-Thực ra mấy người quản lý khu tránh nạn cũng không hài hòa như cậu nghĩ đâu.”
Lâm Tinh Hải nghe xong thì rất muốn chửi thề một câu: Tôi thực sự đâu có nghĩ là mấy người đó hài hòa đâu, bởi vì vốn dĩ tôi chẳng có điều kiện để đi tìm hiểu mà.
Bởi vì hắn rất muốn được nghe chuyện này, cho nên đành đem lời chửi thề của mình giấu vào trong lòng, sau đó cố tỏ ra nghiêm túc mà lắng nghe.
-Chuyện này phải quay trở về thời điểm từ cách đây 30 năm trước. Vì muốn mở ra bức màn của thời đại không gian nên Liên Bang Trái Đất đã được thành lập.
-Với tình hình đó, các quốc gia có mối quan hệ hợp tác vô cùng chặt chẽ, thậm chí có nhiều quy định nghiêm ngặt cũng được nới lỏng hơn. Và với tình trạng này, nhiều tập đoàn đa quốc gia ở các nước phương Tây đã ngang nhiên tiến vào nước Hoa.
-Do điều kiện của các quốc gia là không giống nhau, các tập đoàn đa quốc gia nước ngoài đó thậm chí có thể nhúng tay vào các ngành công nghiệp trụ cột như nguồn năng lượng, hàng không vũ trụ, tài chính, chăm sóc y tế và công nghiệp quân sự. Cậu có thể tưởng tượng được sự xáo trộn được tạo ra sau khi các tập đoàn này tiến vào nước Hoa không?
Lâm Tinh Hải gật đầu một cái, có thể ở thời đại bây giờ thì hắn không biết rõ, nhưng ở thời đại mà hắn ở trước khi lúc trước thì ở các nước phương Tây, đằng sau mỗi người ứng cử đều có một tập đoàn tài chính lớn chống lưng.
Kể cả tầm nhìn hạn hẹp đi nữa thì cũng có thể thấy được sự đáng sợ của các tập đoàn phương Tây đó.
Thấy Lâm Tinh Hải dường như đã hiểu ra, La Kiệt nói tiếp.
-Mặc dù tình hình của các quốc gia là khác nhau, nên các tập đoàn đa quốc gia không thể tự tung tự tác giống như các nước phương Tây, nhưng chủ nghĩa tư bản thì vẫn phải hứng chịu những đả kích vô cùng nặng nề.
-Ngay cả khi Liên Bang Trái Đất tan rã do sự tác động của thảm họa thì những ảnh hưởng của những tập đoàn tài chính này cũng không thể coi thường được.
Nghe đến đây, Lâm Tinh Hải cuối cùng cũng đã hiểu ra.
-Nếu nói như vậy thì việc những người quản lý khu tránh nạn có vấn đề cũng là do những tập đoàn đa quốc gia này sao?
-Đúng vậy.
La Kiệt gật đầu một cái, sau đó giọng điệu chợt thay đổi, anh ta lên tiếng hỏi.
-Cậu có biết thứ khan hiếm nhất trong khu tránh nạn Tinh Thuẫn là gì không?
-Nguồn năng lượng?
Lâm Tinh Hải suy đoán.
-Không sai, chính là nguồn năng lượng, năng lượng cần thiết để duy trì hoạt động của khu tránh nạn Tinh Thuẫn có 50% do nhà nước cung cấp, 20% là tự sản xuất, còn lại 30% là do tập đoàn tài chính Morgan hỗ trợ.
-30% nguồn năng lượng là một con số rất khổng lồ, tập đoàn tài chính Morgan nắm được điểm yếu này cho nên không ngừng sắp xếp người của bọn hắn vào hệ thống quản lý ở trong khu tránh nạn.
-Mặc dù người mà bọn hắn bố trí vào cũng chỉ được nhận vị trí cấp trung và cấp thấp, nhưng nếu như cứ tiếp tục phát triển như vậy thì sớm muộn gì các vị trí cấp cao cũng sẽ bị cướp mất.
