Vương Hồng Quân nhìn thấy như vậy cũng không có loại cảm giác ngoài ý muốn gì, anh ta quay đầu nói với Phương Thiên Hoà:
-Đơn của anh đã được chấp thuận, nếu như trong 24 giờ tới đối phương đồng ý, bọn tôi sẽ báo cho cậu biết tin. Nếu không thì cho là tự nhận thua.
-Mặt khác, việc cậu cùng bọn họ lên lôi đài đánh nhau cũng không liên quan đến án phạt vi phạm trị an vừa rồi, nên tòa án cùng thẩm phán vẫn sẽ làm việc như thường lệ.
-Cơ mà, đối với người trong cuộc như cậu, nếu không muốn truy cứu chuyện này nữa, giúp bên kia giảm án cũng có thể…
-Truy cứu.
Không đợi Vương Hồng Quân nói hết câu, Phương Thiên Hòa thẳng thắn trả lời.
Vương Hồng Quân khẽ gật đầu, ghi chép một chút, sau đó đem quân đội rời đi.
Lúc này, hai người Vũ Nham cùng Từ Hải Thủy mới xông tới.
Đối với những hành vi khác thường vừa rồi của Phương Thiên Hòa, bọn họ quả thực có rất nhiều điều muốn hỏi.
-Đoàn trưởng, vừa nãy anh thật sự muốn đánh chết Cừu Thái Phi sao. Lúc đó, tôi trông thấy anh chém anh ta một đao, anh rõ ràng không hề có chút hạ thủ lưu tình nào.
Từ Hải Thủy mở miệng hỏi đầu tiên.
-Sẽ không chết.
Phương Thiên Hòa thản nhiên dẫn đám người đi vào thang máy, vừa rảnh rỗi trả lời một câu.
-Không chết?
Từ Hải Thủy nghi hoặc, ngẫm lại một chút, lại nói:
-Không đúng, lúc đó anh vung một đao, rõ ràng khiến anh ta bay mất ba cái móng vuốt, chắc chắn là dùng toàn lực. Nếu như không phải anh ta vì giữ mạng mà kịp thời tránh né, khoảng cách gần như vậy không thể kịp thời thu lực được.
-Đúng là không thể nào thu lực kịp, nhưng tôi có thể thu năng lượng dị năng. Còn anh ta vẫn đang ở dạng hóa sói, nếu bị ăn một bổ cũng chỉ gần chết mà thôi.
Phương Thiên Hòa giải thích.
Tất cả mọi người lúc ấy đang vểnh tai nghe, trên mặt đều đã ngờ ngợ hiểu ra, trong lòng cũng không khỏi cảm khái đoàn trưởng của bọn họ, vẫn quen thuộc như ngày thường.
-Đoàn trưởng, chuyện giữa chúng ta và binh đoàn Dã Lang, cũng chỉ là va chạm nhẹ. Tại sao anh lại muốn lên lôi đài đánh sống chết với bọn họ?
Lần này là Vũ Nham mở miệng, đây cũng là thắc mắc lớn nhất của anh ta.
Nếu đối phương đáp ứng thì không nói, Phương Thiên Hòa có thể đánh chết họ, mọi vấn đề đều có thể được giải quyết.
Nhưng nếu bên đó không chấp nhận, ba tháng tới không phải đoàn Dã Lang phải chịu nhục nhã liên miên sao? Cái này chẳng khác nào tự kéo thêm tử thù.
-Các cậu nên hiểu một chuyện, bang Đầu Búa chính là con gà đẻ trứng vàng của Dã Lang. Bây giờ chúng ta động vào con gà quý của bọn họ, cũng đã là kết thù từ lâu rồi.
-Cho nên, dù tôi không đưa ra đề nghị lên lôi đài chiến đấu sinh tử, thì bọn Dã Lang cũng sẽ không bao giờ chịu làm hòa với chúng ta.
-Nhưng nếu như ta không làm gì, Lâm Tinh Hải sẽ phải hứng chịu lửa giận từ binh đoàn Dã Lang.
Phương Thiên Hòa nói đến đây, thì không có nói tiếp, nhưng tất cả mọi người đều đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lâm Tinh Hải mặc dù có thiên phú rất khủng bố, nhưng còn chưa trưởng thành, nếu như bị một nhân vật như Cừu Thái Phi nhắm đến, sử dụng ít ám chiêu, nhất định sẽ rất nguy hiểm.
Hiện tại Phương Thiên Hòa miễn cưỡng kéo mục tiêu hứng chịu đó sang người anh ta.
Hơn nữa nếu đối phương không dám tham gia lôi đài chiến, như vậy ba tháng tới sẽ liên tục bị giám sát. Lâm Tinh Hải có thể tạm coi như là an toàn.
Đám lính đánh thuê đang ở đây, tất cả đều thầm cảm thấy may mắn khi đã chọn đúng một vị đoàn trưởng xuất chúng như vậy dẫn dắt đường đi, lối bước.
Nhưng cũng có một ngoại lệ, lúc này sắc mặt Từ Hải Thủy càng không dễ nhìn:
-Đoàn trưởng, nếu anh đã biết như vậy tại sao lại không nói sớm cho tôi biết. Vừa nãy tôi giơ ra bằng chứng video quay bọn họ, Cừu Thái Phi có khi đã ghi tôi vào Death Note rồi không.
-Rất có khả năng. Cho nên mấy ngày tới cậu nên an ổn ngồi ở căn cứ của chúng ta, chăm chỉ luyện tập nâng cao thực lực. Nếu rảnh rỗi không có gì làm, có thể đi đến mấy con hẻm nhỏ kiếm một vài đối tượng phù hợp để đánh nhau.
Phương Thiên Hòa nói.
-Khụ khụ khụ.
Từ Hải Thủy nghe được nửa câu đầu, còn cảm thấy rất căng thẳng, nhưng nghe được một nửa sau, khuôn mặt hiện lên vẻ lúng túng.
Đinh. Cửa thang máy mở ra, họ cuối cùng cũng đến được tầng dưới.
Mà lúc này, máy tính đeo tay của Phương Thiên Hòa đột nhiên reo lên, anh ta mở thanh tin nhắn lên kiểm tra, là một file ghi âm do Lâm Tinh Hải gửi đến, anh ta lập tức bật lên nghe.
Sau đó, mắt anh ta đột nhiên sáng lên, trước đó còn lo lắng Michael không làm tốt công việc.
Không ngờ đối phương lại không thèm khiêm tốn, làm việc cũng y như báo cáo, thô bạo xuyên tạc chứng cứ, đã thế xuyên tạc còn vụng về, chỉ nhìn qua một cái là có thể biết được.
Quan trọng hơn chính là, còn bị Lâm Tinh Hải ghi âm lại, dưới tình huống như vậy, đối phương dù không muốn thừa nhận cũng không được.
Phương Thiên Hòa nhận được tin nhắn, những người khác cũng nhận được đoạn ghi âm này.
-Đoàn trưởng, nếu đã có được đoạn ghi âm này từ Tinh Hải, đối phương tuyệt đối chạy không thoát.
Từ Hải Thủy hưng phấn mà hét lên.
-Ừ.
Phương Thiên Hòa gật đầu một cái, tiếp đó đánh một đoạn tin nhắn gửi cho các lãnh đạo, cũng nhờ vậy mà bước chân của anh ta bây giờ cũng nhẹ nhàng hơn hẳn.
....
Lúc này, binh đoàn Liệt Thiên đã đi đến cửa lớn của cục trị an.
Tất nhiên người đi đầu không phải là Thẩm Hàn, mà là La Kiệt xuống đây bằng một thang máy khác, kèm theo một số thành viên của đoàn Liệt Thiên.
Mấy người này sau đó lập tức tiến vào cục trị an, không thèm ngoảnh đầu lại nhìn mấy tên đội trị an kia mà vọt thẳng đến phòng thẩm vấn.
Nếu như nói lính đánh thuê ở khu trung tầng còn có chút quy củ, thì lúc bọn họ xuống khu hạ tầng này lại càn quấy hơn nhiều.
Đội tuần tra khu trung tầng, là được quân đội cử ra, lính đánh thuê đương nhiên không dám lỗ mãng.