Mục lục
Từ Tận Thế Ta Bắt Đầu Vô Địch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

-Không nhiều nhưng Zombies biến dị vẫn còn chưa chết.

Phương Thiên Hòa nói rồi tiếp tục dẫn đội tiến về phía trước.

Máy dò Zombies bên trong balo tác chiến của Vũ Nham vẫn đang không ngừng vang lên tiếng còi báo động.

Lúc này không ít Zombies ở tầng hai bị chấn động cũng giật mình chạy ra ngoài, Phương Thiên Hòa đưa lại hai chiếc rương cho đồng đội, rồi dùng đại đao dọn dẹp sạch sẽ con đường ở phía trước.

Đồng thời cũng dùng máy tính trên cổ tay của mình cầu viện Thẩm Hàn đang chờ lệnh.

Lúc này kỹ thuật bắn súng của Lâm Tinh Hải cuối cùng cũng có thể phát huy, hắn liên tục dùng súng phối hợp với Phương Thiên Hòa bắn chết lũ Zombies đang lang thang ở ngoài, để cho toàn đội nhanh chóng tiến về phía trước.

Nhưng trên mặt tất cả mọi người đều không có một giây nào buông lỏng, bởi vì bọn họ đều đang có cảm giác ớn lạnh từ phía sau lưng.

Mà người nào có nhận thức càng mạnh thì cảm giác này lại càng rõ ràng hơn.

-Tại sao nó hoàn toàn không bị thương chút nào, tốc độ cũng không hề giảm xuống? 200 mét, 180 mét, 150 mét, 130 mét...

Lâm Tinh Hải quay đầu nhìn lại, Vũ Nham không biết từ lúc nào đã lấy từ trong balo tác chiến ra một cái máy dò Zombies cỡ nhỏ, mỗi một lần anh ta đếm số đều giống như là đang muốn đòi mạng vậy.

Khi bọn hắn chạy đến bên dưới tầng hai, những con Zombies biến dị chỉ còn cách họ có 110 mét.

Lúc này trong mắt Lâm Tinh Hải đã xuất hiện một tia tuyệt vọng, với tốc độ của bọn Zombies biến dị này thì bọn họ có thể quay lại tầng một hay không cũng khó mà nói trước được, chứ nói gì là chạy được đến khu lánh nạn.

Nhưng mà điều khiến cho Lâm Tinh Hải càng tuyệt vọng hơn chính là khi bọn họ đi treen cầu thang để đến tầng một thì không biết vì lý do gì mà tất cả Zombies còn lại trong xưởng lắp ráp đều tập trung hết ở cầu thang đó.

Trường hợp này chính xác được gọi là họa vô đơn chí*.

*họa vô đơn chí: điều xấu đến cùng một lúc.

-Cùng tôi nhảy lên, vẫn còn kịp.

Phương Thiên Hòa nói xong thì trực tiếp lao ra bên cạnh, dùng sức đạp lên thanh xà rồi nhảy lên, trực tiếp nhảy tới trần nhà bằng hợp kim ở trên đầu.

Lúc đầu Lâm Tinh Hải còn thấy ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó thì đã thấy toàn thân Phương Thiên Hòa đều được một đoàn ánh sáng màu đen bao quanh.

Đó chính là dị năng: Liệt thiên.

Xèo xèo.

Một âm thanh vang lên tựa như một chiếc dao nóng đang cắm thẳng vào mỡ bò. Trần nhà bằng hợp kim cứng nhưng khi chạm vào ánh sáng đen kia thì lập tức biến thành bột mịn.

Cứ như vậy, Phương Thiên Hòa đã dùng dị năng của mình để cố gắng mở ra một con đường dẫn thẳng đến tầng một.

Cũng là mở ra một con đường sống cho những người đồng đội đang ở phía sau anh ta.

Những người khác khi trông thấy Phương Thiên Hòa mở đường thoát hiểm thì họ liền đạp lên thanh xà rồi nhảy vọt lên.

Vừa lên đến tầng đầu tiên, Zombie biến dị đã lập tức như kiến cỏ mà tràn vào trong, dựa theo cảm tính của Lâm Tinh Hải thì chúng đang lẩn quẩn đâu đây trong phạm vi khoảng 100 mét.

