Về đến công ty, thư ký Phàn lập tức quay về trạng thái lạnh lùng, điềm tĩnh, chuyên nghiệp như thể chưa từng chửi rủa ai trong đầu 10 phút trước.
Còn Cảnh Nghi, sau cú sốc tinh thần nhẹ tại tập đoàn Thẩm thị, vừa đặt chân về đến chỗ ngồi đã bủn rủn hết người.
Cậu bò ra cái bàn nhỏ dành riêng cho mình, nhìn đống tài liệu trước mặt mà hoa cả mắt, nằm sấp trên bàn thở dài liên tục.
Lệ Vấn Chiêu vừa cởi áo vest đưa cho Phàn Minh, vừa liếc nhìn dáng vẻ không sức sống của Cảnh Nghi:
"Còn trẻ mà đã lười biếng như thế, xem có ra gì không?"
Cảnh Nghi ngả người, gối đầu lên cánh tay, mắt lim dim: "Người ta mới hơn hai mươi cái xuân xanh thôi mà, đây chính là độ tuổi vàng để lười biếng đấy ạ."
Lệ Vấn Chiêu bật máy tính, không ngẩng đầu: "Sao tôi không thấy vậy nhỉ?"
Cảnh Nghi không chịu thua, môi cong lên cãi: "Thế nên anh mới làm sếp, còn bọn tôi là dân cày, thỉnh thoảng phải trốn việc chút chứ."
Lệ Vấn Chiêu: "..." Chậc.
Thấy Cảnh Nghi chuẩn bị gục lên bàn ngủ ngon lành, Lệ Vấn Chiêu gõ nhẹ xuống bàn, nhắc nhở: "Mấy món quà đặc sản hôm qua mang về xử lý xong chưa?"
"Xong rồi ạ! Giao hết cho thư ký Phàn xử lý lần một." Cảnh Nghi chống má đáp lời.
Lệ Vấn Chiêu nhướng mày: "Giao cho cậu làm mà?"
"Vậy nên tôi nhận hai phần á." Cậu nghiêm túc chỉ vào chính mình.
Ngài tổng tài lạnh lùng cười một tiếng: "Chắc tôi phải xem xét tăng lương cho thư ký Phàn rồi."
Cảnh Nghi bật dậy, kinh ngạc: "Anh phân biệt đối xử à?!"
Lệ Vấn Chiêu đáp tỉnh bơ: "Tăng lương vì cậu ta làm hai chức danh."
Cảnh Nghi ngơ ngác: "Chức danh gì cơ?"
"Thư ký tổng tài kiêm thư ký quản gia."
Lệ Vấn Chiêu vừa nói vừa đứng dậy, phủi tay bỏ đi để kịp giờ họp, chẳng thèm để tâm đến ánh mắt ai oán của quản gia nhỏ.
Cảnh Nghi nhìn theo bóng lưng Lệ Vấn Chiêu, ánh mắt lấp lánh đầy căm phẫn:
Cổ Na La hỡi thần bóng tối, hãy trừng phạt người này giúp ta đi...
.
Dưới áp lực từ mức lương hai chức danh của Phàn Minh, Cảnh Nghi đành bật dậy làm việc một cách miễn cưỡng.
Đống đặc sản nho nhỏ chẳng mấy chốc được xử lý gọn gàng. Dù sao thì sinh viên như cậu, vừa siêng vừa lười, chuyện vặt này có là gì.
Làm việc một lúc, bụng Cảnh Nghi bắt đầu kêu réo. Nhìn đồng hồ mới 11 giờ, cậu quyết định đi tìm gì đó lót dạ trong phòng trà, chờ đến giờ ăn trưa chính thức.
Phòng trà của tập đoàn Lệ thị quả là xịn sò, rộng tận 50m², đồ ăn thức uống không thiếu thứ gì. Từ đồ uống đến bánh ngọt, thậm chí có cả máy làm kem và cà phê chuyên nghiệp. Nhìn góc nào cũng thấy sang chảnh!
Cảnh Nghi bước vào mà như bà cụ nhìn thấy vườn cổ tích, gì cũng muốn thử.
Đồng nghiệp lướt qua đều thân thiện chào hỏi:
"Chào trợ lý Cảnh!"
"Trợ lý Cảnh đi làm sớm thế ạ?"
