-Người ta đường đường một binh đoàn lính đánh thuê cấp 2, cậu bảo một tiểu đội trưởng của binh đoàn lính đánh thuê cấp 1 như tôi đi gõ đối phương? Tôi thấy cậu đang muốn tôi bị người ta đánh nhỉ.
-Càng huống hồ, dựa vào thực lực của cậu, nếu đối phương thật sự sai lính đánh thuê đến cũng không đánh thắng được cậu. Cho dù có thể đánh thắng thì dựa vào dị năng của cậu, bọn họ có thể giữ cậu lại sao?
La Kiệt liếc Lâm Tinh Hải một cái, nói.
La Kiệt biết rất rõ việc Lâm Tinh Hải không còn súng trường Ripper nữa, lực chiến đấu sẽ bị giảm bớt kha khá, nhưng lính đánh thuê khác cũng không có súng, cũng mất đi thủ đoạn tấn công từ xa.
Trong tình huống như vậy, loại dị năng tốc độ này của Lâm Tinh Hải chính là muốn đánh thì đánh, muốn đi thì đi.
Còn nói về lực tấn công của Lâm Tinh Hải thì quả thật hơi yếu, nhưng hắn có vũ khí nha.
Cho dù là một đứa trẻ 3 tuổi thì với dao găm chấn động trong tay cũng có thể đâm chết một lính đánh thuê nha.
Bình tĩnh xem xét lại, cho dù La Kiệt có đối đầu với Lâm Tinh Hải thì cũng không nắm chắc chiến thắng, trừ phi đối phương không sử dụng dị năng.
-Khụ. Cái đó, anh nói là lính đánh thuê bình thường, nhưng nếu như đối phương sai đến những cường giả cấp đội trưởng trở lên thì phải làm sao đây?
Lâm Tinh Hải ho một tiếng, hỏi.
-Cậu thật sự coi chúng tôi mù hay sao. Có chúng tôi nhìn chằm chằm, bọn họ có thể sai vài tên vô danh tiểu tốt xuống đây thì cũng xem như lợi hại rồi.
La Kiệt nói.
Thứ Lâm Tinh Hải muốn chính là câu nói này của Lâm Kiệt:
-Vậy như này, tôi đã yên tâm một nửa rồi, còn về một nửa khác, là lo lắng đối phương sẽ dùng ám chiêu gì, dù sao loại chuyện này không thể không đề phòng.
-Được rồi, tiểu tử cậu rốt cuộc muốn tôi làm gì, nói thẳng đi. Đừng tiếp tục vòng vo nữa.
La Kiệt tức giận nói.
-Vậy tôi nói thẳng. Các người ở khu trung tầng, mà tôi ở khu hạ tầng, nếu như gặp phải chuyện phiền phức gì thì cũng không có cách tìm đến các người để thương lượng. Vì vậy tôi muốn một công cụ thông báo tin tức, ví dụ như…
Lâm Tinh Hải nói, chỉ chỉ máy tính ở cổ tay của La Kiệt.
Ngay lúc đó mặt của La Kiệt liền xanh tái:
-Gan của cậu thật sự rất to đấy. Đến máy tính cổ tay của tôi cũng nghĩ đến rồi.
Lâm Tinh Hải không nói gì, chỉ vui vẻ nhìn đối phương.
-Được rồi được rồi, nhưng tôi chỉ cho cậu mượn thôi đấy.
Cuối cùng La Kiệt bất đắc dĩ cởi máy tính ở cổ tay ra rồi đưa cho Lâm Tinh Hải.
Lâm Tinh Hải vui mừng nhận lấy, đeo lên trên cổ tay của mình:
À…anh có sách hướng dẫn của món đồ này không, cho tôi một bản đi.
La Kiệt:
-Hả?
-Có thể vì ngủ đông nên tôi đã bị mất trí nhớ, không biết sử dụng.
Lâm Tinh Hải lại chém ra một cái lý do.
La Kiệt: …
Sau khi La Kiệt nói qua cách sử dụng thì Lâm Tinh Hải đã nắm được phần lớn chức năng của máy tính cổ tay.
Thật ra thứ này có thể coi như là chức năng chiếu 3D của điện thoại hoặc máy tính.
