Từ cửa hông khách sạn bước ra, Lệ Vấn Chiêu nhanh như chớp bế người lên xe, ra lệnh cho chú Lâm: "Chạy ngay đi, nhanh lên!"
Cả quá trình cứ như thể họ vừa thoát khỏi một thảm họa bên trong. Thấy vậy, chú Lâm đạp ga mạnh hơn, đưa xe lao vút như tên lửa.
Khách sạn dần khuất xa trong gương chiếu hậu.
Lệ Vấn Chiêu dù đã ngồi trên xe nhưng vẫn không dám lơ là cảnh giác. Anh không rõ vì sao loa phát thanh nhà mình – à không, quản gia nhỏ nhà mình lại đột ngột "phát sóng trực tiếp" tâm tư quy mô lớn như thế.
Cũng chẳng biết tần số phủ sóng rộng đến đâu. Anh chỉ lo cậu sẽ tiện tay "bóc" luôn thân phận của anh, đến lúc đó thì đúng là sóng gió chẳng còn nhỏ nữa. Vậy nên, phải tạm lánh xa khách sạn trước đã.
Cảnh Nghi bị bịt miệng cả đoạn, rõ ràng chẳng vui chút nào, bắt đầu giãy đành đạch trên ghế sau.
【Anh bịt miệng tôi làm gì hả?】
Lệ Vấn Chiêu búng mũi cậu một cái: "Im lặng, đừng nói nữa."
【Tôi có nói đâu!】
【Không tin anh nhìn đi, môi tôi có động đậy không nào?】
Lệ Vấn Chiêu cúi nhìn gương mặt ngẩng lên đầy thách thức:
"..."
Không gian kín mít trong xe, cả hai lại ngồi gần đến mức hơi thở hòa vào nhau. Một mùi thơm ngọt dịu, pha chút hương trái cây thoang thoảng qua.
Lệ Vấn Chiêu nhíu mày: "Cậu uống rượu rồi đúng không?"
Cảnh Nghi lắc đầu nguầy nguậy, giọng lè nhè: "Không có mà..."
Nhìn cái dáng chối quanh co này, Lệ Vấn Chiêu vừa buồn cười vừa bực mình: "Chẳng phải tôi đã cấm cậu uống rồi sao? Gây họa lớn như thế này, gan cậu to nhỉ!"
Cảnh Nghi dựa đầu lên ghế, say đến mơ mơ màng màng, tay ôm mặt lăn qua lăn lại:
"Tôi đâu có uống rượu... Là tại nước ngọt làm tôi say đó!"
"..."
Lệ Vấn Chiêu định nói gì thêm, nhưng ánh mắt bỗng dừng lại ở một chỗ.
Cổ áo sơ mi của Cảnh Nghi bị cậu vô tình vò nát, chiếc nơ đã lệch sang một bên, lộ ra dưới lớp vải là một dấu ấn nhỏ kỳ lạ, tựa như một hình xăm.
Anh khẽ nhấc tay, đầu ngón tay gạt nhẹ cổ áo, lướt qua làn da ấm nóng: "Đây là gì?"
Cảnh Nghi cựa quậy, cười khúc khích:
"Là yết hầu quyến rũ của tôi đó, đẹp không~ hehehe?"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Bình tĩnh. Không thể tranh luận với một kẻ say được.
"Có thấy chỗ nào khó chịu không?"
Nhóc say lắc đầu cái nhẹ, rồi lại nhăn nhó: "Có"
"Chỗ nào đau?"
Cảnh Nghi đem tay mình đặt lên cổ gãi gãi "Ngứa, hé hé hé hé hé hé"
Lệ Vấn Chiêu: "....."
Anh sai rồi, không nên cùng tên ma men nhỏ này tranh luận mới phải.
Đôi mắt anh thoáng tối lại, ngón tay miết nhẹ ngay dấu vết kia, lòng đầy nghi hoặc. Hình xăm nhỏ, giống cái loa phát thanh tí hon, nằm ngay dưới yết hầu, trông vừa độc đáo lại kỳ quái.
Từ ngày đầu tiên nghe được suy nghĩ của Cảnh Nghi, Lệ Vấn Chiêu đã âm thầm tìm hiểu. Nhưng dù lục tung tài liệu khoa học từ khắp nơi, anh vẫn không thấy nghiên cứu nào nói về khả năng phát thanh "nội tâm" như thế này.
