Đám côn đồ còn lại đều có vẻ mặt đều rất tự tin, hoàn toàn không để ý xung quanh.
Tứ Đại Kim Cương liên thủ thì dường như không có đối thủ, trừ khi đối phương là người có gen tối ưu hóa.
-Rất tốt, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, nhanh chóng rời khỏi hiện trường. Đối với sự điều tra của đội bảo vệ, tôi sẽ sắp xếp người thế thân đầu thú gánh tội cho các anh.
……
Đám côn đồ nhanh chóng hành động theo kế hoạch, hai tên côn đồ đi giầy tây, sửa lại cổ áo, vẻ mặt nhã nhặn, đi về phía ký túc xá.
Chưa đầy 5 phút sau, hai tên côn đồ mặt mày biến sắc quay lại.
-Sao thế?
Hoài Phi Phủ nóng lòng hỏi.
-Trong phòng 301 không có người, tôi hỏi người ở phòng dưới nói là các cô ấy đã ra ngoài 10 phút trước rồi.
Chu Thạch nhăn nhó nói.
Hoài Phi Phú: “……”
Ngay lúc này, tất cả đều có cảm giác như vừa đấm một cú đấm mạnh vào bông, vô cùng khó chịu.
Bọn bọ đã chuẩn bị cả một đêm, nhưng đối phương chỉ ra ngoài trước họ vẻn vẹn 10 phút đã thoát nạn.
-Bang chủ, giờ tính sao?
Không khí đóng băng mất vài phút, Vương Đại Mao thì thào hỏi.
-Thực hiện kế hoạch B. Đợi bọn họ về ký túc xá, chúng ta trực tiếp xông vào cướp người, nhân tiện giết tên lính đánh thuê. Hậu quả sẽ rắc rối hơn nhưng tôi tận dụng một chút quan hệ và thân tín vẫn có thể xử lý được.
Hoài Phi Phủ không thể nín nhịn, nói ra.
……
Đoàn người của Lâm Tinh Hải đang trên đường đến tòa thị chinh đương nhiên không hề hay biết bọn họ vừa thoát khỏi mội mối nguy.
Tất nhiên, nếu nghĩ theo một chiều hướng khác, cũng có thể nói là đã bỏ lỡ cơ hội mượn tay La Kiệt để giải quyết rắc rối.
Sau khi đến tòa thị chính, dưới sự dẫn dắt của La Kiệt, quản lý bộ phận nhân sự Nhạc Thành gặp Liễu Diệu Diệu và các cô gái.
-Lão La, tôi còn tưởng tối qua anh giỡn tôi chứ. Không ngờ có năm cô gái xinh đẹp thật, vậy thì tốt rồi.
Nhạc Thành thốt lên sau khi nhìn thấy Liễu Diệu Diệu và các cô gái.
Sau đó theo quy trình nộp đơn xin việc, thi viết và phỏng vấn.
Tuy nhiên những quy trình này chỉ là lướt qua, chỉ cần biểu hiện không quá tệ là được.
Huống hồ Liễu Diệu Diệu và những người bạn của cô đều vô cùng ưu tú, không những xinh đẹp lại biết ăn nói.
Đừng nói là đã “đi cửa sau” rồi, cho dù công khai tuyển dụng thì mấy người bọn họ cũng có thể trúng tuyển.
Mất khoảng nửa giờ, cuối cùng quy trình nhận chức cũng hoàn thành, kể từ nay, Liễu Diệu Diệu và những người bạn của cô chính thức là nhân viên của tòa thị chính.
Mọi việc đã làm xong, Lâm Tinh Hải cũng không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chính thức trở thành nhân viên tòa thị chính, mấy người Liễu Diệu Diệu lại có thêm một tấm bùa hộ mạng.
Ít nhất tại khu hạ tầng, mặc kệ bang Đầu Búa hay là thế lực khác, cũng tuyệt đối không dám công khai động đến các cô.
Đáng nói ở đây, bởi vì nhóm người Liễu Diệu Diệu có ngoại hình cùng năng lực cũng tương đối nổi bật, cho nên Nhạc Thành còn cố ý cho các cô thêm một chút tiền lương, một tuần lễ có thể có 100 điểm tích lũy.