Ai cũng biết gần đây Lệ tổng đột ngột mang về một trợ lý tài ba, nắm giữ mọi bí quyết thành bại của tập đoàn, đến mức thư ký Phàn cũng phải nhờ cậu làm việc hộ.
Nhưng không ngờ "nhân vật huyền thoại" này lại nhỏ nhắn, đáng yêu thế này!
Cảnh Nghi đáp lại bằng nụ cười sáng lạn, rồi thong thả bước về phía máy làm kem. Đứng trước nó, cậu hơi chần chừ vài giây rồi quay sang nhân viên gần đó:
"Ờm....Cái này... ai biết dùng không vậy?"
Trong đầu cậu gào thét:
【Máy làm kem gì mà toàn tiếng Anh thế này?! Không muốn ai ăn thì đừng có đặt ở đây chứ!】
May mà có người quay lại chỉ dẫn:
"Đây là nút bật máy, đây là nút chỉnh lượng kem, rồi kéo cần gạt là xong."
Có được kem trong tay, Cảnh Nghi tiếp tục lượn lờ quanh kệ đồ ăn, gom thêm cả đống snack. Tay ôm đầy đồ ăn vặt, vừa khéo đi ra lại đụng mặt vài người, ai cũng trố mắt ngạc nhiên.
Cảnh Nghi nhanh trí chống chế: "Lệ tổng đói."
Vừa dứt lời, cậu nhận ra một bóng hình quen thuộc. Ngẩng đầu lên, đúng lúc ánh mắt của cậu và Lệ Vấn Chiêu giao nhau.
Không ai nói gì, chỉ có bầu không khí tràn ngập sự ngượng ngùng.
Lệ Vấn Chiêu không mở lời, nhưng ánh mắt phức tạp kia như đang nói:
Cảnh Nghi, cậu giỏi lắm.
Cảnh Nghi: "..."
Ngón tay cậu run run, hai gói đồ ăn vặt trong lòng rớt xuống đất.
Lệ Vấn Chiêu ngừng một chút mới tìm lại được giọng nói của mình: "Cậu là... đói vương chuyển sinh đấy à?"
Cảnh Nghi: "..."
"Cảnh đói vương" ôm chặt đống đồ ăn còn lại, xoay người bỏ chạy thật nhanh.
Khi Lệ Vấn Chiêu quay về văn phòng, vừa đúng lúc bắt gặp Cảnh Nghi đang nhồi đồ ăn vào miệng.
Hai má phồng lên như bánh bao, lông mày nhíu lại, nhai nhồm nhoàm đầy "hận thù", trông cứ như cậu đang dùng đồ ăn để xả giận vậy.
Lệ Vấn Chiêu: "Sắp đến giờ ăn trưa rồi, cậu ăn nhiều đồ vặt thế này, còn nuốt nổi bữa chính nữa không?"
Cảnh Nghi lườm anh một cái, vẫn không ngừng nhai: "Không biết nữa, chủ yếu là để giải tỏa sự bực mình thôi!"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
.
Sau màn ăn vặt đầy phẫn uất, Cảnh Nghi no đến mức không thể động đũa bữa trưa. Cậu nằm ườn trong văn phòng, chẳng buồn nhúc nhích, y hệt một chú mèo lười.
Khoảng hơn một giờ chiều, thư ký Phàn đột nhiên bận rộn hẳn, còn chỉ đạo nhân viên quét dọn văn phòng ngay sát bên cạnh.
Cảnh Nghi tò mò ló đầu ra nhìn, phát hiện đó là một căn phòng nhỏ, vốn dùng để chứa đồ. Tuy diện tích hơi hẹp và bố cục bất thường, nhưng hướng phòng rất đẹp.
Nhìn ra ngoài cửa sổ là cảnh biển mênh mông, đúng chuẩn "mặt trời hồng, gió xuân thơm ngát".
Cảnh Nghi hí hửng: "Thư ký Phàn, đây là văn phòng mới của tôi hả?"
Thư ký Phàn sững sờ một chút, rồi lắc đầu: "Cậu đã có chỗ ngồi tốt rồi, đây là phòng chuẩn bị cho Tam thiếu gia."