Giờ nhìn thấy cái "loa mini" này, anh dần hình dung ra một mối liên kết mơ hồ.
Phát sóng tâm tư có lẽ là do cái hình xăm này gây ra.
Nhưng tại sao chỉ có mỗi anh và gia đình anh nghe được? Tại sao là Cảnh Nghi? Cậu có được cái "loa" đó từ đâu? Và tại sao tối nay, nó lại mất kiểm soát, bật công suất tối đa?
Nghĩ đến đây, Lệ Vấn Chiêu đưa mắt nhìn cậu, giờ đã say mèm như cục bột nhão, và dễ dàng có câu trả lời: Rượu.
Quản gia nhỏ hễ dính rượu vào là biến thành một cái loa khuếch đại!
Chỉ hy vọng sáng mai tỉnh dậy, cái loa này sẽ "bớt hú".
Đúng lúc đó, điện thoại trên đùi anh vang lên.
[Lệ Minh Chức]: Anh, tìm thấy quản gia Cảnh chưa? Bên em hết tiếng rồi.
Lệ Vấn Chiêu nhắn lại: [Tìm được rồi. Anh đưa cậu ấy về nhà trước, chú Lâm sẽ quay lại đón em sau.]
[Lệ Minh Chức]: Ồ, được rồi! Cảnh Quản gia không sao chứ ạ? Sao tự dưng lại "hóa thân" thành dàn loa công suất lớn thế nhỉ?
Lệ Vấn Chiêu chưa kịp trả lời thì cảm giác vai mình nặng trĩu. Nhìn xuống, anh thấy một cái đầu xù lông tựa hẳn vào vai mình, hơi thở đều đều, kèm theo một tiếng ngáy khe khẽ.
Cảnh Nghi: zzzzz...
.
Bốn mươi phút sau, xe về đến nhà họ Lệ.
Cảnh Nghi say bí tỉ, toàn thân toát ra mùi rượu nồng nàn.
Lệ Vấn Chiêu bế cậu ra khỏi xe.
Chú Lâm vội vàng nói: "Để tôi giúp cậu, đại thiếu gia."
"Không cần đâu." Lệ Vấn Chiêu giữ vẻ mặt bình thản: "Chú đi đón Minh Chức đi."
Chú Lâm hơi sững lại, nhưng rồi cũng gật đầu: "Vâng."
Quản gia nhỏ, tuy ăn khỏe như hổ, nhưng thực ra lại nhẹ như lông hồng. Lệ Vấn Chiêu không khỏi thắc mắc: mấy thứ cậu ăn mấy ngày qua... biến đi đâu hết rồi?
Anh bước vào nhà, gặp dì Phương đang dọn dẹp trong phòng khách. Nhìn thấy anh bế người bước vào, bà quay đầu lại, tưởng nhầm là Lệ Minh Chức:
"Đại thiếu gia, tiểu thiếu gia làm sao vậy?"
Đến khi nhìn kỹ, bà mới nhận ra:
"Ơ, là Cảnh quản gia à? Trời ơi, mặt đỏ bừng thế kia, cậu ấy ốm à?"
"Không, uống nhiều rượu thôi." Lệ Vấn Chiêu bình thản đáp, sau đó quay sang nói với dì Phương: "Dì, làm giúp tôi một bát canh giải rượu mang qua phòng quản gia."
Dì Phương ngơ ngác gật đầu: "À... được ạ."
Bà nhìn theo bóng dáng anh ôm người rời đi, trong lòng còn ngơ ngác chẳng hiểu gì.
Phòng của Cảnh Nghi nằm phía sau khu nhà chính, rộng rãi và sạch sẽ, thậm chí còn có cả nhà tắm riêng.
Đây là lần đầu tiên Lệ Vấn Chiêu bước vào phòng của cậu. Căn phòng được bài trí gọn gàng, giữa phòng là chiếc giường lớn nhìn mềm mại như mời gọi.
Vừa đặt Cảnh Nghi xuống giường, cậu đã mơ màng mở mắt:
【Về nhà rồi à?】
【Oa, đúng rồi đây là giường bánh trôi của mình nè hehe.】
Não bộ Cảnh Nghi chỉ tỉnh táo được vài giây, sau đó cậu liền đá phăng giày, bò vào ổ chăn, cuộn tròn lại như viên bánh trôi rượu, nằm gọn trong đống chăn ấm mềm, bắt đầu ngáy nhè nhẹ.
