Dù kinh ngạc nhưng hắn vẫn vội vàng nói:
-Chủ quản khách sáo rồi, tôi chỉ là lính mới, săn giết Zombies biến dị chủ yếu là công lao của đoàn trưởng và phó đoàn trưởng.
-Ha ha, cậu khiêm tốn rồi, trước đây nghe Lạc Kiệt nói cậu là một nhân tài hiếm có, dù lần này không được nhưng về sau chắc chắn có thể săn giết Zombies biến dị.
Nhạc Thanh tiếp tục cười ha hả nói.
Lâm Tinh Hải hơi ngạc nhiên, đối phương quá khách sáo rồi, thậm chí còn có vẻ hơi nịnh nọt.
Hắn nhanh chóng chú ý tới ánh mắt của đối phương, thỉnh thoảng anh ta lại liếc mắt nhìn máy tính cổ tay trên tay hắn, đột nhiên giật mình.
Thực tế, Lâm Tinh Hải đoán rằng Nhạc Thành nhìn thấy máy tính cổ tay trên tay hắn nên mới cố ý tới bắt chuyện.
Máy tính cổ tay trên tay hắn ít nhất là 5000 điểm tích lũy, anh ta làm trưởng phòng nhân sự năm năm cũng đủ không có tiền để mua.
Vì vậy người bình thường không thể mua được thứ này.
Lâm Tinh Hải mới vừa gia nhập binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên mà đã có được máy tính cổ tay.Vì vậy, dù là binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên tạm thời cho hắn mượn đi nữa thì cũng là có nguyên nhân cả, chứng tỏ cao tầng của binh đoàn lính đánh thuê vô cùng coi trọng Lâm Tinh Hải.
Một đoàn lính đánh thuê tại sao lại coi trọng một thành viên mới như vậy?
Chuyện này ngay cả người bình thường cũng biết, huống chi là Nhạc Thành. Bởi vậy nên mới có cảnh vừa rồi.
Đến giờ tan làm, Lâm Tinh Hải chờ bọn Liễu Diệu Diệu thay đồng phục thành thường phục xong thì cùng nhau rời khỏi sảnh chính vụ.
-A Tinh, tại sao tôi cảm thấy chủ quản Nhạc Thành đặc biệt khách sáo với anh thế? Tôi không thấy anh ta khách sao với những lính đánh thuê khác như vậy.
Liễu Diệu Diệu tò mò hỏi.
-Chắc là vì cái này.
Lâm Tinh Hải vừa nói vừa chỉ vào cổ tay hắn.
Lúc này, bọn Liễu Diệu Diệu mới phát hiện trên tay Lâm Tinh Hải có máy tính cầm tay, không nhịn được hét lên.
Cũng không thể nói là các cô ít chú ý, chỉ là lúc La Kiệt lựa chọn máy tính cổ tay thì lấy thực dụng làm tiêu chuẩn nên lúc không sử dụng thì nó không khác gì một cái bao tay cả, không thu hút sự chú ý của người khác lắm.
Tất nhiên là các cô sẽ hỏi tại sao lại có máy tính cổ tay này. Lâm Tinh Hải đã nói là La Kiệt cho hắn mượn nhưng bọn họ đều không tin, nói hắn là chó nhà giàu, phải mời mọi người đi ăn.
Đối với chuyện này, Lâm Tinh Hải cảm thấy không có gì cả… Đợi sau khi tính toán công lao xong thì điểm tích lũy sẽ được phát xuống. Lúc đó, hắn thực sự không thiếu tiền.
Thậm chí Lâm Tinh Hải còn đề nghị cơm tối đừng ăn ở nhà nữa mà đi ra ngoài tiệm ăn, mặc dù hơi đắt tiền nhưng ăn uống cũng thoải mái hơn.
…
-Cái gì? Mày nói chúng nó đi quán đồ nướng ở phía Nam ăn cơm tối hả?
Hoài Phi Phủ tức giận, nhìn chằm chằm Vương Đại Mao vừa chạy tới báo tin, hỏi.
Vương Đại Mao thở hồng hộc, gật nhẹ, hắn ta lúc này vẫn chưa nhận thức được tình hình, tiếp tục nói:
-Đại ca, chúng ta đã chờ một ngày rồi, hay là ăn cơm trước đi. Mọi người đều…
Hắn ta đang nói thì thấy Hoài Phi Phủ nheo mắt lại, đột nhiên hoảng hốt, lập tức sửa lời nói:
-Đều …có thể nhịn được.
Hoài Phi Phủ kìm nén sự bực bội,trầm giọng nói:
-Bảo mọi người phấn chấn tinh thần lên, chờ thời cơ hành động, tuyệt đối không được sai sót gì.
Nửa giờ sau, nhóm người Lâm Tinh Hải mời từ quán đồ nướng đi ra.
-Chậc chậc. Bếp nướng tự động thời đại này dùng tốt thật, khả năng kiểm soát, điều chỉnh nhiệt tuyệt vời, dù rắc ít muối thôi ăn cũng ngon, chỉ là giá hơi đắt một chút.
Lâm Tinh Hải chẹp miệng, nói.
-Đâu phải chỉ hơi đắt, gần 150 điểm tích lũy, bằng ba bữa ăn dinh dưỡng cao cấp rồi. Chắc chỉ có loại chó nhà giàu như anh mới thấy nó hơi đắt thôi.
Vương Dao không nhịn được nói.
-Thấy đắt mà các cô còn đòi trả tiền.
Lâm Tinh Hải cười to, nói.
Vương Dao lẩm bẩm hai câu rồi nói:
-Anh tìm cho chúng tôi công việc tốt như vậy, chúng ta cũng không thể không báo đáp.
-À, các cô có đủ tiền không?
Lâm Tinh Hải hỏi.
-Yên tâm đi, chủ quản Nhạc Thành biết chúng tôi phải đến khu lánh nạn Tinh Thuẫn nên trả liền lương sớm một tuần.
Liễu Diệu Diệu nói.
Lâm Tinh Hải gật nhẹ, vừa cùng các cô gái nói chuyện phiếm, vừa đi về ký túc xá.
Gần đến ký túc xá, Lâm Tinh Hải đột nhiêm ngồi xổm xuống.
-Ở đây có mai phục.
Nếu như là những người lính đánh thuê bình thường bị mai phục thì chưa chắc có thể nhận ra nhanh đến như vậy.
Nhưng Lâm Tinh Hải thì không như vậy, bởi vì lực cảm ứng của hắn có thể sánh ngang so với của Phương Thiên Hòa, không đúng, bây giờ nói đúng ra thì nó đã vượt xa của Phương Thiên Hòa rồi.
Đúng như La Kiệt nói, sau vài ngày nữa thì lực cảm ứng của Lâm Tinh Hải sẽ còn gia tăng lên đáng kể.
Hiện giờ, phạm vi cảm nhận của hắn đã đạt tới 110 mét.
Trong phạm vi này, nếu ai đó có lòng thù địch gì với hắn, hắn ngay lập tức sẽ nhận ra ngay.
Hiện giờ trong phạm vi cảm nhận của Lâm Tinh Hải, có thể cảm nhận được lòng căm thù ở cả trước mặt và sau lưng.
Trên con đường mà bọn họ bước đi, mặc dù không phải là một con hẻm nhỏ nhưng tuyệt đối cũng không là một con đường lớn, rất thích hợp để mai phục, mọi chuyện đều quá rõ ràng.
Lời nói mà Lâm Tinh Hải chợt nói ra, thực sự khiến mọi người vô cùng sợ hãi.
-Chính là những tên của Bang Đầu Búa sao?
Liễu Diệu Diệu phản ứng nhanh nhất, căng thẳng hỏi.
Nghe tới mấy chữ Bang Đầu Búa, trên mặt mấy cô gái đều mang vẻ căng thẳng.
Đối với Bang Đầu Búa, mấy cô gái ấy rất hiểu rõ.
Mặc dù để so sánh với binh đoàn lính đánh thuê thì chúng chỉ là một tổ chức gà què, nhưng cũng là một tổ chúc có hàng trăm thành viên, nếu thực sự muốn gây chuyện với bọn họ thì...
Mấy cô gái có chút sợ hãi không dám nghĩ tới.