Cảnh Nghi nhìn anh ta với ánh mắt sâu thẳm: "Thư ký Phàn, anh thực sự nghĩ chỗ ngồi của tôi tốt lắm sao?"
"Chỗ tốt" đây chính là cái bàn bé tí nằm ngay bên cạnh bàn tổng tài, chẳng khác gì thời đi học phải ngồi sát bục giảng.
Thế này thì tôi làm sao thoải mái lười biếng được?!
Thư ký Phàn thản nhiên khen: "Được làm việc dưới sự giám sát trực tiếp của Lệ tổng, đây là cơ hội mà nhiều người mong muốn còn không được!"
Cảnh Nghi nheo mắt: "Thế để lại phúc lợi này cho anh nhé, được không?"
Thư ký Phàn đáp ngay, không cần suy nghĩ: "Không cần."
Cảnh Nghi: "..." Biết ngay mà!
Nghe nói Tam thiếu gia Lệ Đình sẽ chuyển đến làm việc tại trụ sở chính, Cảnh Nghi không khỏi ngạc nhiên.
Đúng là người giỏi tự ngược, cái chỗ chán muốn chạy trốn này mà anh ta còn muốn dấn thân vào. Đúng kiểu "học sinh ngoan" suy nghĩ khác người mà!
Chiều hôm đó, sau khi sắp xếp lại hồ sơ, Cảnh Nghi giao cho thư ký Phàn xử lý tiếp. Đống đặc sản mang về từ Thịnh Thế cuối cùng cũng được giải quyết xong.
Cậu vừa thoải mái chơi quét mìn trên máy tính, thì cửa văn phòng bỗng mở toang.
Lệ Đình xuất hiện, miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng:
"Cảnh quản gia, buổi chiều tốt lành! Gặp tôi, có bất ngờ không nào?"
Cảnh Nghi ngẩng lên, mặt tỉnh bơ: "Không có đâu Tam thiếu gia, tôi thấy thư ký Phàn dọn phòng cho anh rồi."
Lệ Đình bĩu môi: "Chậc, mất hết cả bất ngờ, chẳng thú vị gì cả."
Cảnh Nghi nhìn anh ta, lòng nghĩ thầm:
【Bất ngờ cái gì? Ngạc nhiên thì có chứ vui vẻ gì đâu. Anh không phải tiền thưởng hay lương tháng, gặp anh tôi phải vui sao?】
Lệ Đình nheo mắt nhìn cậu, rồi hừ một tiếng: "Lâu không gặp, xem ra cậu được anh cả chiều chuộng đến kiêu ngạo rồi nhỉ."
Cảnh Nghi nhỏ giọng đáp trả: "Chủ yếu là vì Đại thiếu gia hòa nhã, thân thiện mà."
Lệ Đình: "..."
Rõ ràng là đang chê mình kiêu căng, hống hách!
Sau một thời gian đi công tác, vừa quay về, anh nhận ra cậu quản gia nhỏ này ngày càng thú vị.
Lệ Đình tựa người lên bàn, hai tay chống hai mép bàn, nửa người trên nghiêng về phía Cảnh Nghi:
"Đừng ở bên anh cả nữa. Qua làm thư ký cho tôi đi, tôi trả cậu 80 nghìn mỗi tháng, tiền sau thuế đấy!"
Cảnh Nghi: "..."
【Tôi thích tiền, nhưng nghe cái giọng này, sao giống rao bán người thế nhỉ? Thôi, bên Đại thiếu gia vẫn an toàn hơn.】
Cảnh Nghi mỉm cười, từ chối: "Không cần đâu, Tam thiếu gia. Tôi ở đây rất ổn rồi."
Lệ Đình bực mình nhướng mày, nghiêng người sát thêm một chút: "Chắc chưa? Anh cả trả cậu bao nhiêu mà cậu trung thành thế?"
Cảnh Nghi tròn mắt nhìn, rồi từ từ lùi về phía sau, ánh mắt đầy hoảng hốt.
Đúng lúc này, giọng nói của Lệ Vấn Chiêu vang lên từ cửa: "Hai người đang làm gì vậy?"
Cảnh Nghi thở phào nhẹ nhõm, như tìm được cứu tinh, vội nhào tới cạnh Lệ Vấn Chiêu:
"Đại thiếu gia, Tam thiếu gia đang dụ dỗ tôi phản bội anh này! May mà tôi trung kiên son sắt, một lòng không lay chuyển!"