"Zzz..."
Lệ Vấn Chiêu vẫn chưa kịp rút tay lại, thì người trên giường đã ngủ say sưa.
"......."
Anh đứng ở cuối giường nhìn một lúc, rồi khẽ nhếch môi. Không nhịn được, đưa tay nhéo nhéo vành tai đỏ hây hây của viên bánh trôi đang say xỉn trên giường, coi như một hình phạt nho nhỏ.
"Bốp!"
Bị nhéo, Cảnh Nghi lập tức trở mình, vô thức vung tay đập thẳng vào tay anh, sau đó lật người ngáy tiếp.
"..."
.
Sáng hôm sau, Cảnh Nghi bị đánh thức bởi tiếng thông báo "ding ding dong" liên hồi từ điện thoại. Cậu ngồi dậy, đầu đau như búa bổ, vừa xoa vừa kêu dài:
"Chết thật, hôm qua chắc uống phải loại nước có độ sát thương kinh dị rồi!"
Cảnh Nghi ngồi thẫn thờ trên giường, cố moi móc ký ức từ giấc mơ đêm qua. Mơ hồ nhớ được chút ít, nội dung thì hoành tráng nhưng chẳng rõ chi tiết.
"Chắc mình mơ thấy làm anh hùng thay trời hành đạo..."
Tiếc thật, một giấc mơ oai phong như thế mà không lưu lại đoạn ghi hình nào!
Rửa mặt xong, Cảnh Nghi lững thững đi ra ngoài. Đã gần trưa, người giúp việc nhà họ Lệ ai nấy đều bận rộn làm việc, chỉ có cậu là ngủ nướng đến giờ này.
Đi ngang qua bàn ăn, dì Phương thấy cậu liền cười tươi: "Cảnh quản gia dậy rồi hả? Đúng lúc quá, canh giải rượu vẫn còn ấm, chờ chút tôi mang ra nhé."
Cảnh Nghi cảm động ra mặt: "Cảm ơn dì Phương nhiều ạ!"
Dì Phương xua tay: "Không có gì."
Trong khi chờ, cậu phát hiện Lệ Vấn Chiêu cũng đang ngồi ăn sáng, bên cạnh là chiếc máy tính bảng đang mở trang tin tài chính.
Cảnh Nghi ngạc nhiên nhìn đồng hồ: "Đại thiếu gia, anh không đi làm ạ?"
Đã mười một giờ rồi còn gì!
"Ừ." Lệ Vấn Chiêu đưa mắt nhìn lướt qua cổ Cảnh Nghi. Da cậu vẫn trắng trẻo, sạch sẽ, không thấy bóng dáng của hình xăm lạ nào nữa.
Anh điềm nhiên thu lại ánh nhìn: "Sáng nghỉ, chiều mới đi."
Cảnh Nghi tán thưởng: "Lịch làm việc này khoa học ghê."
Trong lòng cậu thầm mong: Giá mà ngày nào cũng thế thì tốt biết mấy!
Lúc này, dì Phương bưng bát canh tới. Lệ Vấn Chiêu bất chợt lên tiếng: "Cảnh Nghi."
"Dạ?"
"Lấy giúp tôi cái thìa."
Cậu ngơ ngác nhưng vẫn làm theo.
Lệ Vấn Chiêu: "???"
Gì đây? Sao không lẩm bẩm gì cả?
Cảnh Nghi đưa thìa xong, định ngồi xuống uống canh thì lại nghe anh gọi: "Cảnh Nghi."
"Dạ?"
"Lấy thêm đôi đũa nữa."
Cảnh Nghi nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh: "Đũa ở cạnh anh mà?"
"Bẩn rồi." Anh tỉnh bơ đáp.
Cảnh Nghi nghi hoặc, nhìn anh hai giây, rồi cũng ngoan ngoãn đi lấy.
Nhưng vừa ngồi xuống lần nữa, anh lại lên tiếng: "Thêm ít muối nữa."
