Cương Báo là người có tốc độ nhanh nhất trong Tứ Đại Kim Cương, đạt tới 28 điểm tốc độ, nên hắn thường là người chiếm tiên cơ trong cuộc chiến bình thường.
Trận chiến lần này, dưới sự yểm trợ của những người khác, hắn lợi dụng tốc độ của bản thân để lao tới phía sau Lâm Tinh Hải, đồng thời hắn dùng gai của độc long để chích vào đối phương.
Tuy trong nháy mắt Lâm Tinh Hải đã đánh bại ba người, để hắn hơi giật mình, nhưng hiện tại khoảng cách giữa dao găm trong tay hắn với đối phương không tới 20 cm.
Hắn thậm chí còn có thể tưởng tượng được bản thân dùng gai độc đâm xuyên qua trái tim của đối phương, trở thành người lập đại công trong trận chiến lần này và được hưởng phần thưởng phong phú.
Tuy nhiên, sau lưng đối phương dường như có một con mắt vậy, đưa tay ra sau tìm tòi rồi nắm chặt cổ tay của hắn, bẻ một cách dứt khoát.
Răng rắc.
Khắp cổ tay phát ra một âm thanh gãy giòn của xương.
-Đây chính là Tứ Đại Kim Cương sao?
Bên tai Cương Báo vang lên giọng nói giễu cợt của Lâm Tinh Hải.
Sau khi Lâm Tinh Hải có được chiếc máy tính đeo tay, hắn cũng học được cách sử dụng không ít chức năng, mà trong số đó có cả cách năng thâm nhập mạng để điều tra dữ liệu nội bộ.
Đương nhiên nơi đầu tiên hắn muốn xem thử chính là dữ liệu bên trong Bang Đầu Búa. Đối với Tứ Đại Kim Cương có tiếng tăm lừng lẫy của Bang Đầu Búa hắn cũng từng nghe qua. Nghe đồn bốn người bọn họ liên thủ có thể đánh bại được cả những người có gen tối ưu hóa.
Cho nên trước khi chạm mặt, Lâm Tinh Hải vẫn cẩn thận hơn.
Chỉ là sau khi hai bên vừa giao thủ một lúc, hắn phát hiện, bốn người này ngoại trừ khả năng phối hợp có phần tốt ra, thì cũng không có cái gì gọi là đáng gờm.
Mà đem đi so với Lâm Tinh Hải tốc độ cùng sức mạnh siêu phàm, Tứ Đại Kim Cương có vô vàn chỗ sơ hở mà có phối hợp ăn ý cỡ nào cũng không che mắt được hắn.
Chính vì vậy mới có thể xuất hiện tình huống, Tứ Đại Kim Cương vừa đối mặt đã bị quật ngã hết tại chỗ.
Cảnh tượng như vậy, đối với Bang Đầu Búa mà nói, thật sự là quá mức hãi hùng.
Những kẻ vừa rồi khí thế hùng hổ, tay cầm lưỡi búa tiến tới trước mặt Lâm Tinh Hải giờ đây hầu hết đều đã tự ý thức năng lực bản thân mà dừng bước, không dám tiến lên một bước nào nữa.
-Kẻ này… chắc chắn cũng là một người có gen tối ưu hóa.
Hoài Phi Phủ thân là một người ngoài cuộc đứng xem, có thể thấy được những chuyển động nhanh nhẹn của Lâm Tinh Hải một cách rõ ràng.
Đối phương nhất định là phải đạt đến 30 điểm tốc độ mới có thể tránh né được những đòn phối hợp công kích từ Tứ Đại Kim Cương, mà với tốc độ này chỉ có gen tối ưu hóa mới có thể đạt đến.
Nếu như nói về phương diện tốc độ, quá nhanh sẽ dễ phán đoán sai lầm thì lại càng sai, ví như thời điểm Cương Báo nhào đến ở điểm mù, đối phương lại có thể chính xác bắt được cổ tay anh ta. Với trình độ nhận thức ưu việt này, cũng chỉ có thể là người có gen tối ưu hóa.
Tình báo sai lầm là nguyên nhân sâu xa dẫn đến hành động thất bại lần này. Nghĩ đến hậu quả kế tiếp, hai mắt hắn ta đều đỏ lên.