-Chuyện như thế này thì đương nhiên cao tầng của khu tránh nạn không thể nào để yên được và cũng sẽ không ngồi yên một chỗ chờ chết. Từ ba tháng trước, quản lý cấp cao không biết là vô tình hay cố ý đã tung ra tin tức là sẽ thu thập một lượng năng lượng tinh thạch lớn.
-Có thể đoán được là cao tầng của khu tránh nạn đã sắp hành động, nhưng mà tập đoàn tài chính Morgan cũng sẽ không cam chịu, có lẽ chúng sẽ ngăn cản chuyện này.
-Nếu bây giờ việc chúng ta mang theo khoảng 1.5348 tấn năng lượng tinh thạch trở về mà bị người của tập đoàn Morgan phát hiện thì coi như xong, chuyện gì bọn hắn cũng có thể làm được.
-Giờ cậu đã hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi chứ?
La Kiệt vừa nói vừa cười .
-Tôi hiểu rồi, chắc chắn binh đoàn lính đánh thuê chúng ta sẽ trở thành cái gai trong mắt tập đoàn Morgan, là cái gai rất vướng víu.
Lâm Tinh Hải gật đầu.
Nụ cười trên mặt La Kiệt đông cứng lại.
-Nói xúi quẩy cái gì đó. Lần này binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên chúng ta sẽ xuất hiện hiên ngang trước mặt cao tầng của khu tránh nạn. Sau này chắc chắn sẽ một bước lên mây.
-Điều đó sẽ chỉ xảy ra sau khi tập đoàn Morgan bị tống cổ ra khỏi khu tránh nạn thôi.
Lâm Tinh Hải chặn họng anh ta.
-Tôi nói này, nhóc con cậu làm ơn có thể cách xa Vũ Nham một chút được không, đừng có học thói hư tật xấu của anh ta. Anh ta thường xuyên chọc tức người khác, tứ chi phát triển mà đầu óc thì lại quá...có chút vấn đề, tôi mong là cậu sẽ không trở nên như vậy.
La Kiệt vỗ vai Lâm Tinh Hải, nói một cách sâu xa.
Lâm Tinh Hải liếc xéo anh ta một cái, không thèm nói thêm gì nữa.
Ngay lúc đó, máy tính trên cổ tay của Phương Thiên Hòa rung lên một cái, anh ta vội vàng mở tin nhắn ra xem, trên mặt thoáng hiện lên một nụ cười.
-Các anh em, đi thôi.
Ngay sau đó mọi người cùng đi thang máy siêu lớn để tiến vào bên trong khu tránh nạn.
Nếu là trong tình huống bình thường thì đội trị an sẽ ra tiếp đón họ, dĩ nhiên Công Hội Lính Đánh Thuê cũng sẽ cử người ra để kiểm tra thu hoạch của bọn họ.
Nhưng lúc này, những người đó đều chỉ có thể đứng lui về phía sau, vì phía trước là một đám người cao to vạm vỡ, tất cả bọn họ cùng mặc quân phục chiến đấu, trên người đều mang theo vũ khí.
Trong lòng Lâm Tinh Hải đang thầm suy nghĩ, tùy tiện kéo một tên trong đám này ra thì đã không thua gì La Kiệt rồi, đặc biệt là người đứng đầu kia, khí thế của anh ta dường như là vượt trên cả Phương Thiên Hòa.
Lâm Tinh Hải đưa mắt dò xét một vòng rồi đưa ra kết luận.
Đây đều là những quân nhân.
Ở khu tránh nạn này cũng chỉ có quân đội mới có thể đưa một đội ngũ như này tới.
Người đội trưởng ở bên phía đối phương cũng đang quan sát bọn họ, cuối cùng đặt ánh mắt vào Phương Thiên Hòa rồi lấy ra một văn kiện đưa tới.
Phương Thiên Hòa cũng nhận lấy văn kiện, sau khi xác nhận thân phận của đối phương xong thì đưa những người này vào trong một chiếc xe bọc thép.