Lần này, Cảnh Nghi không nhịn được nữa, nghiến răng nghiến lợi trong lòng:
【Anh có phải kem đánh răng không đấy? Vắt mãi, từng tí từng tí, không thể dồn một lần mà nói cho xong à?!】
Lệ Vấn Chiêu ngồi nghe, trán giật giật: "..."
Được rồi, cái loa phát thanh nội tâm lại bật lại rồi.
Thấy anh im lặng, Cảnh Nghi càng hoang mang:
【Lạ thật, sao tự dưng đại thiếu gia lại thích bị mắng nhỉ? Đừng nói là... anh ta có máu M á nha?!】
Lệ Vấn Chiêu cạn lời: "Uống canh của cậu đi, đừng nghĩ bậy nữa."
.
.
Buổi chiều, sau khi nghỉ ngơi một chút, Cảnh Nghi theo Lệ Vấn Chiêu đến công ty. Nhưng vừa bước vào đã nghe đồng nghiệp xôn xao:
"Mấy bà đọc tin giải trí sáng nay chưa?"
"Đọc rồi! Chấn động tam giới luôn ấy!"
"Nghe nói người tung tin đã biến mất, chẳng ai tìm ra được, tò mò thật đấy!"
"Nhưng cũng chưa có chứng cứ rõ ràng nhỉ, lỡ là tin giả thì sao?"
"Không thể nào! Đám người bị bóc phốt im re, không phải là chột dạ thì là gì?"
"Chậc, nghe bảo có vụ minh tinh và mẹ kế bị bắt gặp ở bãi đỗ xe, ghê gớm thật!"
"Tưởng thế nào, chuyện hot nhất vẫn là ảnh đế Khâu Cố Chính! Tôi hâm mộ anh ta hơn mười năm rồi, nếu chuyện đó là thật thì tôi nghỉ chơi showbiz luôn!"
Cảnh Nghi nghe mà ngơ ngác:
【Cái gì? Động trời vậy? Cho tôi ăn ké miếng dưa nào!】
Lệ Vấn Chiêu nhướng mày, cười khẽ: "Muốn hóng chuyện à?"
Cảnh Nghi quay phắt lại: "Đại thiếu gia, anh cũng hóng ạ?!"
"Không, tôi không hóng." Anh thong thả đáp, "Tôi chỉ xem trực tiếp."
"...?"
Cảnh Nghi nhìn anh với ánh mắt như muốn gào lên: "Có chuyện hay mà không rủ tôi á?!"
Lệ Vấn Chiêu thấy vậy, nhấp ngụm trà, thản nhiên hỏi: "Sáng nay không đọc tin à?"
Cảnh Nghi bối rối: "Không..."
Cầm điện thoại lên, cảnh tượng trước mắt khiến anh đứng hình. Hàng loạt tin tức đầy giật gân đập ngay vào mắt:
#Sầm Mính Mính trốn thuế lên tới 5 tỷ tệ, bằng chứng không thể chối cãi!
#Nam minh tinh nổi tiếng họ Phương thực ra là "trùm nhảy cột" ở quán bar ngầm. Nhấn để xem video hot dance!
#Em gái "biết ba mà vẫn ba" (Tuesday đỉnh cao), hại luôn chị ruột đang nằm viện.
#Minh tinh nổi tiếng họ Dương và câu chuyện "tối lửa tắt đèn" với mẹ kế trong hầm để xe.
#Ảnh đế Khâu Cố Chính dính scandal c.ưỡng b.ức, tin đồn đã bị cảnh sát dẫn đi.
"......"
Cảnh Nghi trố mắt, miệng há hốc mà không biết phải thốt gì.
Thấy bộ dạng mờ mịt của anh, Lệ Vấn Chiêu chậm rãi hỏi, giọng đầy ý vị sâu xa: "Thấy sao? Ấn tượng không?"
Cảnh Nghi nhíu mày, lẩm bẩm đầy cảm thán: "Sụp phòng mà còn sụp theo đoàn à?"
Cậu vừa nói vừa lướt ngón tay trên màn hình liên tục, biểu cảm như đang lạc vào "vườn dưa".
【Trời ơi, nhiều dưa quá, ăn không kịp, thiệt sự không kịp lun á!】
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Đối mặt với biểu cảm khó tả của Lệ đại thiếu gia, Cảnh Nghi cũng bối rối: "Ủa, tôi nên nhớ cái gì à?"
