-Hử?
Ông ta khẽ nhíu mày, sau đó trong lòng mừng thầm. Ông ta tưởng rằng những tên lính đánh thuê kia bị thẩm vấn, không chịu được nên đang bắt đầu làm loạn.
Chỉ cần bọn chúng huyên náo càng lớn, vậy thì đường thoát thân của ông ta càng rộng.
Nghĩ tới đây, ông ta buông máy tính đeo tay xuống, mở cửa xem thử đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà trước mắt ông ta lại là một đội lính võ trang đầy đủ.
Tên sĩ quan trưởng, chỉ cần hai ba bước đã đứng trước mặt hắn, ông ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị còng tay lại.
-Chuyện gì vậy? Các người...
Ông ta còn chưa nói xong, đã bị sĩ quan ngắt lời, nói:
-Cục trưởng Michael, chúng tôi nhận được tố cáo, ông dính líu tham ô, nhận hối lộ, bao che phạm nhân, đổ tội hãm hại mười mấy hạng tội danh, bây giờ mang ông trở về thẩm tra, xử lí. Đây là văn kiện.
Michael nhìn đống văn kiện kia, đầu ông ta lập tức choáng váng, đã vào lúc này rồi, ông ta cũng hiểu ra là chuyện gì đang xảy ra.
Người của quân đội, không thể đến nhanh như vậy được, hơn nữa mấy tấm văn kiện phơi bày tội ác này, ông ta càng nhìn kĩ càng sợ đến hoảng hồn. Cái này là muốn giết ông ta luôn rồi còn đâu.
-Tôi bị oan, hơn nữa tôi còn là người của tập đoàn Morgan, các người không thể chưa hiểu rõ sự tình liền bắt tôi đi.
Michael hô lớn.
-Có chuyện gì, chờ lên toà án quân sự lại nói. Ngoài ra ông cứ việc yên tâm, thời điểm mở phiên toà, bọn tôi sẽ thông báo cho người trong tập đoàn Morgan đến làm thính giả.
Tên sĩ quan lạnh như băng nói.
Nghe vậy, cơ thể Michael trong nháy mắt cứng đờ.
Thời điểm mở phiên toà, để cho người thuộc Morgan tới dự thính? Quân đội căn bản là không có chút sợ hãi nào cả.
Trong đầu ông ta bây giờ toàn bộ đều là bột nhão, cơ thể bị đỡ đi, hành lang lúc này xuất hiện một mỹ nữ có khí chất lạnh lùng.
-Sĩ quan Trương, lần này cảm ơn mọi người đã kịp thời ra mặt.
Mỹ nữ mở miệng nói cảm tạ.
-Phải là chúng tôi cảm ơn cô mới phải, nhờ các cô cung cấp chứng cứ, quân đội mới có thể bắt được loại sâu mọt đang ăn mòn khu hạ tầng này.
Trương Nhạc nói.
Nghe được hai người nói chuyện, Michael dùng cặp mắt như hạt đậu, nhìn chòng chọc vào đối phương:
-Cô là ai?
Nhưng mà mỹ nữ lạnh lùng kia, không thèm nhìn đến ông ta, xoay người rời đi.
Lúc này, La Kiệt từ trong phòng thẩm vấn đi ra, hô một tiếng với cô:
-Phó đoàn trưởng, Tinh Hải đang ở phòng thẩm vấn bên này.
Michael chỉ cảm thấy đầu ong lên một tiếng:
-Thật sự chỉ là một lính mới sao?
.....
Lúc Lâm Tinh Hải từ phòng thẩm vấn đi ra, cục trị an đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Nơi đây hiện tại đã bị quân đội toàn quyền tiếp quản, từng người từng người của đội trị an bị tập trung lại, giống như phạm nhân, thẩm tra một loạt.
Cùng lúc đó, hắn gặp phải đoàn người của Phương Thiên Hòa.
-Đoàn trưởng, cảm ơn mọi người.
Lâm Tinh Hải thật lòng nói cảm tạ.