【Lương tháng 80 nghìn cũng không nhận, mình đúng là top 10 nhân viên ưu tú (nhưng mà lòng đau như cắt QAQ)】
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Lệ Đình: "..."
Lệ Đình nở một nụ cười đầy ý vị, ánh mắt sâu thẳm nửa đùa nửa dò xét: "Cảnh quản gia, trước mặt tôi mà dám đi méc tội à?"
Cảnh Nghi co rụt lại một chút.
Chết rồi... quên mất!
Trong nguyên tác, Lệ Đình đâu phải kiểu người dễ chịu. Anh ta là một kẻ mưu mô, tâm tư khó lường, được gắn mác "hổ cười" – bên ngoài tươi cười, nhưng bên trong thì đầy kế hoạch đen tối. Ai biết được giờ anh ta đang nghĩ cách nào để trả đũa mình chứ!
"Lệ Đình." Lệ Vấn Chiêu lên tiếng cảnh cáo.
Lệ Đình ngẩn ra một chút, ánh mắt thâm trầm lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ cười đùa quen thuộc:
"Chỉ đùa một chút thôi mà, chậc, chẳng thú vị gì cả. Em đi đây, anh cả, có gì cứ gọi em."
Lệ Đình nói xong thì đóng cửa rời đi. Lệ Vấn Chiêu lúc này mới quay lại nhìn Cảnh Nghi, người mặt mũi đã trắng bệch như tờ giấy: "Cậu sợ nó?"
Cảnh Nghi cầm chặt lấy ghế: "Không....không có đâu"
Lệ Vấn Chiêu: "..." Nói không mà tay cậu run như đánh trống vậy!
Anh thở dài: "Lệ Đình làm việc không có chừng mực, tôi sẽ nhắc nhở nó."
Cảnh Nghi vội nói: "Không sao đâu ạ."
Dù sao Lệ Đình cũng không phải người xấu, cùng lắm chỉ là thi thoảng nghịch ngợm trêu người. Không đến mức phạm pháp hay làm chuyện độc ác.
Cảnh Nghi lẩm bẩm: "Chỉ là vừa rồi, có một khoảnh khắc tôi thấy anh ta giống hệt một con ngao Tây Tạng... Nhìn dữ tợn, nhe răng trợn mắt, nhưng giây sau đã vẫy đuôi đòi xương rồi."
Lệ Vấn Chiêu giật mình, mặt hơi cứng lại: "Câu đó đừng để nó nghe thấy."
Cảnh Nghi gật đầu: "Tôi biết mà."
【Nói xấu người ta mà để người ta biết, thì còn gọi gì là nói xấu! Quy tắc cơ bản ai mà chẳng biết.】
.
Buổi chiều trôi qua nhanh chóng, chẳng mấy chốc đã đến giờ tan làm – thời điểm mà Cảnh Nghi yêu thích nhất trong ngày.
Đúng 5 giờ, tinh thần cậu phấn chấn, bắt đầu thu dọn đồ đạc. Khí thế hừng hực này so với lúc đi làm đúng là hai thái cực khác hẳn nhau.
Nhưng hôm nay, kế hoạch tan làm suôn sẻ của cậu bị gián đoạn. Vừa tắt máy tính, Lệ Đình đã đẩy cửa bước vào:
"Anh cả, tối nay em về nhà riêng, nhưng tủ lạnh chẳng còn gì. Anh đi mua đồ với em được không?"
Lệ Vấn Chiêu lạnh nhạt đáp: "Gọi siêu thị giao hàng đi."
Lệ Đình nhíu mày: "Thế thì mất hết thú vui. Đi mua đồ phải tận hưởng cảm giác tự chọn mới thú vị."
Nói rồi, ánh mắt anh ta chuyển sang nhìn Cảnh Nghi: "Vừa hay Cảnh quản gia cũng ở đây, có thể giúp tôi đẩy xe và xách đồ."
Cảnh Nghi: "..."
Làm ơn biến mất giùm cái đi!
Lệ Đình cười tủm tỉm, quan sát biểu cảm của cậu: "Ánh mắt cậu chứa đầy sự tuyệt vọng đấy, chẳng lẽ không vui với nhiệm vụ tôi giao?"
Đúng là trò trêu chọc bất ngờ từ trên trời rơi xuống!
Cảnh Nghi vội lắc đầu lia lịa: "Không có đâu ạ."
Lệ Đình nhướn mày: "Thật không...?"
"Lệ Đình." Giọng Lệ Vấn Chiêu trầm xuống.
Lệ Đình quay qua nhìn anh trai mình. Người đàn ông nhíu mày, ánh mắt đầy cảnh cáo. Lệ Đình nhún vai, cười hời hợt:
"Được rồi, được rồi, em không trêu nữa. Đi thôi, không lát nữa đồ tươi đều hết sạch."
.
Ba người họ cùng xuống tầng, lên xe và đến siêu thị thực phẩm lớn nhất trong trung tâm thành phố.
Lệ Đình hình như có chút nghiện mua sắm. Gặp thứ gì cũng lấy, không thèm để ý đến giá cả hay số lượng, cứ tiện tay vơ, tiện tay thả vào xe đẩy.
Chẳng mấy chốc, hai chiếc xe đẩy đã đầy ngập.
Cảnh Nghi và Lệ Vấn Chiêu mỗi người đẩy một xe.
Cảnh Nghi nhìn xe đẩy của mình, quay qua hỏi: "Đại thiếu gia, nhà Tam thiếu gia có hầm trữ đông à?"
Lệ Vấn Chiêu: "Không biết, tôi chưa bao giờ đi mua đồ với nó."
Ý tứ trong câu nói ấy rõ ràng là: chưa bao giờ đi và cũng chẳng bao giờ muốn đi cùng.
"..."
Cảnh Nghi cảm thấy mình hiểu được tầng nghĩa bên trong, đành câm nín.
Xe đẩy lướt qua các kệ hàng, Cảnh Nghi chỉ nhìn sơ qua đã thấy choáng váng. Hàng hóa ở đây đắt quá, giá toàn từ bốn chữ số trở lên.
Cậu thầm nghĩ, với cái ví mỏng như mình, chỉ nhìn cũng đủ để mở rộng tầm mắt rồi.
Khi đi ngang qua khu rau củ tươi, Cảnh Nghi đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cậu vội dừng lại, vỗ vỗ vào người Lệ Vấn Chiêu: "Đại thiếu gia, nhìn kìa, là Thẩm Thù Bách!"
Phía xa, Thẩm Thù Bách đang lúng túng dỗ dành một cô gái. Cô gái vừa giận vừa buồn, mặt hờn dỗi, khóc nức nở:
"Anh chẳng quan tâm gì đến em cả! Đến món đồ chơi cho em trai em – Ultraman – anh cũng làm mất. Chia tay đi, Thẩm Thù Bách!"
Cảnh Nghi: "..."
Ủa, cái món Ultraman nhặt bừa kia hoá ra còn kéo theo cả cốt truyện phần hai hả?
Mặt Thẩm Thù Bách lập tức đen như đáy nồi: "Ý em là gì hả?"
"Ý gì? Ý là chia tay đấy!"
"Thẩm tổng." Cậu thư ký Trâu xách túi hộ Thẩm Thù Bách dè dặt khuyên giải: "Phu nhân cô ấy chỉ là..."
"Phu nhân cái gì?! Ai cho phép cậu gọi phu nhân!" Thẩm Thù Bách lạnh giọng cắt ngang: "Cô ta vừa bảo chia tay đấy! Từ giờ cậu gọi cô ta là 'tiểu thư Tần'!"
Thư ký Trâu: "..."
"Tôi đúng là nhìn lầm anh rồi, Thẩm Thù Bách!" Cô gái xoay người định bỏ đi, nhưng không khéo đâm ngay vào kệ hàng. "Á! Đau chết mất!"
Trong nháy mắt, Thẩm Thù Bách bốc hơi tại chỗ, phóng vèo tới bế cô nàng lên:
"Em lại làm loạn cái gì nữa vậy hả? Ngã có đau không? Thư ký Trâu! Mau gọi bác sĩ gia đình tới nhà đợi sẵn! Không chữa khỏi cho cô ấy thì chuẩn bị chôn cùng đi!"
Thư ký Trâu bình tĩnh đáp: "Thẩm tổng, chắc Tần tiểu thư chỉ bị trầy sơ thôi, không đến mức mất mạng..."
Thẩm Thù Bách nghiêm mặt: "Ai cho phép cậu gọi cô ấy là Tần tiểu thư? Cô ấy là người phụ nữ của tôi. Gọi phu nhân!"
Thư ký Trâu: "..."
Khi bạn cảm thấy vô vọng, thật ra bạn chỉ muốn báo cảnh sát mà thôi.
"..."
Từ xa, Cảnh Nghi hóng drama miễn phí từ đầu tới cuối, chỉ muốn độn thổ thay.
Ngượng giùm, sốc giùm, khiếp sợ giùm
【Mẹ ơi...hai người này quá điên rồi. Cái kiểu thoại tổng tài cũ rích này mà còn sống được tới năm nay á?】
【Đỉnh thật sự, chân mình sắp cào nát mặt sàn luôn rồi.】
【Một con Ultraman mà còn gây ra vụ án đẫm máu như vậy, nếu một ngày Thần Tài mà mình tráo đổi bị phát hiện, chẳng phải cả tập đoàn Thẩm Thị sẽ càng điên hơn à?】
【Muốn xem hiện trường trực tiếp ghê... xem thử bọn họ còn có thể điên đến mức nào.】
"Đại thiếu gia." Cậu khổ sở mở lời: "Người ở đây... có phải ai yêu đương cũng não tàn như thế không?"
Lệ Vấn Chiêu liếc nhẹ: "Cũng không phải ai cũng thế."
Cảnh Nghi chẳng tin nổi, cười nhạt: "Ha."
Coi phim thì không thấy gì, nhưng tự mình chứng kiến... quả là mở mang tầm mắt.
Đứng ở góc nhìn của thánh spoiler, Cảnh Nghi chửi thầm:
【Tới lúc anh yêu vào... anh còn điên hơn cả Thẩm Thù Bách đấy.】
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Thẩm Thù Bách và Tần Ninh Ninh cuối cùng cũng quay lại tay trong tay, ngọt ngào đi mua sắm tiếp.
Thư ký Trâu đi phía sau, ánh mắt như muốn chạm đến ngưỡng cửa cõi niết bàn. Sống không còn gì luyến tiếc.
Cảnh Nghi không khỏi thương cảm cho anh chàng thư ký này. Làm cánh tay đắc lực cho đại tổng tài chẳng phải chuyện dễ. Vừa phải phòng chống "vạ lây", vừa tập luyện chống shock drama cặp đôi tổng tài - phu nhân mỗi ngày.
Đúng là quá đỗi... khổ tâm.
Sau màn hóng chuyện, Cảnh Nghi quay đầu, phát hiện Lệ Đình đã đi xa. Cậu vội đẩy xe theo, chưa kịp đứng gần đã nghe Lệ Vấn Chiêu bảo:
"Cậu bảo biết chọn trái cây mà."
"Cái gì ạ?" Cảnh Nghi ngớ người: "Đại thiếu gia muốn ăn thật hả?"
Lệ Vấn Chiêu khẽ nhíu mày, phun ra hai chữ: "Đi chọn."
Cảnh Dịch: "Ò, chọn thì chọn."
Vì tiền thưởng, hôm nay chơi lớn luôn.
Vừa đến quầy trái cây, Cảnh Nghi đã muốn quay đầu bỏ đi.
Lý do là vì "đôi vợ chồng điên" kia cũng đang ở đây! Hai người họ đứng trước kệ trái cây, thản nhiên trao đổi "bí kíp" chọn kiwi ngọt ngon, tình tứ tới mức khiến Trâu thư ký đứng gần mà không biết phải nhìn đâu.
Cảnh Nghi lén liếc:
【Đâu phải nhà thiếu giường, xe thiếu không gian đâu mà nhất định phải diễn ân ái giữa siêu thị thế này】
Thẩm Thù Bách đang truyền đạt kinh nghiệm chọn kiwi, nữ chính nghe mà mặt sáng rỡ, đầy sùng bái.
Cảnh Nghi thực ra chẳng phải cao thủ chọn hoa quả gì cả. Bình thường, nếu vào siêu thị mà gặp người quen, cậu sẽ tiện tay "mượn tạm" vài món từ túi họ. Còn nếu không may chẳng gặp ai, thì đành chọn bừa mấy thứ to to, nặng nặng cho an tâm.