Lệ Vấn Chiêu nhếch môi cười đầy hàm ý, chỉ tay vào dòng chữ "Nhân vật bí ẩn" trên màn hình, rồi gõ gõ lên trán cậu:
"Tất cả mấy cái dưa đó đều là cậu bóc ra."
"!!!"
Cảnh Nghi cảm giác tim mình như nhảy lên cổ họng: "Tôi... tôi làm cái đó hả?!"
"Ừ." Lệ Vấn Chiêu gật đầu như chuyện chẳng có gì to tát.
Thấy Cảnh Nghi như sắp nổ tung, anh tiếp lời, giọng thản nhiên:
"Biết sợ chưa? Ra ngoài không lo giữ mồm giữ miệng, kiểu gì cũng chuốc họa vào thân, chưa kể còn dễ bị người ta bắt cóc mang đi nghiên cứu."
Vừa nói, Lệ đại thiếu gia còn cố ý ho khẽ, bồi thêm:
"Từ giờ phải ngoan ngoãn nghe chưa..."
"Ai bảo tôi sợ?! Tôi thấy mình giỏi ghê luôn! Một đêm mà phanh phui được năm kẻ phá hoại xã hội luôn đó chứ hí hí!"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Không muốn tiếp tục màn khoe mẽ, anh quay ngoắt vào phòng làm việc.
Cảnh Nghi nhanh chóng xem hết các tin, "ăn" trọn dưa cũ, rồi chạy ngay vào văn phòng hỏi dồn:
"Đại thiếu gia, tôi bóc kiểu gì thế? Nói tôi nghe đi!"
Lệ Vấn Chiêu liếc nhìn cái cổ trắng mịn của anh, hờ hững đáp:
"Đêm qua cậu thành cái loa phát thanh sống."
"!!!"
Cảnh Nghi cứng họng, rồi bật hỏi chi tiết. Nghe xong, cậu liền kéo cổ áo, cúi sát vào mặt Lệ Vấn Chiêu:
"Vậy anh kiểm tra giúp tôi xem cái hình xăm còn không?"
Cổ trắng ngần, làn da mịn màng lướt qua tầm mắt. Ánh nhìn của Lệ Vấn Chiêu thoáng tối lại: "Không."
"Không còn chút gì luôn à?" Cảnh Nghi nheo mắt, dí sát thêm: "Hay màu mờ đi thôi, nhìn kỹ chút xem nào..."
Cạch!
Cửa văn phòng bật mở.
"Thưa tổng giám đốc, đây là báo cáo tài chính tháng này—" Thư ký Phàn vừa bước vào, giọng lập tức nghẹn lại. Kính trễ hẳn xuống sống mũi, suýt nữa làm rơi cả chồng tài liệu.
Giữa khung cảnh nghiêm túc của văn phòng, Cảnh quản gia đang kéo áo, nhìn như đang cố tình mời gọi Lệ tổng.
Cảnh Nghi, cởi áo, dí sát mặt tổng giám đốc trong tư thế cực kỳ... "gợi tình"!
Phàn Minh bình tĩnh đẩy kính, giọng khô khan: "Tôi đi nhầm, cáo từ."
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Cảnh Nghi: "..."
Đợi thư ký ra ngoài, Lệ Vấn Chiêu mới quay sang, ánh mắt sâu xa: "Cảnh Nghi."
Cảnh Nghi cài lại khuy áo, mắt không thèm chớp: "Nhìn cổ thôi mà, sao mọi người đầu óc đen tối thế chứ?"
Lệ Vấn Chiêu: "..."
Cảnh Nghi không rõ lắm nguyên nhân việc tiếng lòng bị khuếch tán ra ngoài, nhưng trước mắt thì không có gì không thoải mái nên liền không suy nghĩ sâu xa nữa.
Nhớ tới Thẩm Thù Bách tối qua âm mưu trong yến hội, Cảnh Nghi nói: "Đại thiếu gia, anh có địa chỉ của thư ký Trâu không?"
Lệ Vấn Chiêu khẽ nhăn mày: "Lại âm mưu gì nữa?"
Quản gia nhỏ nghiêm nghị lên tiếng: "Muốn cho Thẩm Thù Bách bị chúng bạn xa lánh!"
"......." Lệ Vấn Chiêu thở dài "Thư ký Phàn có đấy"
"Vâng ạ" Cảnh Nghi lượn đi
.
