Nếu không phải là vì anh ta né nhanh, thực sự sẽ bị chém chết.
-Tên điên này lẽ nào không biết, hậu quả của việc giết người trong khu lánh nạn này sao?
Cừu Thái Phi âm thầm mắng một câu trong lòng.
Đúng vậy, anh ta chỉ dám mắng ở trong lòng, bởi vì nếu anh ta mắng ra ngoài, chỉ sợ Phương Thiên Hòa lại cho anh ta ăn thêm một đao.
Cừu Thái Phi cấp tốc chạy về binh đoàn phe mình, lúc này binh đoàn hai bên cũng đã rút vũ khí ra, khoảng sân trở nên căng thẳng, tình cảnh hết sức nghiêm trọng.
Ai cũng không ngờ tới, mọi chuyện sẽ thành ra thế này.
Tất cả mọi người đồng loạt quay sang xem Phương Thiên Hòa, xem thử đối phương định sẽ làm gì tiếp theo, ngay cả Cừu Thái Phi cũng không ngoại lệ mà ngoái nhìn.
Nếu hai bên phát động đấu tranh, thì dù bất kể là bên nào thua bên nào thắng, đều sẽ không mang đến lợi ích gì.
Nếu là một đoàn trưởng bình thường, dĩ nhiên sẽ không bao giờ ra một mệnh lệnh ngu ngốc như vậy.
Nhưng Phương Thiên Hòa thì sao?
Cừu Thái Phi là người duy nhất không nghĩ như vậy, một kẻ bình thường có thể hiên ngang giết người trong khu lánh nạn sao?
Mà người trong binh đoàn Dã Lang ai cũng không nghĩ khác Cừu Thái Phi là mấy, cho nên dù bọn họ số lượng nhiều hơn những lại càng căng thẳng hơn.
Trái lại, ở binh đoàn Liệt Thiên, tất cả đều mang gương mặt bình tĩnh, tuy bọn họ hơi nghi ngờ hành động của Phương Thiên Hòa, nhưng vẫn một mực ủng hộ quyết định của anh ta.
Bởi vì bọn họ biết rõ đoàn trưởng nhà mình, chính là loại người tính cách trầm ổn, bình thường làm việc đều lập kế hoạch kỹ càng mới hành động, nếu như gặp phải chuyện gì khó khăn cũng sẽ có phó đoàn trưởng Thẩm Hàn phụ giúp xử lí.
Cho nên bọn họ hiểu, Phương Thiên Hòa làm như vậy là có lý do của anh, bọn họ chỉ cần phối hợp là được.
Quả nhiên, Phương Thiên Hòa không ra lệnh tấn công, anh ta chỉ đứng yên lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Cừu Thái Phi.
Cừu Thái Phi nhiều lần há miệng, nhưng sau đó lại không biết nên nói cái gì.
Cũng may bầu không khí ngột ngạt này không có kéo dài lâu.
Bởi vì lát sau trên bầu trời có rất nhiều máy bay vũ trang không người lái trên bầu trờ, họng súng đen ngòm hướng về đoàn người bên dưới.
Sau đó, mấy tên lính võ trang đầy đủ chạy tới.
-Tất cả bỏ vũ khí xuống.
Tên đội trưởng quát to.
Phương Thiên Hòa bình tĩnh thu đao vào vỏ. Trông thấy vậy, những người khác cũng đồng loạt nhao nhao thu lại vũ khí.
-Các người là lính đánh thuê, chẳng lẽ còn không biết khu lánh nạn không được đánh nhau sao?
Đội trưởng tuần tra la rầy một câu.
Đương nhiên hắn ta cũng biết đám người này toàn là những kẻ từng liếm qua đao máu, ở đây hắn ta mắng chửi cũng chỉ là tượng trưng mà thôi, tiếp đó lại dò hỏi:
-Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vì sao lại đánh nhau? Còn sử dụng dị năng?
Nói xong, hắn ta liếc vết đao to tướng trên tường một cái, trong lòng thầm kinh hãi.
Cừu Thái Phi mở miệng nói trước:
-Anh ta sử dụng vũ khí trước.
Phương Thiên Hòa cũng không chịu thua:
-Nhưng là anh đánh tôi trước.
