Nhưng nào có thời gian, cửa phòng làm việc bị gõ cộc cộc, nghe thôi cũng biết người bên ngoài gấp lắm rồi.
Cảnh Nghi rút tay về, quay lại ghế ngồi: "Anh... anh làm việc đi."
Lệ Vấn Chiêu lấy lại phong thái nghiêm túc, cất giọng trầm: "Vào đi."
Phàn Minh bước vào với vẻ mặt như vừa bị truy đuổi, ôm laptop chỉ vào màn hình đầy những đường kẻ màu sắc loạn xạ: "Lệ tổng, không ổn rồi! Có kẻ đang nhắm vào quỹ đầu tư nước ngoài của chúng ta, bán khống đòn bẩy tương lai của Lệ thị. Hiện tại đã lỗ đến một tỷ rồi!"
Lệ Vấn Chiêu chỉ thoáng ngạc nhiên, lập tức bình tĩnh lại: "Bắt đầu từ khi nào?"
"Khoảng nửa tiếng trước. Đối phương rất liều lĩnh, như muốn liều mạng với chúng ta vậy. Rốt cuộc là ai mà dám chơi ác thế?"
Ánh mắt Lệ Vấn Chiêu lạnh đi: "Phải chăng là do Thẩm Thù Bách?"
Phàn Minh sững người: "Ý anh là..."
"Đi làm theo kế hoạch đi." Lệ Vấn Chiêu không để lộ chút cảm xúc nào.
"Vâng, tôi đi ngay!"
Chờ Phàn Minh rời đi, Cảnh Nghi dè dặt hỏi: "Sắp đánh nhau rồi sao?"
Lệ Vấn Chiêu khoác áo, trầm giọng đáp: "Xem như vậy đi. Tôi sẽ bận rộn một thời gian, em ở nhà ngoan được không?"
"Đương nhiên là được." Cảnh Nghi tự tin đáp: "Em đâu phải con nít, anh cứ đi quét sạch thiên hạ đi!"
Cuối cùng dùng đúng thành ngữ, Lệ Vấn Chiêu bật cười: "Con nít không cần dỗ, nhưng bạn trai thì cần đấy."
Cảnh Nghi đỏ bừng mặt lần nữa.
Lệ Vấn Chiêu khẽ bóp má cậu một cái, nụ cười đầy cưng chiều: "Chờ tôi về."
Cảnh Nghi nhìn theo bóng anh khuất dần, lòng vẫn thấp thỏm. Dù sao Thẩm Thù Bách là con cưng của tác giả, ai mà biết hắn sẽ bày trò gì.
Cậu hít sâu, cố dẹp bỏ lo lắng, ngồi xuống vẽ lại timeline câu chuyện để hỗ trợ Lệ Vấn Chiêu. Nhưng đến đoạn chiến trường thương mại, Cảnh Nghi chỉ có thể há hốc mồm... Đây đúng là thực chiến!
【Một phút bất cẩn, tài sản trăm tỷ bay hơi trong chớp mắt.】
Cả phòng họp như đang bước vào trạng thái chiến đấu, không khí ngột ngạt đến mức ai cũng chỉ dám thở nhẹ. Lúc này, hai phe đang giằng co quyết liệt, thiệt hại nặng nề không bên nào chịu nhường. Đột nhiên, Phàn Minh nhận được tin nhắn, lập tức ghé sát tai Lệ Vấn Chiêu thì thầm:
"Lệ tổng, Thẩm Thù Bách muốn hẹn gặp anh."
Lệ Vấn Chiêu nhướng mày, không lấy làm lạ: "Ở đâu?"
"Cảnh Hoà Lâu ạ. Thẩm Thù Bách bảo muốn cầu hòa."
Một thoáng ngạc nhiên lướt qua mắt Lệ Vấn Chiêu. Trận chiến trên thị trường cổ phiếu rõ ràng chưa đến giai đoạn kết thúc, Thẩm Thù Bách đang yên đang lành bỗng dưng cầu hòa, rốt cuộc là có ý gì?
"Không đi." Anh trả lời dứt khoát.
Phàn Minh nhận lệnh rời đi, nhưng chưa đầy năm phút sau đã quay lại với vẻ mặt khó tả:
"Thẩm Thù Bách nói, tiểu thiếu gia đang ở trong tay anh ta."
