhũn, chỉ muốn nắm tay bạn trai nhỏ của mình tâm sự thêm chút nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK