-Lão đại, binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên đã trở về.
Vương Đại Mao báo cáo.
-Vậy Lâm Tinh Hải đâu? Chết chưa?
Hoài Phi Phủ hỏi.
-Chưa chết.
Vương Đại Mao lắc đầu.
Nghe được câu trả lời này, trên mặt Hoài Phi Phủ lập tức lộ ra một tia thất vọng:
-Thực lực yếu như vậy mà vẫn chưa chết, mạng thật đúng là quá lớn.
-Lão đại, nếu ngài đích thân ra tay, mạng hắn lớn đến đâu thì hôm nay cũng sẽ là ngày giỗ của hắn.
Vương Đại Mao tức khắc nịnh nọt.
Trên mặt Hoài Phi Phủ lộ ra vẻ tươi cười, rõ ràng là tên này vẫn có chút tác dụng.
-Nhưng chúng ta cũng không thể xem thường đối thủ, vẫn cần phải chuẩn bị.
Hắn ta nói xong thì mở máy tính trên cổ tay ra, soạn một tin nhắn rồi sau đó gửi đi.
Hoài Phi Phủ gửi tin tức cho binh đoàn lính đánh thuê Dã Lang.
Mục đích đương nhiên là để bọn họ kiềm chế thành viên của binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên lại.
Nếu không, tuỳ tiện một lính đánh thuê trong binh đoàn của đối phương cũng đủ để quấy nhiễu kế hoạch của hắn rồi. Dù sao trong tình huống bình thường thì người có gen tối ưu hoá mới có tư cách làm lính đánh thuê.
Rất nhanh Hoài Phi Phủ đã nhận được hồi âm, cao tầng của binh đoàn lính đánh thuê Dã Lang biểu thị rõ ràng rằng sẽ giúp bọn họ kéo chân binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên, ra hiệu bọn hắn yên tâm hành sự.
-Được rồi, chúng ta sắp xếp nhiệm vụ lại một lần nữa, cơ hội chỉ có một lần này, chúng ta tuyệt đối không thể thất bại.
Hoài Phi Phủ trầm giọng nói.
Mấy cô gái Liễu Diệu Diệu, vậy mà trở thành nhân viên chính thức của sảnh chính vụ, hắn không thể ngờ tới.
Vì vậy kế hoạch dụ dỗ ban đầu thì bây giờ chỉ có thể biến thành cưỡng ép bắt cóc. Hệ số mạo hiểm rất cao, mức độ khó khăn cũng tăng vọt lên trông thấy.
Số đông thành viên trong sân nghe thấy lời của Hoài Phi Phủ thì đều gật đầu đồng ý.
Nhưng Cương Hùng người cầm đầu trong Tứ Đại Kim Cương thì lại hơi chần chừ hỏi:
-Lão đại, chúng ta trực tiếp bắt cóc nhân viên của sảnh chính vụ thì thật sự không có vấn đề gì chứ?
Hắn cũng không phải kẻ ngốc, tình huống bây giờ so với lúc sáng hoàn toàn không giống nhau.
Buổi sáng nhiều nhất thì chỉ liên lụy đến một tên lính đánh thuê, còn về mấy người Liễu Diệu Diệu thì thân phận lúc đó vẫn là cư dân bình thường.
Mà ở khu tầng dưới này, ngày nào chẳng có mấy cư dân chết mệt cùng chết đói, vốn dĩ không ai để ý lắm.
Nhưng bây giờ các cô đã thay đổi, trở thành nhân viên chính thức của sảnh chính vụ, vậy tính chất của việc này hoàn toàn không giống nhau.
Thân phận như vậy, động vào các cô, còn phiền phức hơn động vào một tên lính đánh thuê.
Vì vậy Cương Hùng có lo lắng như vậy thì cũng không kì lạ gì.
