-Đoàn trưởng, khen thưởng điểm tích lũy của tôi thật sự nhiều như thế này sao?
Lâm Tinh Hải xem xong toàn bộ danh sách thì không thể nhịn được lên tiếng hỏi.
-Được tiện nghi cũng không cần phải khoe mẽ đâu.
Từ Hải Thủy ở một bên chua chát nói.
Khen thưởng điểm tích lũy của hắn còn không bằng một phần mười của Lâm Tinh Hải.
-Đương nhiên không sai, tôi đã kiểm tra qua hai lần rồi.
Phương Thiên Hòa vừa cười vừa nói.
-Vậy của anh là bao nhiêu?
Lâm Tinh Hải nhịn không được hỏi.
Phương Thiên Hòa đáp:
-10300 điểm tích lũy.
-Cái này...... Thực ra, tôi nghĩ cống hiến của mình không thể lớn hơn anh được, nếu ở trong sở nghiên cứu của phi thuyền vũ trụ mà không có anh dùng dị năng của mình mở đường thì chúng ta đã không thể thoát ra được.
Lâm Tinh Hải thành thật nói.
Mặc dù điểm tích lũy nhiều cũng rất mê người, nhưng hắn còn muốn ở Liệt Thiên đoàn một khoảng thời gian dài, nếu chỉ vì vậy mà gây tranh cãi nội bộ thì hắn mất nhiều hơn được.
-Ha ha, bởi vì tôi là đoàn trưởng, đương nhiên là phải bảo vệ mọi người rồi, ở ngay thời khắc mấu chốt ngăn chặn là phải. Còn cậu, tuy chỉ là một thành viên bình thường nhưng lại có thể đả thương Huyết Dịch Ác Ma, để chúng ta có thể trốn ra được, như vậy là đã đủ để khen thưởng lớn rồi.
-Nếu như sau này, cậu được phong lên làm đội trưởng hay chức vị cao, làm được những chuyện như vậy thì khen thưởng cũng sẽ không cao như hiện tại đâu.
-Đương nhiên, khi đó tiền lương và phúc lợi của cậu, sẽ khác xa so với bây giờ.
Phương Thiên Hòa giải thích.
-Chức vị càng cao, trách nhiệm càng nhiều.
Thẩm Hàn ở một bên tổng kết.
Lâm Tinh Hải gật đầu, đồng thời cũng biết thêm nhiều thứ về quy định của binh đoàn Liệt Thiên.
Sau khi Lâm Tinh Hải kiểm tra danh sách xong, Phương Thiên Hòa đưa thẻ căn cước của hắn cho bộ phận tài vụ đảm nhiệm.
Một lát sau, 19800 điểm tích lũy từ công quỹ của binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên chuyển đến thẻ của hắn.
Giờ có thể xem Lâm Tinh Hải là một tiểu phú hào rồi.
Lâm Tinh Hải mở máy tính đeo tay lên xem một chút, mục điểm tích lũy của hắn bây giờ có khoảng 24132 điểm.
-Cậu có đánh giá gen cấp B, lại thêm khả năng bắn súng rất đỉnh, nên từ giờ trở đi, cậu chính là một trong những nhân tài quan trọng cần bồi dưỡng nhất Liệt Thiên đoàn.
-Bọn ta cũng đã bàn bạc nội bộ, và quyết định phát cho cậu 20 bình thuốc biến đổi gen.
Phương Thiên Hòa nói, sau đó gọi người lấy ra một đống bình thuốc biến đổi gen, đem đến trước mặt Lâm Tinh Hải.
Từ Hải Thủy nhìn thấy đống thuốc biến đổi gen này, mắt lập tức sáng lên.
-Lau nước miếng đi cha, giờ có cho cậu đống thuốc biến đổi gen này, một cấp D như cậu thì có thể hấp thu được bao nhiêu chai trong một tuần chứ?
Vũ Nham châm chọc.
-Không mở miệng thì không ai nói cậu bị câm đâu.
Từ Hải cắn răng mắng một câu.
Khi hắn quay đầu lại thì Lâm Tinh Hải đã đem thuốc biến đổi gen bỏ hết vào trong túi.
Sau đó, Phương Thiên Hòa dẫn mọi người đi ra đại bản doanh, đến khu cao tầng.
Trong đám người này, ngoài Lâm Tinh Hải ra thì toàn bộ đều có chức vị đội trưởng trở lên.
Nhìn thấy như vậy, toàn bộ lính đánh thuê trong hội cũng không có ghen ghét, thậm chí còn có chút ngưỡng mộ.
Một phần là vì đánh giá gen cấp B của Lâm Tinh Hải, một phần là vì khả năng bắn súng kinh người của hắn.
Một nhân tài như thế, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ được lên làm đội trưởng.
Một đoàn người đi tới thang máy, đi thẳng lên khu cao tầng.
Cửa thang máy mở ra, Lâm Tinh Hải thấy ở đây ngoại trừ có một người máy ra thì còn có mấy tên lính võ trang đầy đủ đóng giữ.
Bởi vì khu cao tầng canh giữ rất nghiêm ngặt, không phải tùy tiện giao nộp 10 điểm tích lũy là có thể lên, mà phải nộp đơn xin trước, sau khi xét duyệt thì mới có thể đến khu cao tầng.
Nếu như là người bình thường thì đoán chừng thẩm tra thôi là đã mất tận một - hai ngày.
Đương nhiên lính đánh thuê có đặc quyền, đặc biệt là một số binh đoàn lính đánh thuê có ghi chép tốt thì có thể trực tiếp lên nhanh hơn, xét duyệt 5 phút là xong.
-Xin lấy ra thẻ căn cước cá nhân.
Người máy phát ra tiếng nói điện tử.
Tất cả mọi người đều lấy ra thẻ căn cước, sau khi quét thẻ từng người thì mấy binh lính mới cho phép đi qua.
Bố cục của khu cao tầng, cùng khu trung tầng thực tế không khác mấy, có điều so với trung tầng thì kiến trúc ở đây có phần rộng rãi hơn nhiều.
Bởi vì ở toàn bộ khu lánh nạn này thì cơ quan nghiên cứu khoa học quan trọng đều được đặt ở đây.
Mà chỗ bọn họ muốn đi mua Mecha, là ở sở nghiên cứu Mecha.
Kiến trúc này chiếm diện tích cũng khoảng 2000 mét vuông, thật sự là có hơi lớn quá.
Kiến trúc như vậy nếu như đặt ở trên mặt đất thì không tính là bao nhiêu, nhưng ở trong khu lánh nạn này, mỗi một mét vuông diện tích chính là tấc đất tấc vàng, một kiến trúc chiếm 2000 mét vuông đúng là quá nhiều.
Dưới sự dẫn đầu của Phương Thiên Hòa, đám người đi vào cửa lớn đang mở ra, nơi này có một hàng nhân viên phục vụ đang đợi.
Lúc này, có một nhân viên nhiệt tình đi đến đón tiếp.
-Chào mừng các vị đã đến với cơ sở nghiên cứu Mecha, xin hỏi các vị đến đây để mua Mecha hay là đi tham quan ạ?
Nữ phục vụ xinh đẹp tiến đến dò hỏi.
-Mua Mecha.
Phương Thiên Hòa trả lời, ngắn gọn súc tích.
Tiểu tỷ tỷ xinh đẹp kia nghe xong, nụ cười công nghiệp kia lập tức đổi thành một nụ cười chân thành.
-Thế thì tốt quá, mời các vị qua bên này. Tôi là nhân viên tư vấn bán hàng, Đàm Nhã.
Đối phương một bên dẫn đường, một bên tự giới thiệu.
Phương Thiên Hòa với Võ Nham đều không biểu tình, lực chú ý của La Kiệt đều đã chuyển đến những Mecha kia, Thẩm Hàn cũng không vì đối phương với phụ nữ mà tỏ ra thân thiện, trong đám người cũng chỉ có mỗi Từ Hải Thủy là cười híp mắt nhìn Đàm Nhã.
Chỉ tiếc chính là, Đàm Nhã đối với hắn lại vô cảm, mục tiêu mà cô ta nhắm đến là người trông trẻ tuổi nhất, Lâm Tinh Hải.