Đại khái là vừa mới chịu k.ích th.ích quá lớn, thư ký Phàn không biết đã đi đâu, không ở văn phòng nữa. Cảnh Nghi lượn một vòng lớn ở khu vực nghỉ ngơi mới tóm được anh ta.
"Thư ký Phàn, anh có địa chỉ của thư ký Trâu không?
Thư ký Phàn thấy cậu xong ngẩn ra: "........... Có"
Cảnh Nghi giơ điện thoại lên: "Chia sẻ cho tôi với"
Điện thoại rung một cái, thư ký Phàn rất nhiệt tình gửi luôn một địa chỉ... email.
"..." Cảnh Nghi bèn nhấn mạnh: "Tôi muốn địa chỉ thật! Kiểu gặp được người thật việc thật ấy, chứ không phải cái địa chỉ trên mây!"
"..." Sau một phút lục lại mấy bản ghi chú cũ, Phàn Minh cuối cùng cũng gửi địa chỉ nhà của thư ký Trâu.
Nhưng ngay khi ấy, anh lại lưỡng lự và cố gom hết can đảm nói ra: "Cảnh quản gia này, lần sau nếu cậu với Lệ tổng còn... chơi đùa trong văn phòng, thì nhớ khoá cửa lại nhé."
"..."
Chơi đùa??!
Cảnh Nghi lập tức híp mắt nhìn anh, giọng điệu đầy nghi hoặc: "Ồ? Ra anh cũng là dạng thư ký có tư tưởng lệch lạc hả, Phàn thư ký?"
Phàn Minh: "..."
Trong khi ngồi lướt app đặt hàng sách luyện công chức, Cảnh Nghi không quên "giáo huấn" anh:
"Là đàn ông với nhau, nhìn tí cổ cũng đâu phải chuyện lớn. Anh đừng có mà phong kiến"
Phàn Minh nghe vậy liền bật cười đầy ngụ ý: "Cảnh quản gia, cậu và Lệ tổng luôn như vậy từ trước đến giờ à?"
Cảnh Nghi ngáp một cái, vẻ mặt nhàn nhạt: "Ừ."
Phàn Minh cười một cái đầy thâm thúy: "Ồ, vậy cũng được đấy."
Cảnh Nghi liền liếc qua, ánh mắt soi mói: "Cơ mà nụ cười của anh không giống 'vậy cũng được đấy' cho lắm đâu."
Phàn Minh bối rối: "Hả?"
Cảnh Nghi nghiêng đầu chăm chú quan sát, sau đó tuyên bố hùng hồn: "Nụ cười của anh giống như bị che mờ, đầy một lớp pixel vậy!"
Phàn Minh: "..."
Như để tránh mất thời gian, Phàn Minh nhanh chóng chuyển chủ đề khi thấy Cảnh Nghi mở giao diện thanh toán, điền thẳng địa chỉ nhà thư ký Trâu.
"Cậu đặt gì cho thư ký Trâu vậy?"
Cảnh Nghi điềm nhiên: "Bộ sách Cách thức lôi kéo nhân tài."
Phàn Minh nhướng mày: "Người như thư ký Trâu vốn là cánh tay phải trung thành nhất của tổng giám đốc Thẩm. Cậu nghĩ tặng gì cũng lung lay được anh ta chắc?"
Cảnh Nghi cười mỉm, đáp gọn: "Biết đâu đó, hy vọng luôn hiện hữu với kẻ táo bạo mà."
Cảnh Nghi bấm bấm trên màn hình, nhập mật khẩu cực nhanh:
"Chắc chắn sẽ thành công, tôi đây là đang đại diện quốc gia chiêu mộ nhân tài mà!"
"?"
Thư ký Phàn tò mò nghiêng người qua nhìn màn hình thanh toán, lập tức hiểu ra: "Cảnh quản gia, không phải người Sơn Đông ai cũng mơ làm công chức đâu. Suy nghĩ đó hơi rập khuôn rồi."
"Tôi biết chứ." Cảnh Nghi dứt khoát thanh toán, rồi nhanh chóng tắt điện thoại:
"Cứ gửi bộ tài liệu này để dụ trước đã! Là dân vùng đất thi công chức số một, tôi không tin anh ta không dao động!"
"..."