Cừu Thái Phi:
-Tôi đánh, là do anh đột ngột nhào tới.
Phương Thiên Hòa cãi:
-Đó là bởi vì binh đoàn Dã Lang các người chặn cửa thang máy lại.
Cừu Thái Phi:
-Không hề.
Đúng vậy, điểm mấu chốt này, Cừu Thái Phi phủ nhận.
Cuộc đối thoại vừa rồi, hai người đều đã nói rõ ra hết các sự kiện. Chỉ cần anh ta sống chết không thừa nhận mình chặn cửa thang máy, vậy cuối cùng cả hai đều phải chịu trừng phạt.
Dù sao anh ta cũng không lỗ, hơn nữa còn có thể cầm chân binh đoàn Liệt Thiên.
-Anh ta xạo chó.
Lúc này, Từ Hải Thủy mở miệng nói.
-Cậu nói cái gì? Một tên tiểu đội trưởng như cậu còn dám nói xấu tôi sao?
Cừu Thái Phi lập tức lạnh mặt.
Trận đấu vừa rồi với Phương Thiên Hòa đã đủ làm anh ta mất hết thể diện, bây giờ một tên tiểu đội trưởng cũng dám phản bác anh ta. Lửa giận trong lòng anh ta, giờ đây liền nhanh chóng tăng lên.
-Hừ. Anh xem, không phải đang thẹn quá hóa giận sao?
Từ Hải Thủy không nhanh không chậm nói, hơn nữa còn mở máy tính đeo tay ra.
-Trước kia, tôi rất hâm mộ tài năng thiên phú của Lâm Tinh Hải. Nhưng hôm nay, cậu ta cùng bang Đầu Búa xảy ra chuyện, lại khiến tôi tiếp thu thêm kiến thức mới, làm gì cũng đều phải có một chiêu phòng thân. Ví như gặp phải chuyện gì, đầu tiên là phải ghi hình, giữ lại bằng chứng, cách này thật sự rất hữu ích, rất đáng học tập.
-Cho nên. Không phải vừa rồi anh bảo tôi nói xấu anh sao? Để xem hết đoạn ghi hình này, anh còn dám vênh mặt lên nữa hay không.
Cừu Thái Phi vừa nghe được Từ Hải Thủy bảo rằng đã thu hình lại, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi.
Không chỉ mình anh ta, mà toàn bộ thành viên trong binh đoàn Dã Lang tại đây cũng không thể yên lặng đứng một chỗ nữa.
Đội trưởng đội tuần tra Vương Hồng Quân, nhìn liếc qua những gương mặt này, trong lòng đã biết ai nói dối ai nói thật.
Từ Hải Thủy vừa nói xong, bắt đầu phát video trong máy đeo tay lên.
Đám người ở đây xem video, mỗi người mỗi tâm tư khác nhau, nhưng chỉ có một người là không quan tâm.
Thầm Hàn giơ chiếc đồng hồ đeo tay lên nhìn thời gian, lông mày nhíu lại.
-Tôi đi xuống trước.
Cô thấp giọng nói với Phương Thiên Hòa một câu.
Phương Thiên Hòa gật đầu, anh ta cũng không yên tâm lắm về tình hình bên Lâm Tinh Hải, vẫn nên có người đi qua xem sao.
Vậy là, Thẩm Hàn đi qua hàng ngàn con mắt của mọi người mà tiến vào thang máy, tuy thấy cô đã bước vào, nhưng Cừu Thái Phi không có cách nào ngăn cô lại.
Đến cả Vương Hồng Quân tuy thấy vậy, cũng chỉ nhíu mày. Cũng may những người khác của binh đoàn Liệt Thiên đều ngoan ngoãn ở lại đây, anh ta cũng không nói gì.
Video không dài nên lát sau đã phát xong, toàn bộ mọi chuyện bây giờ chỉ cần liếc qua là thấy ngay.
Bằng chứng rõ ràng ngay trước mắt thế này, Cừu Thái Phi dù có vứt đi thể diện bây giờ cũng chẳng kịp nữa, căn bản anh ta cũng không thể phản bác câu nào.
Nhưng có một câu trước đó của Từ Hải Thủy khiến anh ta rất để ý.