Hắn quay đầu, nhìn chằm chằm vào Vương Đại Mao đứng cạnh:
-Đây là gen tối ưu hóa 25% yếu ớt mà anh nói? Nói xem, là anh mắt mù hay là não tàn đây?
-Tôi tôi… cũng đâu có biết. Hôm qua điểm tốc độ của hắn hiện ra, thật sự chỉ có 25, tôi làm sao mà biết được hắn lại giả heo ăn thịt hổ đâu chứ…
Bịch.
Hắn còn chưa kịp dứt lời đã bị Hoài Phi Phủ đạp cho một cước lăn tròn trên đất:
-Con mẹ nó, anh đúng là đồ ăn hại.
Lúc này, bọn Cương Hùng mới lần lượt từ dưới đất bò dậy, thế nhưng bọn họ chẳng còn ham muốn chiến đấu gì nữa, tất cả đều từ trong tiềm thức mà tránh xa Lâm Tinh Hải. Nhưng bọn chúng cũng không dám lùi quá xa, chỉ sợ Hoài Phi Phủ ở phía sau âm thầm tính sổ.
-Các người đã ồn ào đủ chưa? Nếu xong rồi thì nhanh cho tôi một lời giải thích.
Lâm Tinh Hải dùng một tông giọng lạnh như băng khiến người không rét mà run.
-Thế nào. Mày nghĩ như vậy là đã thắng rồi sao? Thực lực của mày quả thực rất mạnh, nhưng lại có một nhược điểm trí mạng.
Hoài Phi Phủ bỗng nhiên cười lạnh nói.
Lâm Tinh Hải nghe xong, khẽ chau mày:
-Nhược điểm gì?
-Đó chính là… bọn chúng.
Nói rồi, Hoài Phi Phủ chỉ chỉ đám người Liễu Diệu Diệu ở phía sau, sau đó nhìn qua những kẻ còn lại, hạ lệnh:
-Bắt chúng lại.
Bọn người Bang Đầu Búa vừa rồi còn đang sợ hãi, nghe lệnh xong đều nhanh chóng sáng mắt.
-Ha. Thằng nhóc, nếu như mày còn muốn nhìn thấy những mỹ nữ này toàn mạng trở về, khoanh tay chịu chết đi. Nếu không, đừng trách đao kiếm vô tình. Tao chỉ cần ‘lỡ tay’ một cái, mấy gương mặt xinh đẹp này bị phá hỏng sẽ rất uổng phí nha.
Một tên tóc vàng phản ứng rất nhanh chóng, chạy về phía Liễu Diệu Diệu mà đưa ra lời đe dọa.
Những chuyện như uy hiếp, vơ vét tài sản này, bình thường hắn làm cũng không ít, nên kịch bản trên hắn đã thuộc lòng từ lâu.
-A. Nhưng mày phải có tay mới có thể nắm được đao búa.
Lâm Tinh Hải nhìn tên tóc vàng, trong mắt lần đầu tiên hiện lên sát khí, đồng thời rút con dao găm bên hông ra.
Vậy nhưng, đúng vào lúc này, lông tơ toàn thân hắn đột nhiên dựng đứng, trong lòng bồn chồn hiện lên một tia nguy hiểm chết người.
Dù không có cái gì xảy ra, Lâm Tinh Hải vẫn nhanh chóng giải phóng dị năng, lao sang một bên.
Đoàng.
Một tiếng súng rõ ràng vang lên, chỗ đứng khi nãy của Lâm Tinh Hải giờ đây xuất hiện một cái hố lớn.
Hóa ra, trong lúc hắn bị tên tóc vàng thu hút sự chú ý, Hoài Phi Phủ đã sớm rút khẩu súng lục tự chế giấu trong người ra.
Đây cũng là đối sách cuối cùng của hắn ta.
Hoài Phi Phủ tin rằng với tay nghề bắn súng của hắn, cộng thêm đánh úp bất ngờ thì dù Lâm Tinh Hải có là người có gen tối ưu hóa cũng sẽ phải chết dưới nòng súng của hắn.