Câu nói này khiến sắc mặt Lệ Vấn Chiêu lập tức thay đổi.
"Phim trường báo rằng tiểu thiếu gia vào nhà vệ sinh rồi biến mất..." Phàn Minh gấp gáp giải thích, nhưng chưa kịp nói hết, Lệ Vấn Chiêu đã đứng phắt dậy, sải bước rời khỏi phòng họp.
Khi vừa ra ngoài, anh bắt gặp Cảnh Nghi đang hớt hải chạy đến, gương mặt đỏ bừng vì thở dốc: "Cảnh Nghi?"
Vì chạy vội, Cảnh Nghi chỉ đủ sức nói chuyện bằng... tâm linh:
【Đừng tin hắn, tiểu thiếu gia không ở Cảnh Hòa Lâu mà là ở phía tây Thương Minh Quán! Thẩm Thù Bách chỉ đang lừa anh thôi!】
【Hắn muốn ép anh nhượng bộ, nhưng kể cả có đạt được mục đích, hắn cũng không thả người đâu!】
Như một chiếc máy tua nhanh, Cảnh Nghi diễn giải toàn bộ tình tiết quan trọng: đây là một nút thắt trong mạch truyện.
Sau khi trở về nước, Thẩm Thù Bách khởi động kế hoạch trả thù nhà họ Lệ, bắt cóc Lệ Minh Chức, cậu út nhà họ Lệ làm con bài ép buộc. Dù đạt được thỏa thuận, hắn lại tráo trở, không chỉ làm cho hai chân của Lệ Minh Chức trở nên tàn tật, mà còn nhẫn tâm ném người trở lại nơi tồi tệ nhất - mỏ than.
Hai chân Lệ Minh Chức tàn tật, không làm được việc nặng, bị Ninh Khương cố ý làm nhục đưa tới mỏ than, ở nơi đó ngẩng mặt không thấy mặt trời. Lệ Minh Chức từ đó cũng chịu tra tấn rất nhiều.
Nhưng hiện tại, cốt truyện đã bị sửa rối tinh rối mù, Lệ Minh Chức chưa được đưa đến mỏ than, đều Cảnh Nghi sợ hãi chính là Thẩm Thù Bách hiện tại sẽ bắt Lệ Minh Chức đưa đi.
Cảnh Nghi siết chặt tay Lệ Vấn Chiêu, đôi mắt lo lắng nhìn anh: "Đại thiếu gia, anh hiểu chứ?"
"Hiểu rồi." Lệ Vấn Chiêu không chút do dự, ra lệnh: "Phàn Minh, dẫn người tới Thương Minh Quán tìm Minh Chức. Tôi đến Cảnh Hòa Lâu kéo dài thời gian."
Phàn Minh lặng người trước màn phối hợp thần giao cách cảm thần kỳ, nhưng chỉ gật đầu răm rắp: "Vâng, tôi đi ngay."
"Phàn thư ký!" Cảnh Nghi đột nhiên gọi giật lại.
Phàn Minh dừng chân, quay lại với vẻ ngạc nhiên.
"Cẩn thận bọn chúng có vũ khí. Nếu thấy dao, nhớ né thật xa!"
Phàn Minh hơi sững người, rồi gật đầu nhanh: "...Hiểu rồi."
Sau khi đội ngũ an ninh được điều động, Cảnh Nghi vẫn cảm thấy bất an.
Cậu nhớ như in rằng Phàn Minh từng vì bảo vệ Lệ Vấn Chiêu mà bị thương.
"Chính là lần này sao?" Lệ Vấn Chiêu hỏi, ánh mắt anh trầm xuống.
Cảnh Nghi gật đầu như gà mổ thóc, hai tay siết chặt cánh tay anh, giọng run run: "Cẩn thận một chút."
Lệ Vấn Chiêu mỉm cười dịu dàng, xoa nhẹ đầu cậu để trấn an: "Ừm, tôi biết rồi."
.
Lệ Vấn Chiêu đi rồi nhưng Cảnh Nghi vẫn đứng ngồi không yên.
Ở trong văn phòng đi tới đi lui, nỗ lực nhớ lại tình tiết trong cốt truyện, mấy này quá thoải, đến mức làm cậu quên cảnh giác đây vốn là một quyển truyện cẩu huyết ngược văn.
