Mục lục
Nữ Vương Mommy Giá Lâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Thơ Thơ 

“Địch thượng tướng, tôi  hiểu được ngài muốn nói cái gì. Hoàng Phủ Dương Vinh tôi chinh chiến nửa đời, thân trên ngựa chiến chịu cha tôi ảnh hưởng, biết rõ ở trong quân đội phải nhớ cho kỹ bốn chữ ‘ quân kỷ nghiêm minh ’, cho dù là thiên tử phạm pháp cũng cùng tội với thứ dân, nếu Tuyết Vi sai rồi, tôi là người đầu tiên đứng ra hành hình cô ta; nhưng nếu có người oan uổng cô ta……”

Mắt Hoàng Phủ Dương Vinh nghiêm khắc nhíu lại, gầm nhẹ nói: “lưng tôi đeo danh tiếng Nhà họ Hoàng Phủ đời đời chưởng quản quân khu cũng muốn đem hắn bầm thây vạn đoạn!! “

Hả……

Tình huống này là làm sao???

Hôm nay Lão gia tử vì sao giữ gìn cô như vậy??

Vẻ mặt Tuyết Vi kinh ngạc nhìn về phía Hoàng Phủ Minh.

Anh liền giống như đang xem tuồng, bày ra một vẻ mặt nhàn tới không có việc gì.

“Lão Quân Trường, đừng nói ngài không cho phép có người oan uổng người nhà ngài, nếu là kêu tôi biết có người oan uổng Tuyết Vi, tôi là cậu họ, là người đầu tiên đứng ra đối địch cùng cô.”

Hừ.

Tuyết Vi khinh thường hừ lạnh một tiếng, xem như hoàn toàn phục thứ tiểu nhân dối trá này!!

“Nhưng mà lão Quân Trường, chuyện này đã có vật chứng. Ngài không có khả năng không biết gia huy hoàng thất Dòng họ Dạ Phi không phải nói ai cũng có thể có được.” Thơ_Thơ_ddlequydon

Ở hoàng cung cổ đại kim bài cùng với hổ ấn là một thứ tượng trưng thân phận; mà ở hiện đại, chưởng quản tứ đại quân khu, gia tộc tứ đại hoàng thất đều có gia huy riêng, cho dù là người ngoài muốn mô phỏng cũng mô phỏng không tới.

“theo như lời Địch thượng tướng, tôi mới vừa rồi cũng đã xem qua, cái gia huy ‘ hoa súng ’ này thật là gia huy tiêu biểu hoàng thất của Dòng họ Dạ Phi. 
Nhưng……”

Hoàng Phủ Dương Vinh vừa chuyển: “Ngài đừng quên, phu nhân tôi Dạ Phi Nhã Lệ chính là thành viên hoàng thất Dòng họ Dạ Phi, mới vừa rồi tôi cũng đã hỏi qua phu nhân tôi, là mấy ngày trước bà ấy đem cái gia huy này tặng cho con dâu tương lai của tôi. Nếu không, tôi cũng sẽ không từ thật xa chạy tới xử lý chuyện này.”

Nếu không phải bây giờ Hoàng Phủ Dương Vinh nói ra, cho tới nay Tuyết Vi cũng không biết Dạ Phi Nhã Lệ chính là thành viên hoàng thất Dòng họ Dạ Phi ở Ngự thành.

Đôi mắt phượng giảo hoạt lần thứ hai ngắm mắt Hoàng Phủ Minh trầm mặc không nói, cô âm thầm nở nụ cười.

“Lão Quân Trường, nếu ngài nói như vậy, xem ra chính là cởi bỏ hiểu lầm. Chỉ là…… Tôi có một việc rất hiếu kì.”

Đang lúc mọi người thở dài nhẹ nhõm một hơi, Địch Uy làm khó dễ lần thứ hai. “Nếu cái gia huy này là Dạ Phi phu nhân đưa cho Tuyết Vi, vì sao ở trên gia huy trang bị máy nghe trộm quân dụng hả?”

Trong phút chốc, cảm xúc mọi người mới vừa thư hoãn lần thứ hai trở nên căng chặt lên. Thơ_Thơ_ddlequydon

Hoàng Phủ Dương Vinh nheo mắt, âm trầm nói: “Địch thượng tướng, đây là chuyện Nhà họ Hoàng Phủ, không cần giải thích nhiều như vậy với ngài hả?”

“Vâng Vâng Vâng, lão Quân Trường, tôi biết, tôi hỏi ra vấn đề như vậy thực không lễ phép. Nhưng…… Chúng tôi cũng đến đem chuyện tra ra manh mối phải không? Vạn nhất chuyện này truyền đi ra, tương lai ảnh hưởng chính là toàn bộ Nhà họ Hoàng Phủ.”

Đáng chết!! 

Địch Uy chó điên này, là được thất tâm phong sao? Vì làm khó dễ cô, đều dám cùng Hoàng Phủ Dương Vinh giằng co?? Tuyết Vi tức giận nắm chặc nắm tay.
Ngược lại Hoàng Phủ Minh từ đầu đến cuối đều là thái độ xem diễn, rất là tự tại.

“Địch thượng tướng, nếu ngài một hai phải đem chuyện điều tra rành mạch, rõ ràng, tôi đây liền nói cho ngài một câu!” Nói xong, Hoàng Phủ Dương Vinh tức giận đứng lên, đột nhiên vỗ xuống mặt bàn: “ngài cho rằng có gián điệp nào sẽ ngu xuẩn đến mức đem một đồ vật bại lộ thân phận của mình như vậy quang minh chính đại giao cho mọi người xem? Ngài cho rằng là đầu óc Tuyết Vi có vấn đề, hay là lá gan cô ta lớn bằng trời, dám ở địa bàn Quân Khu Bạch Hổ này công nhiên khiêu khích toàn bộ người quân khu? Hả??!!!”

Dứt lời.

Tất cả mọi người trợn tròn mắt……

Nghĩ lại tựa hồ thật đúng là có đạo lý như vậy ……

Chuyện này đơn giản giống như một cộng một là hai. Thơ_Thơ_ddlequydon

Tuy rằng Tuyết Vi qua loa đem gia huy Dòng họ Dạ Phi giao đi ra ngoài, nhưng tất cả mọi người chỉ lo tra gián điệp, tìm âm mưu, ai cũng chưa từng nghĩ đến……

Trên đời này có gián điệp nào sẽ ngốc đến nổi ở địa bàn của người ta ngưu bức bại lộ thân phận chứ?! Vậy không phải tương đương tìm chết sao??

Một hồi nghiêm túc thẩm vấn, chung quy Hoàng Phủ Dương Vinh một câu hoàn toàn rơi xuống màn che.

Đợi lúc mọi người vừa muốn rời khỏi phòng họp ……

“Bạch Dạ, cậu lưu lại.” Hoàng Phủ Dương Vinh đã chậm rãi mở miệng.

“Lão Quân Trường, ngài có chuyện gì?”

“Ngẫm lại, hai chúng ta cũng đã lâu không gặp. Ngày mai lại là Tết âm lịch, không bằng, cậu tới nhà của tôi ăn tết đi. Cũng thật náo nhiệt, náo nhiệt, nhân tiện kêu hai nhà chúng ta hội tụ.”

Tuyết Vi ở bên ngây ngẩn cả người thần, ngẩn người nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Dương Vinh.

Cô cảm thấy có phải chính mình hoa mắt hay không?

Bác Hoàng Phủ làm sao sẽ ôn nhu đối với Bạch Dạ như vậy? Ông ta đối với con trai ruột của mình đều chưa từng dùng qua giọng điệu hiền lành như vậy.

“Bác, cảm ơn ngài nhớ. Nhưng, Tết âm lịch đều là người một nhà ở chung, cháu là người ngoài thật sự không nên quấy rầy, chờ đầu năm cháu tới cửa bái phỏng đi.”

“Ai dám nói cậu là người ngoài?!” Lão gia tử vừa nghe, lập tức không vui: “từ trên xuống dưới Nhà họ Hoàng Phủ ai không biết tôi xem Bạch Dạ như con trai ruột, Thơ_Thơ_ddlequydon nếu ai dám nói cậu là người ngoài, tôi liền đuổi nó ra khỏi Nhà họ Hoàng Phủ!”

“Này……”

Thấy mặt Bạch Dạ lộ vẻ khó xử, Hoàng Phủ Minh ở một bên vội vàng lên tiếng giảng hòa: “Dạ, anh tới đây đi, có anh ở đó, cha tôi cũng có thể bớt phát tính tình.”

“Minh Nhi, y theo ý tứ của con, là ngày thường cha mệt với mấy thằng nhãi ranh các con thế nào?!”

Lúc này anh mới mở miệng liền rước lấy lão gia tử thoá mạ, Hoàng Phủ Minh đơn giản trầm mặc xoay đầu sang một bên.

Chọc Bạch Dạ không khỏi không nhịn được mà bật cười lên: “Vậy được rồi, bác, ngày mai chúng ta gặp.”

“ừm, nhớ rõ ngày mai tới sớm một chút.”

“Vâng thưa bác.” Bạch Dạ hơi hơi mỉm cười, gật gật đầu với Hoàng Phủ Minh, thời khắc tầm mắt trong lúc vô tình nhìn về phía Tuyết Vi, anh bước nhanh xoay người rời khỏi phòng……

Quan hệ Bạch Dạ và Nhà họ Hoàng Phủ là sao?

Nhìn bóng dáng Bạch Dạ rời đi, Sắc mặt Tuyết Vi nháy mắt liền trầm xuống.

Cô vẫn luôn cho rằng giữa Bạch Dạ và Hoàng Phủ Minh chỉ là quan hệ quân thần bình thường, nhưng bây giờ xem ra…… Thơ_Thơ_ddlequydon

Nắm tay gắt gao nắm chặt, một tia cảm nhận bất an chậm rãi xẹt qua trong lòng……

Dọc theo đường đi trở về Nhà họ Hoàng Phủ, Tuyết Vi vẫn duy trì trầm mặc. Cho đến khi đến dinh thự Nhà họ Hoàng Phủ, cô mới biểu đạt ân cứu mạng với Hoàng Phủ Dương Vinh.

Dưới ánh trăng, trên đường sỏi đá khúc chiết, Tuyết Vi và Hoàng Phủ Minh sóng vai đi trước.

Cho đến cửa nhà, lúc này cô mới chậm rãi mở miệng: “Là anh kêu ba ba anh tới hả?”

“ừm.”

“Những lời này đó, cũng là anh giao cho ba ba anh nói đi?”

Thời khắc Tuyết Vi bị Mộ Thần Hiên mang vào phòng họp, cùng nhau ngồi ở trước máy theo dõi không chỉ có Địch Uy, Bạch Dạ đồng thời cũng có Hoàng Phủ Minh.

Khi đó, anh liền biết chuyện này không ổn. Cho nên, làm phiền Bạch Dạ chạy tới kéo dài Địch Uy, chính mình chạy nhanh gọi điện thoại cho cha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK