Dù sao, đối với một người có gen tối ưu hóa chỉ mới đạt cấp 1 thì lực cảm ứng chỉ giới hạn có vài mét, và độ nhạy cảm đối với mối nguy hiểm đến từ bên ngoài cũng sẽ giảm mạnh.
Nên dù cho đối phương có cảm nhận được hắn ta đang rút súng thì cũng khó mà tránh né được.
Chỉ tiếc, hắn ta gặp phải Lâm Tinh Hải, một tên hack cheat vô tội vạ.
Trước lúc hắn ta bóp cò, Lâm Tinh Hải vẫn còn ở tại đó, đưa lưng về phía hắn, nhưng lúc hắn nổ súng, đối phương đã sớm tránh đi.
Hơn nữa bóng dáng kia chớp mắt cái đã tới gần, hắn còn chưa kịp nhắm chuẩn đã thấy một ánh sáng bạc vút qua, sau đó tay phải cầm súng, cổ tay đã đứt lìa.
Mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, dù tay đã rơi xuống đất nhưng Hoài Phi Phủ vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần.
Mà khi hắn ta đã lấy lại được nhận thức, tiếng kim loại rơi xuống đất cách đó không xa không ngừng vang lên.
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, tất cả thành viên khi nãy tiến tới chỗ đám Liễu Diệu Diệu, tất cả đều bị đứt lìa một tay, chính xác là tay cầm búa kiếm.
Nếu phải nói đến thảm nhất, chính là tên thanh niên tóc vàng mới nãy còn đứng uy hiếp ở kia, người khác chỉ mất một tay, đằng này cả hai tay hắn đều đứt.
Ngay lập tức, tiếng kêu rên vang khắp một mảnh trời, tất cả mấy tên côn đồ tại đó đều ai oán ôm chặt cánh tay bị chặt đi, ánh mắt dồn về Lâm Tinh Hải, cảm giác giống như gặp phải ma quỷ.
Một người có tốc độ nhanh như vậy là lần đầu tiên bọn chúng được gặp qua, nếu đã có thể đạt đến 60 điểm tốc độ, chỉ sợ là đã tiến đến cấp 2, là một cường giả.
Một nhân vật như vậy, trong binh đoàn chắc chắn là một đội trưởng có cấp bậc.
Nghĩ lại chính mình lại ở nơi này đánh nhau với một cường giả, tất cả bọn chúng tại đây ai cũng không còn hi vọng chiến đấu.
Bởi vì tốc độ hai bên chênh lệch thật sự là quá lớn, lớn đến nỗi Lâm Tinh Hải chặt đứt tay bọn họ bằng cách nào, cũng đều không biết.
Loại thực lực này, tuyệt đối là ở cấp bậc trên, dùng số lượng áp đảo cũng không có khả năng chiến thắng.
Nói cho cùng, Bang Đầu Búa cũng chỉ là một nhóm côn đồ, độ trung thành là không thể đoán được, huống chi sau khi bọn chúng đã xác định được thực lực của đối phương thì lập tức tan đàn xẻ nghé, bắt đầu chạy tứ tung.
Đương nhiên trong lúc chạy trốn, vẫn có kẻ cố tìm kiếm bàn tay của mình.
Đến mức tên tóc vàng hai tay đứt đoạn kia, cũng phải nhờ kẻ khác đút hai tay rơi ra vào túi quần hộ.
Tay bị đứt nhất định là phải mang đi, dù sao thời đại khoa học kỹ thuật tiến tiến như bây giờ. Việc ráp lại bộ phận, làm chút tiểu phẫu là được. Thậm chí nếu làm thêm cả gen tối ưu hóa, hoàn toàn có thể khôi phục như ban đầu.
Đương nhiên để làm được những điều này đều cần đến tiền, mà những tên côn đồ này có nổi số tiền lớn ấy bằng cách nào cũng không phải là chuyện của Lâm Tinh Hải.
Nhìn thấy tình hình trở nên cấp bách, Hoài Phi Phủ dù không cam tâm cũng chỉ biết đứng yên một chỗ như trời trồng.
Tranh thủ tình thế đang loạn, hắn vội vàng nhặt lên bàn tay của mình, thừa cơ hội mà chạy thoát. Chỉ không ngờ, khi hắn vừa ngẩng đầu lên lại phát hiện Lâm Tinh Hải đã đứng ở trước mặt, đối phương nở một nụ cười gian xảo.
-Mày muốn cái gì? Chẳng lẽ còn muốn giết chết tao?
Nhìn Lâm Tinh Hải nghênh ngang trước mắt, Hoài Phi Phủ với hai mắt đỏ ngầy nói.
Bên trong Tinh Thuẫn có luật pháp rất hoàn chỉnh, nếu có người bị giết, nhất định sẽ bị điều tra đến cùng, Lâm Tinh Hải dù có là lính đánh thuê cũng không phải là ngoại lệ.
Mà vừa rồi hắn dám bắn Lâm Tinh Hải một phát, đó là đã sớm chuẩn bị tìm người gánh tội thay.
Hắn không tin Lâm Tinh Hải đã chuẩn bị trước tình huống này.
-Giết mày? Tao đương nhiên là không dám, nhưng mà trước đó mày dùng súng chĩa vào đầu tao, vì lí do tự vệ có thể đánh mày sống dở chết dở cũng không thành vấn đề. Mày nói xem, có phải hay không?
Lâm Tinh Hải cười hỏi.
-Mày rốt cuộc thì muốn cái gì?
Hoài Phi Phủ cắn răng nghiến lợi nói.
-Mày xem mấy người bạn này của tao, đều đã bị chúng mày dọa cho sợ hãi. Chúng mày cũng nên đền bù một chút phí tổn thất đi! Để tao tính thử, mỗi người 2000 điểm tích lũy.
Lâm Tinh Hải chỉ vào đám người Liễu Diệu Diệu, bọn họ đúng là đã bị dọa đến sắc mặt tái nhợt.
Mà nói đến đây, khuôn mặt của họ nhợt nhạt như vậy, phần lớn cũng là do cảnh tượng máu me khi nãy do Lâm Tinh Hải tạo ra.
Chuyện này Lâm Tinh Hải dĩ nhiên là không biết, nhưng dù có biết, hắn cũng sẽ cố chụp cái mũ này lên đầu Hoài Phi Phủ.
-Đền bù mỗi người 2000 điểm tích lũy, mày tưởng tao có thể cầm nổi trong tay 1 vạn điểm tích lũy sao?
Hoài Phi Phủ hỏi ngược lại.
-Không đủ cũng không sao, mày cứ chuyển hết từ trong thẻ căn cước cho tao, có bao nhiêu lấy bao nhiêu, tao chịu chút thiệt thòi, cũng coi như là tích đức.
Lâm Tinh Hải trưng ra một gương mặt đại độ từ bi nói.
Hoài Phi Phủ nghe xong, sắc mặt lại càng khó coi, hắn ta đột nhiên nghiến răng, nói:
-Đừng có mơ, dù có bị mày đánh cho bán sống bán chết cũng sẽ không chuyển cho mày.
Đối phương bất ngờ tỏ thái độ cường ngạnh, quả thật là làm cho Lâm Tinh Hải có chút trở tay không kịp.
Hắn sờ sờ cằm, nghĩ một hồi, tiếp đó vẫy tay gọi đám người Liễu Diệu Diệu đến, tường thuật lại tình huống cho họ nghe một lần.
-Hắn không muốn đền bù tiền tổn thất tinh thần cho mọi người, thân là người trong cuộc, mọi người tính làm sao đây!
Lâm Tinh Hải bình tĩnh nói.
Lúc này hội phụ nữ chuyển từ hoảng sợ sang giận dữ.
Vương Dao có dáng người cùng tính cách đều nóng như thế, cô là người đầu tiên đứng lên, sau đó từ trên nhìn xuống quan sát Hoài Phi Phủ vài giây, cuối cùng lại ghim ánh mắt ở giữa đũng quần của đối phương, đôi môi đỏ mọng mê người gợi lên một nụ cười lạnh:
-Không bồi thường? Không thành vấn đề, tiếp một chiêu của lão nương là được.