Nếu như không phải có binh đoàn Liệt Thiên làm hậu thuẫn, dù hắn có lấy được những chứng cứ, cũng khó mà thoát ra dễ dàng như vậy, đừng nói là còn có thể làm cho bọn người kia vào tù.
-Mà đang xảy ra chuyện gì vậy?
Lâm Tinh Hải hỏi với gương mặt hiếu kỳ.
Phương Thiên Hòa cũng không giấu diếm, đem hết những chuyện từ suy đoán của Thẩm Hàn đến bằng chứng gửi các lãnh đạo đều kể ra.
-Lúc đầu tôi còn nghĩ xử lí chuyện này sẽ có chút khó khăn, nhưng không ngờ cậu lại có thể thu âm lại cuộc đối thoại của hai người. Tôi đem ghi âm này giao cho lãnh đạo ở trên, họ trực tiếp để quân đội ra tay rồi.
-Bây giờ quân đội đang lùng tìm người của bang Đầu Búa, tiến hành lấy chứng cứ, lần này Michael không chết cũng phải bị lột da, về vị trí cục trưởng của ông ta, không nghĩ cũng biết. Lần này bọn họ diệt trừ được một mối nguy hại, phần nào cũng nhờ có công lao cũng chúng ta.
Phương Thiên Hòa nói.
Lâm Tinh Hải lúc này mới chợt hiểu mà gật đầu.
Tiếp đó, Lâm Tinh Hải nghiêm túc ghi chép, sau đó cùng mấy người Liễu Diệu Diệu rời khỏi cục trị an.
Đoàn người đang trở về, những mấy cô nương này lúc tan làm thì còn hớn hở, bây giờ thì mặt đều lộ ra vẻ trầm mặc.
-Sao thế?
Sau khi đi được một đoạn, Lâm Tinh Hải nhịn không được lên tiếng hỏi.
Nghe thấy Lâm Tinh Hải hỏi thăm thì Liễu Diệu Diệu xốc lên tinh thần, cười nói:
-Không có gì.
Nhưng Lâm Tinh Hải nhìn thế nào cũng thấy họ chắc chắn là có chuyện gì đó, cộng thêm việc cả bọn vừa đi ra khỏi cục trị an, khiến hắn liên tưởng đến những thứ không tốt.
Trong nháy mắt sắc mặt của hắn trở nên nghiêm túc:
-Không lẽ trong phòng thẩm vấn bọn họ làm gì các người sao? Nếu là thật thì nói cho tôi nghe, tôi đòi lại công đạo cho mấy người.
-Giờ Michael cũng sắp rớt đài rồi, nếu có chuyện gì thì các cô cũng không cần phải sợ hãi.
Lúc đi vào cục trị an, Lâm Tinh Hải bị tách ra, chỉ có một mình ở một phòng, nên cũng không rõ tình huống bên mấy người này như thế nào.
-Hả? Làm gì là làm gì?
Nhất thời Liễu Diệu Diệu hơi mê mang.
Vương Dao ở một bên nghe một cái đã hiểu, lên tiếng nói:
-Chúng dám sao, lúc bọn tôi đi vào chúng cũng tỏ thái độ ác liệt đấy, nhưng sau khi biết được chúng tôi là nhân viên chính thức của sảnh chính vụ thì sợ vãi tè ra rồi.
Sảnh chính vụ nếu so với cục trị an thì cũng không hơn không kém, hơn nữa hai nơi này đều ở tầng dưới, lẽ nào sảnh chính vụ lại không biết bên trong cục trị an có mờ ám.
Dù có nhân viên có phạm tội đi chăng nữa thì sảnh chính vụ cũng sẽ cử người tới sát hạch một lượt xem sao.
Huống chi lúc bọn họ đi vào cục trị an, Lâm Tinh Hải đã lập tức gửi tin tức cho Binh đoàn lính đánh thuê Liệt Thiên đoàn, không nói lời nào.
Cho nên đám người Liễu Diệu Diệu ở trong cục trị an ngây người mười mấy phút, lát sau liền phát hiện bên ngoài đã bị quân đội tiếp quản rồi.
Mấy cô nàng này thậm chí còn không ý thức được trong thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.