Nhưng Hoài Phi Phủ nghe xong thì biểu tình trên mặt lập tức trầm xuống, hai mắt hơi híp nhìn chằm chằm Cương Hùng: “Có vấn đề gì? Đường lui ta đã sắp xếp xong giúp các ngươi rồi, dù có bị điều tra thế nào nữa thì cũng sẽ không tra đến trên người các ngươi. Hơn nữa cho dù thật sự xảy ra chuyện, sau lưng chúng ta không phải còn có binh đoàn lính đánh thuê Dã Lang làm chỗ dựa sao?”
Cương Hùng bị Hoài Phi Phủ nhìn chằm chằm, cảm nhận được sống lưng phát lạnh thì vội cúi đầu xuống không dám nói nữa.
Nếu thật sự chọc giận vị trước mắt này thì không cần biết việc có thành công hay không, kết cục của bản thân chắc chắn sẽ rất thê thảm.
Thấy không có người đề xuất dị nghị nữa, Hoài Phi Phủ cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta biết rất rõ, nếu như chuyện thật sự xảy ra, vậy thì binh đoàn lính đánh thuê Dã Lang vốn dĩ sẽ không trở thành chỗ dựa, ngược lại có thể trở thành quỷ đòi mạng của hắn.
Bởi vì điều hắn làm bây giờ là việc ăn cây táo rào cây sung, hơn nữa căn bản còn không chịu nổi điều tra.
Không cần biết việc có thành công hay không, cuối cùng hắn ta đều sẽ đắc tội binh đoàn lính đánh thuê Dã Lang.
Nhưng hắn ta cũng không để ý những điều này, bởi vì nhân vật lớn hắn tiếp xúc được kia chính là người phụ trách của Tập đoàn tài chính Morgan ở nơi lánh nạn Tinh Thuẫn nha.
Tập đoàn lớn xuyên quốc gia này lực ảnh hưởng ở khu tránh nạn Tinh Thuẫn không thua kém bất kì một tên cao tầng nào, chỉ cần có thể làm cho đối phương vui vẻ, vậy về sau mình sẽ thật sự một bước lên mây rồi.
…
Một bên khác, người của Công hội binh đoàn lính đánh thuê đã kiểm kê xong thu hoạch của binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên, đang tiến vào giai đoạn kết toán.
Mà những nhân viên trị an kia cũng đang tiến hành kiểm tra số súng trong tay của mỗi một thành viên.
Trong khu tránh nạn, trừ quân nhân ra thì những người còn lại đều không được phép cầm súng, cho dù binh đoàn lính đánh thuê thì cũng không ngoại lệ.
Vì vậy súng trong tay bọn họ, còn có đầu đạn truy vết và Mecha, cũng sẽ bị bỏ vào trong nhà kho thuộc về binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên, không cần biết là bảo dưỡng súng, hay là mấy chuyện sửa chữa Mecha, đều chỉ có thể tiến hành ở trong kho.
Súng trường Ripper của Lâm Tinh Hải cũng bị vào thu lại.
Không có súng, lực chiến đấu của hắn giảm hơn 50%, cảm giác an toàn cũng giảm xuống rất nhiều.
Lại lo lắng bên Bang Đầu Búa kia sẽ quậy ra cái gì, cuối cùng hắn không nhịn nổi nói với người bên cạnh:
-Anh Kiệt…
-Dừng. Đừng gọi tôi anh Kiệt, cậu vẫn nên gọi tôi là lão La đi.
La Kiệt lập tức ngắt lời.
Tên này gọi mình là anh Kiệt thì khẳng định lại muốn nhờ vả gì đây.
-Khụ. Không phải lúc trước anh từng nói chỗ dựa sau lưng Bang Đầu Búa là binh đoàn lính đánh thuê Dã Lang sao? Nên tôi đang lo lắng bên binh đoàn lính đánh thuê Dã Lang sẽ sai người đến đối phó tôi. Hay anh đi gõ bọn họ một cái đi?
Lâm Tinh Hải cười nói.