Cẩu huyết thì không nói, chủ yếu là rất ngược.
Nguyên quyển truyện đều là tình tiết ngược, không ưng một cái là tan nhà nát cửa liền.
Cậu tỉ mỉ ngồi nhớ lại tình tiết, cảm thấy không có gì sai sót, liền thở phào nhẹ nhõm.
Không biết qua bao lâu, Lệ Vấn Chiêu vẫn không có tin tức. Cảnh Nghi gấp đến độ đứng ngồi không yên.
Lúc này cửa văn phòng bị gõ, trợ lý của Lệ Vấn Chiêu đi tới: "Trợ lý Cảnh, có người tìm anh."
.
Khi Lệ Vấn Chiêu tới Cảnh Hòa Lâu, bên ngoài có một gã bảo vệ xăm trổ đang chặn cửa. Sau khi kiểm tra, hắn dẫn anh vào phòng bao lớn nhất trên tầng thượng.
Đã lường trước mọi rủi ro, anh âm thầm báo hiệu cho đội hỗ trợ. Chỉ cần kéo dài thời gian, cảnh sát sẽ có thể ập vào.
Thế nhưng, dù đã chuẩn bị mọi thứ, Lệ Vấn Chiêu vẫn không khỏi sửng sốt khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng.
Lệ Minh Chức ung dung ngồi giữa phòng, xung quanh là đồng nghiệp đoàn phim, không khí náo nhiệt với tiếng hô vang: "Chúc phim cải biên khai máy đại cát đại lợi!"
Lệ Vấn Chiêu thoáng giật mình, sau đó là cảm giác không biết nên cười hay khóc.
"Anh cả? Sao anh tới đây?" Lệ Minh Chức nhanh nhẹn đứng dậy, chạy ra cửa.
"Điện thoại của em đâu?" Lệ Vấn Chiêu nghiêm giọng hỏi.
"Ờ thì... sáng nay lộn xộn quá, em làm mất rồi. Chưa kịp mua cái mới nữa. Có chuyện gì sao?"
Lệ Vấn Chiêu đứng ngẩn ra vài giây, khuôn mặt chuyển sang trắng bệch. Anh lập tức quay người, rời đi nhanh như một cơn gió.
"Ơ, anh cả! Gì vậy trời?" Lệ Minh Chức đứng ngơ ngác, còn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
.
Thẩm Thù Bách làm rùm beng cả lên để lừa anh đến đây, chắc chắn không phải chỉ để ép anh nhượng bộ. Nếu đúng thế thì hắn đã không dễ dàng trả lại con át chủ bài duy nhất trong tay mình – Lệ Minh Chức.
Vậy thì mục đích thực sự của việc dụ anh rời khỏi công ty là gì?
Trong đầu Lệ Vấn Chiêu bỗng lóe lên ý nghĩ: 500 tin nhắn quấy rối hôm trước...
Là Cảnh Nghi!
Tim anh đập thình thịch, gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Vội vã lao ra cửa, anh không quên va một cái đau điếng vào bậu cửa.
"Anh cả!"
Lệ Úc và Lệ Đình nghe tin cũng vội chạy tới, theo sau là thư ký Phàn trong bộ cảnh phục nghiêm chỉnh.
"Lại có chuyện gì thế? Kẻ tình nghi bắt cóc đâu?" Lệ Úc thở hổn hển hỏi.
"Ở công ty."
Lệ Vấn Chiêu vừa nói vừa sải bước như bay ra ngoài, tay lăm lăm điện thoại gọi ngay cho Cảnh Nghi.
Nhưng thay vì giọng nói đáng yêu đầy lo lắng của ai đó, tất cả những gì anh nhận được là một câu:
"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Lệ Vấn Chiêu cứng đờ. Cả người anh như bị đóng băng trong khoảnh khắc, trái tim vốn đang nhảy loạn xạ cũng đột ngột trầm xuống... Một cơn sóng cuồng loạn không tên bùng lên trong lồng ngực.
Cảnh Nghi tắt máy rồi!
Anh nắm chặt điện thoại trong tay, ánh mắt tối sầm lại. Tất cả những dự cảm chẳng lành như một lưỡi dao sắc bén, cứa thẳng vào lòng anh.