Kết quả thế nào? 50/50 thôi. Hên xui như lật đồng xu.
Lần này cũng vậy, Cảnh Nghi nhìn đống trái cây tròn trịa, căng mọng mà Thẩm Thù Bách vừa chọn, rồi lại cúi xuống nhìn mấy quả bé teo méo mó trong túi mình, ngậm ngùi suy nghĩ hai giây.
Không nói không rằng, cậu liền thò móng vuốt qua đó.
Thư ký Trâu: ?
Vẻ mặt anh ta đầy nghi hoặc khi thấy Cảnh Nghi lén lút tiếp cận. Cảnh tượng trước mắt chẳng khác gì bộ phim quay chậm:
Cảnh Nghi mở túi ni-lông ra, đợi Thẩm Thù Bách chọn xong một quả là cậu nhanh tay "mượn tạm" bỏ vào túi mình. Nếu còn dư thì cậu vô cùng "tinh tế" trả lại giá hàng và nhét thêm vài quả xấu xí vào chỗ cũ cho "hợp tình hợp lý".
Thư ký Trâu: .....
Khi nghe Tần Ninh Ninh kêu "Đủ rồi!", Cảnh Nghi lập tức ôm túi chạy mất dạng, nhanh như một chú chuột vừa ăn cắp hạt dẻ.
Thư ký Trâu: "???"
Cái chiêu gì đây?
Chiến thuật kinh doanh độc ác thật sự!
Lệ Vấn Chiêu từ xa quan sát toàn bộ hành động của Cảnh Nghi, lắc đầu:
"Đây là kỹ năng chọn đồ mà cậu khoe đấy à?"
Cảnh Nghi: "Đúng mà, tôi làm thế suốt."
Lệ Vấn Chiêu: "Chưa bị đấm lần nào à?"
Cảnh Nghi nghiêm túc đáp: "Tôi chỉ chơi chiêu này với bạn bè thôi."
Lệ Vấn Chiêu cười lạnh: "Thế mà cậu còn tự hào nữa hả?"
Cảnh Nghi thản nhiên: "Cũng bình thường thôi. Bạn bè tôi bao dung lắm, luôn chừa đường sống cho tôi."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Bạn bè cậu đúng là đáng nể thật.
.
Hai người cuối cùng cũng tìm được Lệ Đình ở quầy tính tiền. Anh ta đang ngồi trên xe đẩy, bộ dạng buồn chán, ngáp ngắn ngáp dài:
"Hai người làm gì mà lâu thế? Em đợi nãy giờ sắp hóa đá rồi đây."
Lệ Vấn Chiêu đẩy cả hai xe hàng tới: "Tự thanh toán đi."
Cảnh Nghi vội vàng chạy tới, rút vài hộp trái cây ra: "Xong rồi, tam thiếu gia, đống này là của anh."
Lệ Đình: "..."
Bỗng từ quầy tính tiền bên kia vang lên tiếng tranh cãi.
Tần Ninh Ninh nếm thử một miếng trái cây, nhăn mặt, hét lên: "Trời ơi, chua quá! Thẩm Thù Bách, anh cố tình hại tôi hả?!"
Thẩm Thù Bách : "Làm gì có chuyện đó!"
Tần Ninh Ninh: "Không nói nhiều, tôi chia tay với anh ngay bây giờ!"
Thẩm Thù Bách quay sang Thư ký Trâu, dứt khoát ra lệnh: "Từ nay về sau, không được gọi cô ta là 'phu nhân' nữa. Gọi là Tần tiểu thư!"
"....."
"....."
"....."
Lệ Đình nhìn cảnh tượng này, quay sang nhìn Cảnh Nghi đang ôm túi đồ, nhếch môi cười: "Cảnh quản gia, là trò của cậu đúng không?"
Cảnh Nghi không thèm chối.
Lệ Đình thú vị hỏi: "Sao vậy? Cậu cũng ghét Thẩm Thù Bách à?"
Cảnh Nghi đáp với vẻ mặt nghiêm túc, trịnh trọng: "Chiến tranh thương trường luôn bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt nhất."
Lệ Vấn Chiêu: ?