Đương nhiên, tạm thời Lâm Tinh Hải vẫn chưa hiểu các loại phần mềm, nhưng một số thao tác chức năng cơ bản biết dùng là được, những cái khác có thể từ từ mò mẫm.
Sau một khắc, Lâm Tinh Hải và mọi người chia ra, thành viên của binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên về khu trung tầng nghỉ ngơi.
Mà Lâm Tinh Hải thì đương nhiên là đến sảnh chính vụ, đợi Liễu Diệu Diệu bọn họ tan làm rồi cùng nhau về.
Thời điểm Lâm Tinh Hải đi vào sảnh chính vụ thì cũng gần đến giờ tan làm.
-Chào mừng ghé thăm
Liễu Diệu Diệu phụ tránh lễ tân ở cửa ra vào nhìn thấy có người đến thì theo bản năng nói.
Nhưng sau khi nhìn rõ người tới thì hưng phấn hét lên:
-A Tinh, anh về rồi à.
Giọng của cô làm Vương Dao, Tần Tử Tuyết, Dương Di và Trầm Y Mỹ phải chú ý đến.
Lúc này gần tan làm, sảnh chính vụ không có nhiều người nên năm vị mỹ nữ hưng phấn chạy tới.
Điều mà các cô ấy thấy phấn khởi nhất chính là việc Lâm Tinh Hải bình an vô sự trở về.
Trước đây do mải tìm việc làm nên các cô chỉ biết qua qua về lính đánh thuê thôi.
Nhưng bây giờ làm việc ở sảnh chính vụ, tiếp xúc với nhiều người, biết được nhiều thứ hơn nên cũng biết lính đánh thuê là công việc nguy hiểm như thế nào.
Đặc biệt là lính đánh thuê mới vừa gia nhập binh đoàn đánh thuê, bởi vì chưa có kinh nghiệm nên lần đầu làm nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm.
Gãy chân gãy tay là chuyện bình thường, thậm chí còn chết ở bên ngoài, thế nên các cô đều cảm thấy hơi lo sợ cùng bất an.
Giờ nhìn thấy Lâm Tinh Hải bình an trở về thì tất nhiên rất mừng.
-Lần này anh làm nhiệm vụ có gặp nguy hiểm không?
-Cao tầng của binh đoàn lính đánh thuê đối với anh thế nào? Anh được lựa chọn vì có đánh giá gen tốt nên chắc cũng được chiếu cố nhỉ?
-Lần này làm nhiệm vụ có phải tự mình săn giết Zombies không?
Sau đó, các cô vô cùng hưng phấn, ríu rít hỏi đủ thứ.
Chuyện này làm Lâm Tinh Hải thấy hơi đau đầu, có một số chuyện không được phép nói ra nên hắn chỉ trả lời mấy chuyện rìa ngoài.
Dù là vậy nhưng các cô ấy đều nghe say sưa, đặc biệt là khi Lâm Tinh Hải nói rằng sau khi học xong cách sử dụng súng trường Ripper thì đã đánh chết không ít Zombies. Mấy người đều vừa kinh ngạc lại vừa hưng phấn, như thể chính bọn họ giết chết Zombies vậy.
-Không ngờ anh còn có thiên phú về phương diện bắn súng, thật sự quá tốt rồi, vậy sau này vị trí của anh cũng sẽ tốt hơb, mức độ nguy hiểm có thể giảm đi đáng kể.
Liễu Diệu Diệu nói, vẻ lo lắng trong mắt cô ấy cũng giảm đi nhiều.
Chuyện này rất quan trọng bời vì dù sao Lâm Tinh Hải cũng là lính đánh thuê, sau này thường xuyên phải đi làm nhiệm vụ, lần này có thể an toàn trở về không có nghĩa là những lần sau đều có thể an toàn trở về.
Các cô gái còn lại cũng đều gật đầu.
Lúc này, trưởng phòng nhân sự Nhạc Thành cũng đi tới chúc mừng:
-Chúc mừng nha, tôi nghe nói lần này binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên săn giết được Zombies biến dị.
Lâm Tinh Hải kinh ngạc, tin tức truyền nhanh như vậy sao?