Tiền lương này nếu ở khu hạ tầng, tuyệt đối được gọi là thu nhập trên trời, thậm chí còn bằng tiền lương của Lâm Tinh Hải.
Đương nghiên đây chẳng qua là chỉ là tiền lương thôi.
Nếu như tính cả ưu đãi của thuốc biến đổi gen, vậy hai bên không cách nào so sánh được.
-Tốt rồi, trước tiên chúc mừng mọi người nhậm chức thành công. Ngoài ra, tối nay tan làm tốt nhất là nên chờ tôi tới đón mọi người. Chúng ta còn phải đề phòng bang Đầu Búa. Chờ thêm hai ngày các cô chuyển đến kí túc xá dành cho công nhân viên của tòa thị chính, vậy thì không phải lo lắng nữa.
Lâm Tinh Hải cười nói.
-Đến lúc đó, chúng ta không cùng ở một khu, có khi buổi tối anh sẽ cảm thấy không quen vì cô đơn cũng nên.
Vương Dao dùng giọng nói tràn đầy cám dỗ nói bên tai Lâm Tinh Hải.
-Qua hai ngày nữa tôi sẽ dọn tới khu trung tầng, tôi tin ở đó sẽ càng muôn màu muôn vẻ.
Lâm Tinh Hải nhàn nhạt nói một câu khiến Vương Dao cứng họng.
-Đừng lo lắng cho chúng tôi, anh cũng phải cẩn thận một chút.
Lúc này Liễu Diệu Diệu cũng lên tiếng, giọng mặc dù rất rất qua loa, nhưng Lâm Tinh Hải có thể thấy trong ánh mắt cô hiện lên sự lo lắng.
-Yên tâm.
Lâm Tinh Hải xua tay một cái, cùng La Kiệt rời đi, hướng đến quảng trường tập trung lính đánh thuê.
. . .
Quảng trường lính đánh thuê là quảng trường có diện tích lớn nhất ở khu hạ tầng, sở dĩ có tên này, là bởi vì đoàn lính đánh thuê trước khi xuất phát, đều cần đi tới nơi này xét duyệt và ghi danh.
Cũng như vậy, sau khi trở về cũng làm những trình tự giống thế, người bình thường đi tới chỗ này có thể thấy những đoàn lính đánh thuê chiến thắng trở về cùng với tài nguyên họ mang về.
Cán bộ cấp cao của khu lánh nạn Tinh Thuẫn sắp xếp như vậy để dùng phương thức này nâng địa vị của lính đánh thuê càng cao, còn hy vọng uy phong của đoàn lính đánh thuê có thể hấp dẫn càng nhiều người tham gia vào cái nghề này hơn.
Khi Lâm Tinh Hải đi tới, binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên đã chuẩn bị xong hết rồi.
Binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên tổng cộng có 35 người, số người cũng không nhiều, nhưng đứng ở quảng trường lính đánh thuê thì tương đối dễ thấy.
Bên cạnh bọn họ có ba chiếc xe bọc thép đang đỗ, là loại xe hơn sắt thép hơn năm mươi tấn, cho dù chỉ yên lặng đỗ ở chỗ đó, cũng sẽ tạo cho người khác cảm giác áp lực.
Trừ điều này ra, trước mặt còn có hai chiếc xe địa hình nhỏ hơn nhưng nhiều chức năng, cũng không có ai dám khinh thường hai chiếc SUV này, bởi vì trên mui xe của bọn họ được cố định một khẩu súng máy hạng nặng.
Dĩ nhiên, nếu nói đến cái gì bắt mắt nhất trong quảng trường, không thể bỏ qua hai Mecha hình người cao 5 mét.
Dù là máy cưa cầm tay của Mecha, hay là đầu đạn mini được trang bị trên đùi, hay là trang bị đầu đạn truy vết sau lưng, tất cả đều như đang nói cho mọi người, mọi thứ đều là do chiến tranh mà sinh ra.
-Như thế nào? Có phải là có cảm giác rung động hay không?
La Kiệt nhìn biểu cảm của Lâm Tinh Hải cười nói.