-Thật nhanh.

Lâm Từ Hải bắt đầu cảm thấy bất an, không nhịn được mà hét lớn.

Hắn phải liên tục chú tâm vào mọi thứ, phía bên phải còn đang phát ra những tiếng nổ liên tục cực kì chói tai.

Hơn nữa, những âm thanh ấy dường như mỗi lúc một gần, sức ảnh hưởng của nó đến hắn ngày một đáng sợ.

Cảm giác như cả viện nghiên cứu sắp nổ tung vậy.

-Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?

Ý nghĩ ấy cứ đeo bám mãi trong đầu Lâm Tinh Hải cho đến khi Phương Thiên Hoà xuất hiện, anh ta không nghĩ gì nhiều mà xông thẳng vào nơi có tiếng nổ.

Lâm Tinh Hải khi ấy mới tạm ngừng suy đoán, hắn ngay lập tức cũng xông lên cùng với đồng đội.

Quay trở lại với Phương Thiên Hoà, anh ta đang chậm rãi men theo một con đường thẳng tắp, cuối cùng dừng chân khi đích đến là một ngõ cụt không còn đường đi.

Hết cách, anh ta chỉ đành huých đổ tường để vào căn phòng trước mắt.

Vù.

Cơ hội tốt để thi triển dị năng Liệt Thiên đến rồi, nhưng tại sao nền móng của viện nghiên cứu này lại sơ sài đến vậy, bức tường ngoài việc trát nhiều xi măng cốt sắt, cũng không hề lắp đặt thêm trang bị gì.

Vì vậy, Phương Thiên Hòa không cần tốn nhiều công sức để phá tường, nhưng tất nhiên cũng không quá dễ dàng.

Gào gào gào.

Đột nhiên, bọn Zombie trong căn phòng vồ ra chỗ Phương Thiên Hòa mà cắn xé.

Thật không có chút lịch sự nào cả.

Nhưng tất nhiên, Phương Thiên Hoà phản ứng rất nhanh, anh đã kịp thời giương khẩu pháo bắn 3 phát liên tiếp, khiến hơn 20 con Zombie bốc hơi ngay tại chỗ.

Quả không hổ danh là đội trưởng lính đánh thuê Liệt Thiên, động tác vô cùng nhanh gọn.

Vẫn biết dùng pháo ở cự li gần như vậy là cách nhanh nhất để xử lí bọn Zombie, thế nhưng Phương Thiên Hòa vẫn phải nhận một vài vết thương do bị tấn công bất ngờ.

Dù sao anh ta cũng là người có thể chất chiến đấu tốt nên mới dám làm vậy.

Lâm Tinh Hải là người thứ hai bước vào căn phòng lúc này đang sặc sụa khói thuốc súng, vậy nên tầm nhìn cực kì thấp.

Tình thế như vậy thì rất khó để có thể ngắm súng.

Tuy nhìn qua hắn chỉ là một kẻ có thể trạng bình thường, nhưng dĩ nhiên thực lực của Lâm Tinh Hải lại không tầm thường chút nào.

Từ cự li gần ấy, linh cảm của hắn đã có thể thể xác định được vị trí của Zombie.

Cứ dựa vào phán đoán đó, hắn nhanh chóng khai hỏa, tiêu diệt nốt 5 con Zombie sót lại trong phòng.

Trong phút chốc Phương Thiên Hòa tỏ vẻ kinh ngạc.

Thông thường thì anh ta sẽ dừng lại dò xét kĩ càng xem vì sao Lâm Tinh Hải có thể làm được.

Nhưng lần này, lũ Zombie biến dị chỉ còn cách xa bọn họ có 60 mét thôi.

Dựa vào thính giác của mình, anh ta chỉ nghe được một âm thanh ầm ầm kì quái, có vẻ là tiếng nước xối.

Phương Thiên Hòa không dám chậm trễ thêm một giây nào nữa, tiếp tục lao vào huých đổ một bức tường.

Cùng lúc đó, căn phòng trước mặt cũng vang lên một tiếng chói tai.

Lâm Tinh Hải sử dụng lỗ tường hổng mà Phương Thiên Hòa vừa huých qua để xông vào căn phòng đối diện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK